Huyền Linh Ký

Chương 134: Bị đả kích




Cấp năm tụ khí trận, không đến hai phút thời gian một cái tiểu hình cấp năm tụ khí trận được Dương Thiên bố trí hoàn thành.

Quả nhiên là thời gian này công sức nghiên cứu cũng không có hao phí, vừa nghiên cứu cuốn sổ kia cùng với huyền văn tri thức cũng là cho trình độ của hắn càng cao hơn.

Bày trận thuộc về bày trận, Dương Thiên tận lực không làm ảnh hưởng nàng đột phá, thậm chí cố ý lưu tâm một chút.

Dù sao cũng là chiếm tiện nghi của nàng, cái này coi như tạ lỗi vậy.

Dương Thiên trong lòng thầm nhủ, hơn nữa ban nãy nàng đóng băng hắn cũng không có ý định giết hắn cho nên Dương Thiên đối với nàng cũng không có cái gì phản cảm ý nghĩ.

Nữ nhân tâm hồn đẹp nội tâm cũng lương thiện.

Có điều diễn biến tiếp theo làm cho Dương Thiên trợn mắt ngoác mồm, thật lâu không nói nên câu gì.

Hà Tuyết Nguyệt khí thế không ngừng kéo lên, không đến mười phút đã hoàn toàn vượt ra khỏi tam biến kỳ có được, giống như đã bước chân vào tứ biến kỳ, huyền khí thành vòng cuốn đến để nàng hấp thu toàn bộ.

Tốc độ hấp thu huyền khí này tuyệt đối không kém Dương Thiên, thậm chí còn nhanh hơn một chút.

Không đến một giờ về sau, tốc độ hấp thu cũng không có ngừng lại mà giống như đạt đến bão hòa, huyền khí bắt đầu thành vòng tụ tập lại, lần này cũng không có bị hấp thu đi nữa.

Dương Thiên chứng kiến toàn bộ quá trình này, thậm chí còn vận dụng trận pháp giúp thu nạp huyền khí một chút, giờ phút này hắn cũng đã chết lặng.

Bởi vì Hà Tuyết Nguyệt khí thế kia đạt đến tứ biến kỳ đỉnh phong, vô cùng vững chắc, cơ thể thì cũng không có sinh mệnh lực trào dâng, nhưng Dương Thiên biết là đột phá tuyệt đối hoàn mỹ.

“Không phải đâu...”

Dương Thiên ấp úng, hắn đột phá cũng không có như vậy chơi, mặc dù mấy lần đều gây nên thiên địa dị tượng các thứ, nhưng làm gì có lần nào mà nhảy trọn vẹn một đại cảnh giới như thế chứ.

Tứ biến kỳ cực hạn cơ thể có bảy mươi lăm nghìn cân lực lượng trong khi đó tam biến kỳ chỉ có mười nghìn cân là cực hạn. Một hơi nhảy vọt sáu mươi lăm nghìn cân, cơ thể nàng là cắn tiên dược hay sao?

Còn chưa hết bàng hoàng, Dương Thiên đột nhiên cảm thấy một trận khí thế ba động, Hà Tuyết Nguyệt khí thế lại tăng vọt.

Dương Thiên cảm thấy trái tim của mình có chút không thở được. Hắn từ khi tu luyện cho đến nay, đã từng lấy tốc độ đột phá tới dọa Lý Đông, đã từng lấy tốc độ tu luyện so với người thường làm ưu việt.

Hiện tại chính là bị nàng đả kích cho tan nát.

Một lần liên phá hai tiểu cảnh giới đúng là chưa từng nghe qua. Dù sao đột phá chính là cần tích lũy đến thuế biến, đột phá một lần tích lũy một lần mới là an toàn nhất, đầy đủ nhất.

Cơ thể cũng chỉ có từng đó, chia cho hai lần rõ ràng chất lượng đại giảm.

Nhưng cảm nhận được khí thế cô đọng kia, Dương Thiên biết là chất lượng cũng so hắn cao cấp nhiều lắm.

“Cmn không để cho người sống.”

Dương Thiên trong lòng chửi bậy một hổi, thấy Hà Tuyết Nguyệt mở mắt ra, giống như là đột phá kết thúc.

So với lần đầu tiên giống như...hơi ngắn, chỉ mất có mười lăm phút.

Hà Tuyết Nguyệt đứng dậy, ánh mắt, khuôn mặt trước sau như một không chút thay đổi, bình đạm không tơ vương.

Nàng nhìn Dương Thiên một chút, dù cho đột phá cũng cảm nhận được Dương Thiên giúp nàng vẽ cái cấp năm tụ khí trận, mặc dù tác dụng không phải là rất lớn nhưng cũng rất có lòng.

Lúc này Dương Thiên mới từ trong đả kích lấy lại bình tĩnh, trông thấy ánh mắt của nàng, cũng hơi mất tự nhiên. Nhưng hắn cũng không phải là người hay ngại, thành thật tiến tới, mở lời.

“Chúc mừng bạn đột phá thành công.”

Hà Tuyết Nguyệt không nói gì, giống như nàng có gật đầu nhẹ một cái, Dương Thiên không chắc chắn lắm. Sắp xếp một chút câu từ cho ổn thỏa, Dương Thiên lại hỏi.

“Ngươi liên phá hai tiểu cảnh giới, sẽ không bị ảnh hưởng xấu gì chứ?”

Hà Tuyết Nguyệt không nói gì, lúc này không khí có vẻ hơi lúng túng một chút. Dương Thiên cảm giác như nàng không thích nói chuyện với hắn lắm, nên muốn đề nghị rút lui.

Lúc này Hà Tuyết Nguyệt lên tiếng.

“Không xấu.”

Không khí lại tịch mịch đi mấy phần, Dương Thiên cũng khó mà điều chỉnh tâm tình được, bởi vì hắn vừa chịu đả kích không nhẹ. Hơn nữa giao lưu với người khó giao tiếp này hắn cũng không có kinh nghiệm.

Hà Tuyết Nguyệt thì càng không nói chuyện, nàng không biết giao tiếp lắm, càng không muốn lãng phí thời gian của mình vào việc này, cho nên nói chính xác thì nàng “không biết nói chuyện”.

Một hồi lâu Dương Thiên đành phải lên tiếng.

“Không xấu thì tốt rồi. Hiện tại rời đi sao?”

Hà Tuyết Nguyệt lắc đầu, đi đến một vị trí nhắm mắt xếp bằng.

Dương Thiên không biết nói gì, nhìn nàng mấy lần thấy nàng cũng không có ý nói chuyện, liền không còn để ý đến Hà Tuyết Nguyệt nữa, mở ra cấm đồng quan sát thế giới này.

Phải nói băng tuyết thế giới đúng là huyền văn tràn ngập, so với sơn cốc kỳ bí kia thì huyền văn này dày đặc hơn nhiều, cũng vận chuyển không ngừng, mặc dù rất phức tạp nhưng ít ra còn “nhìn” rõ ràng.

Dương Thiên tiếp tục nghiên cứu huyền văn đại trận này, Hà Tuyết Nguyệt yên lặng xếp bằng ở một bên, không khí hiếm khi được trở nên hài hòa.

...

Lâm Thương từ trong hang đá đi ra đã là ngày thí luyện thứ hai lúc đêm tối, hắn cũng thay thế rách nát quần áo bằng một bộ quần áo mới, trông không còn chật vật như lúc trước nữa.

Rời khỏi không bao lâu, Lâm Thương trông thấy năm học viên, đều là học viên cũ. Vốn ấn tượng của hắn cũng không phải là tốt đẹp gì, Lâm Thương quyết định cũng không cùng đám người này tiếp xúc.

Ý niệm vừa động, Lâm Thương lặng lẽ từ bên bọn họ đi qua, đường đường chính chính đi qua nhưng cũng không ai phản ứng hắn, cứ giống như hắn không tồn tại vậy.

Cũng nhờ gặp được nhóm học viên này, Lâm Thương cũng hiểu là đã đến thời gian tân sinh thí luyện, mặc dù là không biết đã bắt đầu mấy ngày.

Lập tức hắn nhớ đến thân ảnh kia, khóe miệng hơi cong lên một chút. Trong đêm tối chí ít cũng có một cái mục đích kéo hắn tiến lên.

Cốp!

“Uy, ngươi đi đâu vậy?”

Một trái táo cắn dở trực tiếp nện vào chân Lâm Thương, đồng thời một tiếng nói làm hắn sững người.

Từ đầu đến cuối Lâm Thương không có cảm nhận được người này tồn tại. Phải biết là hắn đang rất duy trì cảnh giác bởi vì bị yêu thú đuổi bắt, hơn nữa vừa mới vượt qua đám người kia, Lâm Thương cũng không có giải trừ chiến pháp, làm sao có thể bị người trông thấy rồi.

Ngước đầu trông lên cái cây gần đó, một bóng hình đang ngồi vắt vẻo trên cành cây ngang, hai chân đong đưa nhẹ nhàng.

“Tiểu Kỳ đấy à, dọa chết ta rồi...”

Lâm Thương thở phào một cái đưa tay lên lau lau cái trán của mình.

Còn tốt, là người mình.

Tiểu Kỳ tử trên mười mấy mét cây cao hạ xuống, chậm rãi như một chiếc lá rụng đến bên cạnh Lâm Thương. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

“Ngươi di đâu vậy?”

Tiểu Kỳ dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lâm Thương.

Lâm Thương đương nhiên sẽ không bị vẻ ngoài ngây thơ dễ thương này đanh lừa rồi, mặc dù không dám ở quá gần tiểu Kỳ nhưng Lâm Thương vẫn lấy bộ dạng rất vui vẻ trả lời.

‘Ta đang đi tìm đám các ngươi, ở trong khu vực này một mình quá nguy hiểm. Phải rồi, chỉ có một mình ngươi sao, những người khác đâu?”

Tiểu Kỳ từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một thanh kẹo hồ lô đưa lên miệng nhấm nháp mới trả lời câu hỏi của Lâm Thương.

“Đều bị tách ra hết, ta cũng chưa tìm thấy ai cả. Trước ngươi ta chỉ gặp phải Đỗ Quyết một lần.”

“Vậy sao, cùng đi tìm hắn đi.”

Lâm Thương hớn hở, trông bộ dạng chẳng khác nào là một kẻ ăn bám chính hiệu. Đương nhiên tiểu Kỳ sẽ không tin tên này diễn xuất đâu, chỉ là nghĩ mãi cũng không ra nơi để đi nên cũng đồng ý.

Với lại tiểu Kỳ luôn có cảm giác đi theo Đỗ Quyết sẽ có trò vui để chơi.

...

“Sơ cấp ban đệ nhất nhân, đi đâu mà vội vàng vậy?”

Quạt xếp phe phẩy, một thân áo trắng văn nho từ sau cây lớn đi ra. Văn Nhân Đường Chu Ngạn chắn ở Đỗ Quyết trước đường đi.

“Ăn cướp?”

Đỗ Quyết nhíu mày, phương thiên họa kích vung lên, một kích chém ngược.

Vốn còn dùng miệng lưỡi nghiền ép Đỗ Quyết một phen, Chu Ngạn đúng là giật mình không thôi. Như thế nào thấy người liền đánh rồi?

Đương nhiên Chu Ngạn phản ứng không chậm, khiêu thân bộ triển khai, tiêu sái tránh đi Đỗ Quyết một kích.

Thân cây lớn phía sau bị Đỗ Quyết một đòn đánh nổ tan tành, chia năm sẻ bảy.

“Sảng khoái.”

Tống Kiệt đạp tan một cành cây tiếp đất. Trong lúc di chuyển, tiếng xé gió giống như hổ gầm. Hắn ưa thích chính là những người như vậy, ngay thẳng muốn đánh là đánh, làm gì lèm bèm giống như đàn bà.

Chu Ngạn thân hình vừa vặn tránh xuống bên cạnh Tống Kiệt, quạt đã xếp lại, khuôn mặt âm trầm, trong lòng u oán không thôi.

“Lại thêm đồng bọn?”

Đỗ Quyết hơi nghi hoặc một chút vì trông hai người này hơi quen quen, nhưng chắc chắn không phải là người cùng một bọn, cho nên phương thiên họa kích cũng không ngừng lại mà tiến lên.

Trong một tháng này ngoài đạt tới ngũ biến kỳ ra, Đỗ Quyết cũng luyện cơ sở quyền pháp đạt tới nhập vi chín mươi bảy phần trăm, mặc dù không có chiến pháp khác phụ trợ nhưng cũng so trước kia mạnh hơn nhiều.

Tống Kiệt cũng không yếu thế, tứ biến kỳ tu vi triển khai, trên tay đeo lên Hổ Uy hộ tí, một thân long hổ bộ chiến pháp nhào tới cùng Đỗ Quyết cứng rắng.

Rầm! Rầm! Rầm!

Mặt trời ngả về tây kéo theo từng vật đổ bóng dài trên mặt đất, chấn động cả một vùng rừng.

...