Huyền Linh Ký

Chương 90: Muốn mặt sao?




“Tốt, bài danh sắp xếp hoàn thành. Hiện tại lượt thứ nhất kiêu chiến bắt đầu.”

Hoàng Khắc trực tiếp mở ra khiêu chiến bài danh, mọi ánh mắt lại đổ dồn về Lý Đông. Dù sao cũng là mộ trong hiếm hoi tứ biến kỳ cường giả, là cái có thể cạnh tranh số một chi vị, thế nào biểu hiện đều khiến người ta chờ mong.

Mà khán giả lần này được ở gần quan sát chiến đấu, từng cái sôi trào vui mừng, đặt cược tất tay, gỡ lại những gì đã mất hoặc là mất luôn những gì đang có.

...

Lý Đông đứng dậy, trong lòng hắn đã có suy tính từ trước, liền không nhanh không chậm nói ra.

“Ta khiêu chiến số năm, Bàn Kiệt.”

Lý Đông lời nói vừa ra, nguyên bản có chút chờ mong không khí không khỏi hơi đọng lại. Ngươi một cái tứ biến kỳ thiên tài, khiêu chiến một cái tam biến kỳ, thật sự có cái này can đảm? Thể diện liền là không cần có phải hay không?

Bàn Kiệt khóe miệng cũng là một quất, tứ biến liền không cần mặt hay sao? Đều là thiên tài, không những không vượt cấp khiêu chiến mà chính là hạ cấp khiêu chiến rồi?

Tuy là bực mình, nhưng Bàn Kiệt chiến ý cũng là không nhẹ, chiến thì chiến còn sợ cái gì?

Đi xuống võ đài cùng Lý Đông đứng tương đối, chào hỏi một cái Bàn Kiệt chiến ý trùng thiên.

Lý Đông trường thương thủ thế, khí thế tuôn ra như biển.

Bàn Kiệt huyền linh kêu gọi, thế mà cùng Bàn Tiến Ninh một dạng, Bối Nhạc Tê. Huyền linh thuật vừa động, một lớp thạch giáp trên thân hiển hiện, Bàn Kiệt biến thành một cái thạch nhân, thân cao hai mét có thừa.

“Huyền linh thuật: khởi giáp.”

Tốc độ không có bao nhiêu đề bạt, trái lại lực lượng thật lớn đề thăng. Trên cơ bản Bàn Kiệt có được không sai biệt lắm bốn vạn cân lực lượng, hiện tại mỗi quyền đánh ra cũng là cái bảy vạn cân có thừa, đủ để cùng Lý Đông so bì lực lượng.

Dù sao, Lý Đông cũng chỉ là mới đột phá tới tứ biến mà thôi, cũng không phải là lực lượng chủ tu, Bàn Kiệt cũng không có gì sợ hãi.

Chủ động trước đoạt công, Bàn Kiệt thân mình cùng một cỗ cự tượng đồng dạng nổ bắn mà ra, lưu lại trên võ đài một cái rạn nứt viên gạch.

Mặc dù là tam biến, nhưng Bàn Kiệt cũng không dám huyền khí li thể, chính là cận thân đối chiến mà thôi. Không có cách nào khác, mặc dù thân là lục tinh linh hải, tam biến cảnh cũng chỉ có ba vạn sợi huyền khí mà thôi, không dám đại khí tiêu hao.

Mỗi sợi huyền khí tại huyền biến cảnh không ngừng cô đọng, tam biến cũng chỉ có thể mang theo một cân tám lực lượng. Nếu như quá độ tiêu hao, vậy thì lực lượng cơ bản sẽ không ngừng giảm xuống, kia chính là chắc chắn sẽ thua.

Kia mới thấy lưỡng nghi tâm kinh cơ bản chính là không nói đạo lí tồn tại. Tại linh huyền cảnh hình thành lưỡng nghi chi khí đều có được ba cân lực lượng, chất lượng so với huyền biến cảnh huyền khí còn mạnh.

...

Lý Đông không khinh thường cũng không sợ hãi, chính là lấy thương nghênh đón. Không muốn đề Bàn Kiệt lại gần, sơ xảy một quyền đánh trúng thì Lý Đông cũng sẽ không dễ chịu.

Lý Đông trường thương bay múa, liên hoàn đâm ra, không trọng lực lượng mà chính là nhắm vào một chữ “nhanh”. Giống như vũ bão một dạng từng thương từng thương không ngừng đâm vào bên ngoài thạch giáp, lưu lại từng lỗ hổng cũng như vết cắt sâu đậm.

Bàn Kiệt nửa bước khó đi, hắn tốc độ bắt không được Lý Đông thương, cứ như vậy không được lâu hắn sẽ muốn bị Lý Đông đâm thủng mất. Đưa tay lên phía trước, Bàn Kiệt khẽ vẫy một cái.

“Huyền linh thuật: Địa trường.”

Lý Đông trường thương ngưng lại, trọng lực lúc này đã là gấp mấy lần tăng thêm, trong lúc nhất thời Lý Đông còn là chưa thích ứng được ngay. Bàn Kiệt một vai huých tới, như đại sơn va chạm.

Lý Đông phản ứng trong gang tấc, trường thương che chắn trươc người.

“Ầm!”

Dẫu vậy Lý Đông vẫn là bị vô cùng cự lực đẩy lui. Không để Lý Đông có cơ hội định thần, Bàn Kiệt từng quyền trùng điệp hạ xuống, lực lượng mười phần. Lý Đông thiên tài danh tiếng cũng không phải là giả, lập tức làm ra phản kích.

Nguy hiểm bên trong tránh đi hai quyền, một thương đâm móc mà ra, muốn một thương xuyên đầu Bàn Kiệt.

Điêu này, tất nhiên là không thể thành công, Bàn Kiệt ngửa người ra sau, tay phải nắm lấy Lý Đông trường thương, giằng co lấy, chân trái một gối mà ra, một gối có thể đem Lý Đông cho đá gãy.

Lý Đông tung người nhảy lên tránh đi một cước, một tay vẫn nắm lấy trường thương, một chân bổ xuống. Bàn Kiệt như răng, giơ tay muốn tóm lấy Lý Đông cái chân.

Lý Đông lại bất ngờ đổi hướng, tay nắm thương, hai chân xoát một vòng, cong người phát lực mà ra, trường thương đi theo xoáy tròn, trong phút chốc thót khỏi Bàn Kiệt nắm tay, trực tiếp xuyên vào Bàn Kiệt trên vai trái.

Bàn Kiệt mím môi, thủ chưởng làm đao, chém xuống.

“Ầm!”

“Răng rắc!”

Võ đài trực tiếp bị bổ ra một đường, chạy tới phía cuối. Mặt nước rẽ ra một đường, sâu tới ba mét lao vút ra ngoài. Tới mười mét phía xa, liền có vô hình một đạo bình chướng lên nâng lên, chặn lahi cái này công kích khí thế với một tiếng vang trầm thấp.

Lý Đông thân hình như tật phong, xuất hiệt tại Bàn Kiệt ngay sát thân mình, một quyền đấm móc mà ra, xúc thế xuất quyền toàn thân đều nhấc nhảy mà lên, một quyền đem Bàn Kiệt cằm cho đánh lệch.

Một quyền khí thế giống như đâm xuyên trời xanh, hướng trời giương lên. Bàn Kiệt bị đánh cái lảo đảo, đau điếng, nhấc người ngửa về phía sau. Không kịp phản ứng trong lúc, vai trái lại truyền tới nồng đậm đau nhức.

Lý Đông rút thương, một thương bổ xuống, khí lực mười phần, từ động tác, khí thế, chính là Dương Thiên chiêu kia.

“Thiên Long tung sơn thiên.”

Nhưng so sánh tới, chiêu này Lý Đông dùng tốt hơn nhiều, chính là độ tập trung lực lượng chuẩn xác, uy lực cũng là đề thăng lên so với Dương Thiên lúc đó thi triển, nhưng chỉ nhìn thì không có gì khác nhau.

Bàn Kiệt con người co rụt lại, nhìn tới tụ tập ở mũi thương cái kia lực lượng để người ta tim đập nhanh cảm giác, hắn còn thật hoảng hốt. Cái này thương chém xuống, hắn phải nằm a.

“Huyền linh thuật: Địa trường.”

Bàn Kiệt lắc tay một cái, trọng lực mấy lần thay đổi, làm Lý Đông một thương hạ xuống thoáng chút trượt ra, nhắm vào Bàn Kiệt lồng ngực thương liền hạ xuống bên phải mà rơi đi.

Ầm!

Võ đài dưới thương này xẻ đôi, một to lớn khe rãng, mười mấy mét đường cắt chém chạy dài.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”

Bàn Kiệt kêu thảm một tiếng, cũng không ai rảnh đi chú ý võ đài thế nào, bởi vì Bàn Kiệt dưới cái này một thương, tay trái hắn đoạn.

Lại không thể duy trì “Khởi giáp”, bên ngoài nham thạch lớp giáp dần tán đi, để lộ ra Bàn Kiệt thân hình. Sắc mặt tái nhợt, áo bào phá toái, tay trái máu tươi còn không ngừng chảy, vai trái cũng bị đâm sâu một vết.

Ngay lập tức, Bàn gia chủ cùng Lý gia chủ xuất hiện tại bên trên võ đài. Bàn Tiến Khuyết mang cấp ba chữa thương dược dịch tới cấp Bàn Kiệt, ánh mắt bên trong bắn ra lửa nhìn Lý Đông.

“Được! Được! Các ngươi Lý gia thật giỏi.”

Lý Công Thư chắn trước Lý Đông ngăn chặn lấy trên người Bàn Tiến Khuyết uy áp, chỉ là cười cười.

“Ha ha, để Bàn huynh chê cười rồi, Bàn Kiệt thật mạnh, trong lúc giao thủ Đông chỉ có thể dốc toàn lực a. Còn mong Bàn gia chủ lượng thứ cho.”

Giọng nói nghe như nhận lỗi, nhưng cái kia cười cười bộ dáng thật giống là đang khiêu khích đâu. Bàn Tiến Khuyết cơ hồ đều muốn đánh đi lên rồi, nhưng sau cùng chỉ có thể nhịn. Tại hội võ gây chuyện chính là muốn chết.

“Hừ!”

Bàn Tiến Khuyết hừ một tiếng, mang Bàn Kiệt đi trị liệu. Đoạn một tay mà thôi, chỉ cần không phải tháo đầu xuống thì có thể trị liệu được. Bàn Kiệt bài danh cũng rơi xuống thứ mười sáu, trong thời gian này đi trị liệu cũng sẽ không ai khiêu chiến hắn đi.

...

Mọi chuyện cũng nhanh chóng giàn xếp xuống, không bao lâu, lượt tiếp theo khiêu chiến bắt đầu.

“Số mười lắm Quách Kỳ khiêu chiến Triệu Tùng.”

Nhìn cái này khả ái tiểu cô nương Triệu Tùng liền để nàng trước ra tay. Thiên tài mà, luôn có thiên tài cao ngạo lí do, không thể nào lại đối với một cái tiểu cô nương trước động thủ được.

Thực tế chứng minh, đây là một cái ngu xuẩn nhất hành động. Tiểu Kỳ nhìn như vậy khả ái, nhưng không biết có phải hay không tại Giác Tràng làm việc quá nhiều, cái kia động thủ liền không đơn giản là hung hăng.

Nàng huyền linh là Mạn Hỏa Thủ Cung, vừa mới xuất hiện liền một chiêu “Hỏa pháo”, cực độ hỏa diễm càn quét đem một phần võ đài đốt thành tro bụi, lưu lại một cái sâu nửa mét đen kịt khe rãnh, không ngừng hướng phía xa mở rộng.

Triệu Tùng sắc mặt liền tái mét, trên bắp đùi còn bốc lên khói, không còn nữa dám chủ quan, tốc độ nhanh như gió tấn công. Đáng tiếc, hắn đã thua từ khi để tiểu Kỳ trước ra tay. Một cái sợi dây, nhìn như roi da một dạng quấn lấy hắn thân mình, mặc cho Triệu Tùng thế nào ra lực đều không thể phá được.

Trên trời nóng hừng hực, giống như một cái sao băng rời xuống.

“Huyền linh thuật: Thiên hỏa giáng.”

Tới mười mét đường kính hỏa cầu, cái này một khi hạ xuống, hắn sẽ chết a.

Triệu Tùng khóc không ra nước mắt.

Trang cái gì trang?

Đây là muốn chết.

Mà trên khán đài nhìn tới một màn này, Dương Thiên khóe miệng hơi rút. Cái kia thật sự là đáng yêu tiểu Kỳ hay sao?

May mắn, cuối cùng là phụ trách võ đài vị kia ra tay rồi, nếu không quả thật là Triệu Tùng dưới cái này một chiêu hóa thành tro bụi.

Kết quả, Quách Kỳ đạt được số mười vị trí.

Thu liễm đi cái kia vẻ siêu hung bộ dáng, tiểu Kỳ lại ngồi trên ghế đong đưa bản thân mình hai chân không chạm đất. Mặt hướng bên cạnh Dương Thiên mỉm cười khả ái.

“Đại ca ca, chúng ta lại gặp mặt.”

Dương Thiên đưa tay xoa tiểu Kỳ đầu, hơi lấy giọng nói.

“Tiểu Kỳ thật lợi hại nha. Vậy mà còn giấu ta, muốn học ta thương pháp.”

“Cái đó là ca ca không có hỏi.”

Tiểu Kỳ chu môi nhỏ của mình, hai mắt lim dim tận hưởng Dương Thiên xoa đầu.