Huyền Linh Ký

Chương 41: Giác tràng




Dương Thiên đương nhiên không trở về nhà, hắn tới phía bắc thành, đầu ngõ lớn nối với trung tâm. Trên đường đổi một loại trang phục cùng đeo lên ngân sắc mặt nạ.

To lớn kiến trúc giống như một cái đầu hổ, miệng há lớn là lối vào bằng cửa đá, bên trên bảng hiệu đề lớn hai chữ “Giác Tràng”.

“Tiểu ca ca ngươi tới, muốn ghi danh hay là đặt cược.”

Một cái tiểu cô nương chạy tới hỏi. Nàng tóc buộc hai bên, mặc một cái váy kẻ đỏ, trong rất là khả ái.

“Tới ghi danh.”

Dương Thiên không nhịn được đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu khả ái.

Tiểu khả ái có vẻ hơi hưởng thụ, híp lại độ mắt to của mình. Một hồi nàng mới qua đi cảm giác, nhanh chóng nói: “Tiểu ca ca, đợi một chút ta cho ngươi ghi danh.”

Tiểu cô nương chạy tới bên bàn, lấy một cuốn sổ ghi chép lại, lấy thêm một cái thẻ đánh số “21” tới, đưa cho Dương Thiên rồi hỏi: “Tiểu ca ca, ngươi cảnh giới gì.”

“Nhất biến.” Dương Thiên đáp.

“Ân. Xong rồi, tiểu ca ca ngươi đi cầu thang bên trái, ta đã sắp xết cho ngươi thứ tự gần nhất rồi.” Tiểu khả ái nói, giọng vô cùng đáng yêu.

“Cảm ơn.” Dương Thiên cười nhẹ đi tới.

Phía sau tiểu khả ái ngồi trên ghế, hai chân đong đưa nhìn theo, khóe miệng hơi cười mỉm, đáng yêu vô cùng.

...

Giác tràng, một cái có thể nói tồn tại ở cái này thời đại có chút kỳ cục. Nơi đây giống như một đấu trường, người tới mua vui, nhìn trong đấu trường đánh nhau người mà thích thú. Giữa cái thời đại thú triều bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tới, lại có cái này tồn tại, không kỳ lạ sao được.

Giác tràng bên trong, sinh tử tự chịu, bước vào đấu trường coi như không thuộc luật pháp bảo vệ phạm vi, tranh đấu vô cùng kịch liệt. Có thể người đấu với người, người đấu với yêu thú, thậm chí đôi khi không có người tham gia, có thể yêu thú đấu với yêu thú.

Kẻ tới đây có thể là vì kiếm tiền, có thể là vì muốn thử tài đối đầu với yêu thú. Trận đầu tiên không mất phí gì cả, thắng lợi thậm chí được một vạn ngân khối. Trận thứ hai trở đi, mỗi trận ra sân cần đóng một vạn ngân khối, giải thưởng mỗi trận gia tăng một vạn. Đối với huyền giả như vậy kiếm tiền thật đơn giản, thậm chí an toàn. Bởi vì chỉ cần ngươi có thể chạy khỏi sàn đầu vậy ngươi thua mà vẫn đảm bảo tính mạng, tất nhiên như vậy, trước hàng nghìn người theo dõi, ngươi mặt mũi coi như mất hết.

Dương Thiên đến đây đương nhiên không phải vì kiếm tiền, hắn ban nãy múa kiếm thời điểm, lực đạo khống chế rất là không tốt, không đạt tới tùy tâm sở dục tình trạng. Phải biết lưỡng nghi tâm kinh yêu cầu lực khống chế rất kinh người, nhưng mà không kịp khống chế thân thể thoải mái được, nên Dương Thiên quyết định làm một chút bồi luyện, càng làm thân thể hòa hợp càng tốt.

...

“Trận đấu tiếp theo, số 21 ra sân.”

Hô!

Ào ào!

Vô cùng tiếng rèo hô nồng nhiệt, đấu trường có thể chứa lấy mấy vạn người, nhưng hôm nay khoảng vạn người mà thôi, dẫu vậy cũng cảm thấy sôi trào rồi. Sân đấu xây hình tròn, đường kính khoảng chừng trăm mét mà thôi, toàn bộ được huyền văn gia cố.

Dương Thiên bước vào trong cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trở thành mua vui như thú trong lồng của người khác? Không, không phải cảm giác đó, mà là số người tới xem thật nhiều lắm, không biết nguyên do mà họ thích cái trò này là gì?

“Ùm bòoooo!”

Đối diện một lối cửa vào, sàn đấu có chút rung nhẹ lên, từ to lớn cửa vào tiến tới một con Đại Địa Man Ngưu, toàn thân một màu đồng đỏ, với cắp sừng dài tới một mét một chiếc. Thân cao ba mét có hơn, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Dương Thiên. Cấp ba yêu thú bên trong đại lực lượng, đại thể phách loài yêu thú.

“Đại địa man ngưu, là đại địa man ngưu.”

“Tiểu tử này có phải quá đen rồi không, ngay trận đầu tiên liền gặp đại địa man ngưu?”

“Ha ha xem ra người mới năm nay khí vận không quá tốt, hôm qua một tên tân nhân tiểu tử còn bị lãng huyết hùng xé xác đâu.”

“Ngươi còn nhắc lại, hôm qua ta còn nôn tới mật xanh.”

...

Vô vàn tiếng nghị luận sôi trào, một cái người mới mà thôi, bọn chúng tất nhiên là không mấy coi trọng, thậm chí vài người còn mong muốn nhìn chút thảm cảnh nữa kìa.

Đại địa man ngưu hoàn toàn không quan tâm đối với cái này hò reo, nó ngày đêm bị đánh đập, phẫn nộ vô cùng, nên ra sân lập tức lao tới tấn công, lực lượng vô cùng.

Dương Thiên đã từ đầu chăm chú rồi cái này man ngưu, thấy nó lao tới, lập tức lấy ra huyền khí. Không phải song kiếm, đây là hắn át chủ bài, cũng chỉ là khi thật sự cần thiết mới sử dụng, bình thường không nên lấy ra mình toàn lực, lưu lại một tay mới là vương đạo. Một thanh trường thương, thân mang kim sắc lóng lánh, lưỡi thương tương đối bản dài, càng có chút giống kích loại hình, nặng nề trầm ổn. Đây là trong giới chỉ cái kia nhị cấp hạ phẩm huyền khí, đã là trong đó yếu kém nhất một thanh.

Thân là một trong bốn loại vũ khí chi vương, thương không thể nghi ngờ là chiến trung chi thần, một thương nơi tay, thiên hạ ta có.

Dương Thiên không biết thương thuật, cũng chưa từng dùng qua, nhưng chưa từng giết gà thì cũng thấy qua gà chạy. Dương Thiên dựa theo trong phim những cái kia thương thuật đại danh tướng, nhanh chóng tổng hợp cho mình một cách đánh hiệu quả.

Đợi cho đại địa man ngưu chỉ cách có ba mét thời điểm, Dương Thiên bật người lên cao, hai tay cầm sát cuối thương huyền khí ào ạt, chém xuống, lực lượng mười phần.

“Thiên Long tung sơn thiên.” (1)

Đại địa man ngưu phản ứng không chậm, lắc đầu sừng phải hướng lên, đối cứng cái này mũi thương.

Ầm.

Hai thứ chạm nhau, chấn động mà ra, man ngưu thế tiến bị chặn đứng, dưới chân nền gạch có chút nứt ra. Dương Thiên lực mạnh tác động, lui ngược về sau năm mét, trường thương có chút rung động, nhưng Dương Thiên biến chiêu cực nhanh, mũi thương cắm xuống đất, chân đạp báng thương một tay cầm lại đuôi thương, báng thương cong lại như cây cung. Dương Thiên đầu gối hơi phát lực, tốc độ lại nhanh hơn mấy phần bắn thẳng về phía trước. Trường thương từ bên người quét ngang trước mặt.

“Lê hoa thương nguyệt tiền.”

Đại địa man ngưu cũng đang cao tốc hướng tới, nghiêng đầu giơ sừng đón lấy cái này thương.

Dương Thiên chân đạp mạnh xuống nền gạch, tung người nhảy lên, không có chút nào ý tứ sẽ va chạm với man ngưu cả, chỉ là hư chiêu mà thôi.

“Bạch nhựt đăng thiên.”

Tại bay qua lưng man ngưu thời điểm, một chiêu “liêu thống lĩnh nghịch lai thương” xoay người quay lưng dùng đuôi thương đối cứng man ngưu chiếc đuôi, thuận thế trên không đổi hướng bay ngược trở lại phía đầu trâu.

Càng nhanh hơn một nhiêu “Hồi Long nghịch trấn thương” thẳng vào lưng trâu, đánh gãy nó cột sống.

“Bòooooo!”

Đại địa man ngưu kêu thảm, một thương vừa rồi mạnh, rất mạnh, lựu lượng so với Dương Thiên chiêu đầu tiên phải là càng mạnh hơn mấy lần, trực tiếp đem cấp ba yêu thú cao cấp phòng ngự cho phá ra sâu hoắm, xướng sống càng là một đốt rạn nứt.

Nhưng không kịp đợi nó phản ứng, còn vừa mới cảm thấy cột sống đau điếng, Dương Thiên lại mượn vừa rồi lực lượng lượn người trên không một vòng tới rồi nó đầu trâu.

“Cung hồi trấn nguyệt.”

Ầm!

Không kịp lấy sừng để chặn lại lưỡi thương, một chém làm đại địa man ngưu choáng váng, hai chân trước khụy xuống, xương sọ nứt đoạn, máu chảy rầm rề, đầu sát tiếp đất.

Liên tiếp Dương Thiên không để lỡ cơ hội, cuối cùng một chiêu “hồi phụng thương bộ tiền” đâm ra. Trường thương mũi đang hướng xuống dưới, xoay cổ tay toàn lực xuyên thẳng vừa nứt đoạn xương sọ, găm sâu xuống đất, một chân tiếp xuống đại địa man ngưu sống mũi. Tiêu sái vô cùng.

“Bòoooo!”

Rầm!

Toàn thân đại địa man ngưu đổ gục. Bởi vì kim thương găm lại đầu của nó, cùng hai chân trước gục nguyên cớ, đại địa man ngưu thi thể chỉ là phía ra hai chân gục thẳng xuống nền mà thôi, không có nghiên ngả phương hướng.

Tĩnh!

Toàng trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Từ chiêu như nhất rúng động va chạm, nhìn như Dương Thiên yếu thế, tới chiêu cuối cùng Dương Thiên trường thương đâm xuyên man ngưu đầu não, mới chỉ có bốn mươi giây mà thôi. Liên hoàn bảy chiêu mà thôi, liên hòa một bộ mà thành, nhanh mạnh tiêu sái, có lan có nả, có trái có quyển, có trảm có thích. Từ khi giác tràng mở tới bây giờ còn chưa có thấy hoa lệ như vậy chiến pháp, quá đẹp mắt, quá mạnh mẽ.

Dương Thiên không cái gọi là thương pháp, chỉ là hữu hình vô ý, tùy cơ mà ra, đẹp mắt thực dụng nhưng uy lực lại là kém rất nhiều so với thật thụ chiến pháp. Tất nhiên cửu thiên đại lục không cái gì thương pháp, bọn hắn cũng không cần hiểu. Cái bọn hắn thấy là hoa lệ, là tiêu sái, là đẹp mắt thương thuật, là bốn mươi giây liên hoàn bảy chiêu đánh gục đại địa man ngưu, yêu thú mà nhất biến đều không muốn gặp.

Đầu này đại địa man ngưu da cùng sương sừng các thứ có thể rèn đúc huyền khí vật liệu, nhưng lại không quá đáng giá. Đã thế thịt lại dai cứng khó ăn, giá trị không lớn. Hết lần này tới lần khác lực lượng mười phần, phòng ngự cực cao, tốc độ cũng không tính kém, đụng độ một một thật là sợ với man ngưu quần nhau sẽ bị nó tiêu hao chết mất. Vậy nên chiến thắng chóng vánh của Dương Thiên trở nên vô cùng chói mắt, vô cùng kinh người.

Rào rào rào rào rào!

Là liên tục tiếng vỗ tay từ hội trường tỉnh lại, kèm theo là hô hào không ngừng. Bất kể ở đâu, cường giả luôn được tôn trọng nha.

“Thương thuật quá xinh đẹp.”

“Đánh hay lắm.”

“Tiểu đệ đệ, quá soái.”

“Tiểu đệ đệ, ta yêu ngươi.”

“Thôi đi một cái nam nhân kêu cái gì?”

...

“Tiểu tử này thương pháp đánh rất tốt! Người mới sao?”

Một vị thiếu gia ngồi vắt chân trên khán đài, tay cắn hạt dẻ hỏi, đối với Dương Thiên tràn ngập hứng thú.

“Bẩm thiếu gia, vừa mới tới ban nãy, là tiểu Kỳ đăng ký cho hắn.”

Bên cạnh một cái hộ vệ bẩm báo.

“Điều tra một chút đi.”

“Vâng!” Hộ vệ nhanh chóng rời đi.

...

Không biết mình đã bị lén điều tra, Dương Thiên trở lại phòng chờ. Mỗi một cái tuyển thủ có thể nghỉ ngơi một trận đấu, hoặc rời đi để ngày tiếp theo tới tiếp tục. Thời gian còn sớm nên Dương Thiên không có rời đi, hắn đang cảm thấy phấn khích vô cùng. Hắn ưa thích, thật sự ưa thích cái này cảm giác chiến đấu, rất phấn khích, rất thoải mái. Tất nhiên “Đao luyện mười năm, thương luyện cả đời” Dương Thiên không định cả đời dùng thương, hắn với thương tính cách chú định không hợp rồi.

“Tiểu ca ca, ngươi thật là lợi hại.”

Tiểu khả ái đợi ở Dương Thiên trong phòng chờ, ngồi trên ghế hai chân đong đưa, chuông nhỏ ở lắc chân kêu đing đang vui tai.

“Vẫn được mà thôi.”

Dương Thiên lại tiếp tục xoa xoa đầu tiểu Kỳ, tiểu Kỳ cũng rất vui vẻ hưởng thụ.

“Tiểu ca ca, ngươi thương pháp là kêu cái gì.”

Tiểu Kỳ tò mò hỏi, bình thường có đường lối như vậy chiến pháp, mọi người đều là đặt tên, khẳng định mình bản quyền, thậm chí giang hồ lấy đó là tiêu chí nhận diện nữa.

Ví dụ như Lý gia U Linh thương pháp (2), nhưng mà chỉ có bốn thức, giống như khuyết thiếu. Tống gia, Thái Tổ trường quyền (3) nổi danh thiên hạ không ai không biết. Tiểu Kỳ nghĩ cái này thương pháp như vậy hoa lệ, thế nào không có chân đại truyền đâu, chắc chắn phải có đại danh tự rồi.

“Lê hoa đệ nhị kim thương.” Dương Thiên gật đầu trả lời.

Tiểu Kỳ ánh mắt hơi đảo, giống như suy nghĩ gì đó.

...

p/s: (1) Là lời thiệu của thương pháp “Lê Hoa đệ nhị kim thương” (tàn khuyết) trong võ học cổ truyền Việt Nam (Khác với bài “Lê Hoa Thương” của triều nhà Tống (TQ)).

(2) Là thương pháp của Lý Thái Tổ (Lý Công Uẩn) được giới võ gia so sánh ngang hàng với (3) Thái tổ trường quyền (Tống Thái Tổ - Triệu Khuông Dẫn) (Nhà Tống – TQ) sáng tạo (chắc cái này ai cũng biết ớ (>.