Huyền Lục

Chương 137: Giáp mặt




Sau lưng Hùng Quân không biết từ lúc nào đã đầm đìa mồ hôi, đôi chân của hắn bất giác mà run rẩy lên rồi quỳ rạp xuống đất. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ sợ hãi mà nhìn lấy nam nhân đang ngồi trên giường kia.

Càng nhìn người này, nội tâm hắn lại càng sợ hãi hơn. Nỗi sợ này bắt nguồn từ chính linh hồn của hắn, linh hồn hắn từ khi nhìn vào đôi mắt kia thì đã mất đi khống chế rồi.

Hùng Quân làm chủ một phương tại Sơn Hương Lâm tự nhiên có đảm phách của bản thân. Đối diện với vị tiên nhân ở trong động kia hắn đương nhiên sợ hãi nhưng ngọn nguồn là do sự quỷ dị của đối phương tạo thành.

Còn với Khương Hy thì khác hẳn, nỗi sợ này đến từ linh hồn, đến từ cảm giác thấp hèn của sâu kiến khi đối diện với một sinh mệnh bậc cao hơn.

Khương Hy chỉ nhẹ nhàng nói một câu thôi, Hùng Quân đã biết đối phương là ai rồi. Và nội tâm hắn cũng rành mạch... chuyến này hắn xong rồi.

Mồ hôi càng ngày càng nhiều, Hùng Quân run rẩy nói ra:

“Hùng Quân... xin ra mắt... tiên nhân”

Khương Hy mỉm cười, ánh mắt hắn liếc nhẹ sang nữ nhân đang dựa đầu trên đùi mình mà ra hiệu. Nữ nhân kia mỉm cười nhận mệnh, ánh mắt vẫn cứ một mực mê man, nàng ngồi dậy rồi giúp hắn mang y phục.

Bản thân Sắc Dục Thiên có nhiều loại công dụng, tùy thuộc vào cách sử dụng của người luyện mà nó sẽ thể hiện ra khác nhau.

Khương Hy đi theo con đường linh hồn nên Sắc Dục Thiên cũng vì hắn mà biến thể thành một loại thần thông dụ hoặc. Ngặt nỗi hiện tại tu vi của hắn còn thấp nên không thể chân chính thành thần thông, nhưng cái tên tiểu thần thông cũng đủ xứng đáng rồi.

Sắc Dục Thiên ảnh hưởng lên nữ nhân kia liền trực tiếp nhấn chìm nàng trong dục vọng của tình ái. Người ngoài nhìn thấy ánh mắt của nàng liền nghĩ rằng nàng bị thao túng nhưng bản thân nàng lại không như vậy.

Trong ánh mắt nàng bây giờ chỉ có Khương Hy, chỉ có một dục vọng khát tình với Khương Hy mà thôi. Hơn nữa, dục vọng này là xuất phát từ trong tim, là nguyện ý mà bị ‘thao túng’.

Còn trong mắt tu sĩ, nàng lúc này đã trở thành sinh khôi của Khương Hy rồi. Sắc Dục Thiên một ngày chưa được giải, nàng vẫn sẽ một mực chìm đắm trong ái tình với hắn mà thôi.

Thay y phục xong xuôi, Khương Hy đưa ngón tay lên khẽ chạm nhẹ vào mi tâm của nàng. Thân thể nàng trong chớp mắt liền đổ rạp ra giường mà thiếp đi.

Khương Hy nhìn qua Hùng Quân rồi nói:

“Nói đi, ngươi cùng tên ‘tiên nhân’ kia gặp nhau bao lâu rồi?”

Hùng Quân nghe xong liền thành thành thật thật mà kể lại, bây giờ hắn nào dám theo vị tiên nhân trong động kia nữa, nên phải nhanh chóng mà đổi phe thôi.

...

Theo lời của Hùng Quân thì hai người bọn hắn gặp nhau vào khoảng nửa năm trước. Thời điểm đó cũng như bây giờ, là tên tu sĩ kia trực tiếp tìm đến Hùng Quân, đồng thời lúc đó hắn cũng bị đánh cho tơi tả mới chịu nhận mệnh.

Hùng Quân khi đó rất sợ hãi tên tu sĩ kia nên mới đánh liều mà làm theo, dĩ nhiên trong quá trình thực hiện tên tu sĩ kia cũng ban thưởng cho Hùng Quân không ít nên hắn mới ra sức mà làm việc cho đến tận bây giờ.

Khương Hy ngẫm nghĩ một hồi rồi nói ra:

“Tên đó tự xưng là gì?”

Hùng Quân nuốt vào một ngụm rồi đáp:

“Bẩm tiên nhân, vị kia không xưng danh tự với tiểu nhân, chỉ biết là họ Phùng”

Nghe vậy, Khương Hy bất giác nhớ đến Phùng Quang Tiêu, hắn cùng Trầm Thiên Bảo Lâu cũng một thời gian rồi không liên lạc với nhau nên không rõ tình trạng của lão như thế nào.

Nếu dựa vào tu vi cùng niên kỷ thì... Phùng Quang Tiêu cùng họ Phùng này... có chút tương quan a.

Bất quá giả thiết này có hơi vớ vẩn mà thôi, sau lưng Phùng Quang Tiêu là Tưởng Thôi Lâu Chủ, sâu xa hơn chút thì là Tưởng gia. Phùng Quang Tiêu nếu thực sự dám làm nên hành động này thì Tưởng gia đã không ngồi yên rồi.

Suy nghĩ một chút, Khương Hy liền vận Cách Không Khiển Vật mà treo Hùng Quân giữa không trung. Sắc mặt Hùng Quân trong nháy mắt càng tái trắng hơn, hắn run rẩy mà nhìn lấy Khương Hy.

Khương Hy lạnh nhạt nói ra:

“Nói đi, họ Phùng ở đâu rồi?”

Hai tay Hùng Quân run rẩy đưa lên trước ngực làm dáng hành lễ rồi cung kính nói ra:

“Bẩm tiên nhân... vị kia đang ở trong sơn động ở sau trại. Tiểu nhân sẽ đưa ngài đi”

Khương Hy híp mắt lại nhìn lấy hắn, xác nhận những lời nói ngoài kia không phải nói dối liền gật nhẹ đầu. Sau đó, hắn thu Cách Không Khiển Vật lại, Hùng Quân liền từ trên không trung mà rơi xuống đất.

Cũng may bản thân Hùng Quân là võ lâm cao thủ nên cơ thể vẫn theo phản xạ tự nhiên mà đáp xuống đất. Ngặt nỗi sau khi đáp xong, ánh mắt hắn liền có chút hốt hoảng nhìn lấy Khương Hy.

Hùng Quân sợ hành động vừa rồi sẽ khiến hắn không vừa lòng còn bản thân hắn lại thấy võ công Hùng Quân cũng không đến nỗi tệ.

...

Vừa bước ra khỏi cửa, cước bộ của Khương Hy đột nhiên dừng lại, Hùng Quân lẳng lặng theo sau hắn cũng dừng lại theo, ánh mắt mang chút sợ sệt nói ra:

“Bẩm tiên nhân... Ngài có chuyện gì sao?”

Khương Hy quay lại nói ra:

“Ngươi đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sau”

Nghe vậy, Hùng Quân không dám hỏi thêm, nhanh chóng vận khinh công lên mà tiến về sau trại. Hiện giờ đang là giờ ăn tối nên sẽ không ai để ý đến hành động của hắn cả, vừa vặn có thể giữ bí mật được.

Hùng Quân rời đi, Khương Hy liền từ trong giới chỉ lấy ra một mảnh giấy, sau đó hắn dùng Hắc Trúc Bút mà viết lên đó một phong thư.

Kế tiếp hai tay khẽ động mà xếp mảnh giấy thành hạc giấy. Khương Hy đưa linh lực của bản thân vào đó rồi miệng khẽ lẩm bẩm:

“Phi hạc truyền thư, cấp cấp như lệnh”

Lời vừa dứt, hạc giấy liền hóa thành lưu quang mà phóng đi. Phi hạc vừa đi, một bóng đen từ trong bụi rậm gần đó bỗng dưng lao ra mà nhảy lên vai Khương Hy. Hắn khẽ cười nói ra:

“Tiểu Hoàng ngươi đây rồi”

Tiểu Hoàng meo một tiếng đáp lại, đồng thời đưa cái đầu nhỏ cọ cọ vào một bên đầu Khương Hy rất thân thiết. Hắn đưa tay lên xoa xoa mèo nhỏ một chút rồi nói ra:

“Tiểu Hoàng, ngồi cho chắc”.

Tiếp đó, Khương Hy liền vận Bách Dặm Thuấn Phù lên mà đuổi theo Hùng Quân. Hùng Quân một đường vận khinh công di chuyển rốt cuộc cũng rời khỏi sơn trại, hắn không dám giảm tốc độ của mình, sợ sẽ chậm trễ chuyện của tiên nhân.

Đồng thời, hắn cũng thầm mong tiên nhân sớm đuổi kịp mình. Nếu không lúc hắn đến trước cửa sơn động mà bị vị kia phát hiện thì chết chắc.

Hùng Quân biết Khương Hy rất đáng sợ, thậm chí kể cả khi hắn rời xa Khương Hy rồi mà cái cảm giác run rẩy từ trong linh hồn đó vẫn còn tồn tại. Điều này chưa từng diễn ra khi hắn gặp vị kia cả nên hắn đối với Khương Hy cực độ cảnh giác cùng sợ hãi.

Hùng Quân tiếp đất rồi một chân điểm nhẹ rồi lao lên cây cao mà tiếp tục di chuyển. Khinh công của hắn rất tuyệt diệu, mỗi một bước tiếp điểm đều vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh. Phối hợp với thân hình ngoại cỡ kia của hắn nữa thì môn khinh công này đúng là có chỗ hay của nó.

Khương Hy chỉ cần không đến một phút là đã bắt kịp lấy Hùng Quân rồi nhưng hắn lựa chọn ẩn thân không hiện. Nghĩ nghĩ một chút, Khương Hy liền nhép miệng truyền âm:

“Gặp tên kia ngươi chỉ cần xử sự như thường là được, đừng để ý đến ta”

Truyền âm đến đột ngột, Hùng Quân liền chấn kinh trượt chân mà ngã xuống dưới đất. Ở cấp bậc cao thủ như hắn mặc dù không mạnh như Cảnh lão của Linh Xà Môn ngày trước thì ít nhất cũng mạnh ngang ngửa Linh Xà Môn chủ thời điểm đó, một cú rơi ngần ấy không đả thương được hắn.

Hắn vội vàng đứng dậy mà quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm xem thân ảnh của Khương Hy ở đâu nhưng hắn rốt cuộc vẫn không tìm được.

Giữa lúc này, một thanh âm từ đâu đột nhiên vang nhẹ bên tai:

“Không cần tìm, theo lời ta mà làm việc là được”.

Truyền âm nhập mật?

Hùng Quân lúc này vô ý thức mà nghĩ đến một loại thủ đoạn của võ lâm cao thủ, ngặt nỗi loại thủ đoạn này dường như đã thất truyền từ lâu, hơn nữa cần phải có nội lực vô cùng kinh người mới có thể thi triển được.

Dĩ nhiên đây chỉ là so sánh tương quan thôi nhưng Hùng Quân bây giờ đã chắc chắn một điều rằng Khương Hy mười phần mạnh hơn vị kia a. Vị kia còn chưa bao giờ dùng truyền âm để nói chuyện với hắn.

Hắn liền cung kính đáp lại:

“Vâng, tiểu nhân đã hiểu”

Hùng Quân bây giờ chỉ có thể theo Khương Hy mà thôi, vị kia khả năng cao không thể qua khỏi đêm nay a.

Đương nhiên, Hùng Quân cũng có chút ít tiểu tâm tư của mình, nhỡ đâu đôi bên... lưỡng bại câu thương thì sao đây?

...

...

Gió nhẹ thổi qua, Hùng Quân nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa một sơn động nọ. Sơn động này không có tên, hơn nữa nằm ở một nơi phi thường khó tìm, toàn bộ sơn động hoàn toàn ẩn phía sau một rừng lá cây bụi rậm.

Đừng nói là người bình thường, cao nhân võ lâm có vô tình đi ngang đây cũng khó mà phát hiện ra được sơn động này. Nơi này hẳn là nơi dùng để trú thân của Hắc Hùng Trại phòng khi bất trắc đây.

Một giọng nói già nua bỗng dưng vang ra từ trong động:

“Ngươi đến đây làm gì?”

Không biết từ bao giờ, nghe cái giọng già nua này lại khiến cho Hùng Quân nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình rồi cung kính nói ra:

“Bẩm tiên nhân, tiểu nhân đã cho người điều tra thân phận của người kia”

Một cơn gió thổi qua, không một lời đáp lại, Hùng Quân cũng không vội vã rời đi. Một lúc sau, chất giọng già nua kia lại vang lên lần nữa:

“Ngươi vào đây”

Nghe vậy, Hùng Quân liền thở nhẹ ra một hơi, một bên tai hắn khẽ động, ánh mắt lóe lên một tia quang mang rồi vụt đi mất. Hắn thẳng lưng lên rồi bước vào bên trong sơn động.

Sơn động không quá sâu nhưng lại cực độ khuất ánh sáng, đến ban ngày còn không khác gì ban đêm thì đừng nói đến quang cảnh về đêm là thế nào.

Quá tối.

Đó là nhận xét đầu tiên của Khương Hy về sơn động này. Đương nhiên bóng tối với hắn thì vô dụng nhưng loại không gian như thế này về lâu về dài lại không tốt cho đám trẻ bị bắt đi chút nào.

Linh thức Khương Hy khẽ động mà phong tỏa hết toàn bộ sơn động này, nội tâm hắn liền có chút động đậy.

“Cái động này sâu đến vậy?”, hắn thầm nhủ.

Linh thức của Khương Hy hiện nay gần như có thể ăn thua đủ với tu sĩ Trúc Cơ sơ cảnh thông thường rồi, vậy mà không thể soi đến tận cùng cái động này.

Mặt khác, hiện tại hắn vẫn không tìm ra được tên tu sĩ họ Phùng kia đang ở nơi nào. Hắn không nghĩ đến chuyện tên kia có thể thoát khỏi sự tra xét của hắn, đó là chuyện không có khả năng.

Đột nhiên, ánh mắt hắn có chút híp lại, linh thức thu lại tập trung vào một vị trí nằm trên vách động. Khóe miệng hắn khẽ cong lên.

“Ra vậy, Tán Âm Phù...”

Trên vách động có dán phù lục, là loại phù chuyên dùng để khuếch đại âm thanh khi nói. Bên cạnh đó, dọc đường này Khương Hy cũng tìm ra được thêm vài ba tấm tương tự nữa.

Đây không phải loại phù chuyên dùng ở thời đại này nhưng cũng không đồng nghĩa với việc không có người dùng nó.

Chỉ là người biết nó thông thường là Phù sư.

Đã là Phù sư, vậy thì Khương Hy quyết định sẽ chơi một chút vậy.

...

Hùng Quân đi một đoạn tương đối dài, đến lúc hắn dừng lại thì nơi này đã hoàn toàn chìm trong bóng tối rồi. Bất quá đây cũng là sân nhà của hắn, xe nhẹ đường quen cũng là chuyện bình thường.

Hùng Quân cung kính chắp tay nói ra:

“Bẩm tiên nhân, tiểu nhân đã đến”

Giọng nói già nua một lần nữa vang lên:

“Ta biết rồi”

Theo chất giọng này vang lên, trong động cũng dần có chút ánh sáng, hằng hà sa số ánh nến từ xung quanh lúc này đồng loạt sáng lên, làm hiển lộ ra thân ảnh hắc bào già nua kia.

Lão nói ra:

“Đem những chuyện ngươi tra được nói cho ta”

“Vâng”, Hùng Quân cung kính đáp lại.

Sau đó hắn hít vào một hơi rồi từ tốn nói ra:

“Bẩm tiên nhân, người kia là tu sĩ đến từ Nguyệt Hải Thành, hơn nữa thân phận tựa hồ không quá cao...”

Ban nãy, Hùng Quân ở bên ngoài đã được Khương Hy truyền âm cho một vài thông tin cơ bản về hắn, cốt để hắn có chút vốn mà kéo thời gian với lão nhân này.

Lão nhân họ Phùng kia vừa chăm chú nghe, nét hằn sâu trên mặt lão theo từng câu chữ mà chuyển động trông khá là ghê rợn.

Hùng Quân dứt lời, lão liền có chút than thở nói ra:

“Có can dự đến Nguyệt Hải Thành sao...”

Hùng Quân cung kính nói tiếp:

“Bẩm tiên nhân, từng này... đã đủ chưa ạ?”

Lão nhân kia nhíu mày, ánh mắt đục ngầu kia dưới ánh đèn vẫn không có chút sức sống nào mà nhìn chằm chằm lấy Hùng Quân. Sau lưng hắn lập tức áp lên một tầng mồ hôi lạnh.

Lão hừ một tiếng nói ra:

“Những thứ ngươi vừa nói chỉ là thân phận, vậy còn tu vi đâu?”

Hùng Quân nghe vậy liền có chút luống cuống, nội tâm gấp gáp mong đợi câu trả lời từ Khương Hy nhưng một đoạn thời gian trôi qua rồi mà hắn vẫn không nghe thấy hồi đáp gì cả, mồ hôi ra một lúc lại càng nhiều.

Hai chân hắn có chút run rẩy mà không nói nên lời. Lão nhân kia không nghe thấy hắn đáp liền có chút không hài lòng, lão định mở miệng ra thì một thanh âm lạ tai đột ngột cất lên:

“Hắn là phàm nhân, liên quan đến tu vi sao hắn có thể tra ra được”

Đôi mắt đục ngầu kia đột nhiên co rụt lại, lão giận dữ nhìn qua Hùng Quân làm hắn hoảng sợ một trận mà quỳ rạp xuống đất. Hiện tại không quản được hắn, lão hướng về bóng đêm trước mặt mà quát:

“Là ai?”

Không một lời đáp trả nào xuất hiện ngoại trừ hai đốm lửa đỏ hồng lượn lờ trong bóng đêm.