Huyền Lục

Chương 153: Đạo danh




Tại Cửu Tiểu Tông, Luyện Khí cảnh là đệ tử ngoại môn còn Trúc Cơ cảnh là đệ tử nội môn. Ngoài ra còn có một vị trí khác nhưng cao cấp hơn hẳn, gọi là đệ tử thân truyền.

Đệ tử thân truyền đối với một tông môn phi thường quan trọng, bởi đó là lực lượng nòng cốt cho cao tầng của tông môn sau này, được trực hệ tiếp nhận chân chính truyền thừa của tông môn.

Mặc khác, đệ tử thân truyền hầu hết đều có sư thừa, sư phụ của họ... chính là tu sĩ Nguyên Anh cảnh.

Bản thân Thẩm Hạo cũng không chắc thân phận của Khương Hy tại Cửu Tiêu Tông là gì nhưng lão lấy thân phận của Lý Viễn Trình của Lý gia để đối chiếu.

Bình thường, tu sĩ muốn xuất môn trở về thăm nhà trừ khi là có nhiệm vụ trong người, còn không bắt buộc phải trở thành đệ tử nội môn, từ đó mới có thể tự do đi lại được.

Lần đầu gặp mặt Khương Hy, Thẩm Hạo xác định hắn lúc đó chỉ mới là Luyện Khí cảnh tầng sáu, vậy mà đã có thể tự do xuất môn rồi.

Chưa kể loại thái độ của hắn khi nói chuyện với lão lại không có chút sợ hãi nào càng chứng minh cho việc đằng sau lưng hắn có người. Mà người này tuyệt đối phải cường đại hơn lão.

Mặt khác, Khương Hy có thể thoải mái gọi ra hai chữ ‘Bạch Dương’ kia chính là điểm mấu chốt nên Thẩm Hạo suy luận ra hắn là đệ tử thân truyền cũng không có gì lạ.

Trên thực tế, Thẩm Hạo nói cũng không phải không đúng. Nếu chiếu theo một góc độ khác mà nói thì Khương Hy nhận truyền thừa của Ngũ trưởng lão Phù Linh chân nhân nên bản thân hắn cũng xem như đệ tử thân truyền rồi.

Điểm này đứng ở góc độ của trưởng lão Chấp Pháp Điện là Vệ Khắc Nguyên cũng không sai.

Hai người Thẩm Lăng Chính cùng Thẩm Triết nghe qua tin này liền có chút choáng váng, bọn hắn cũng không hỏi thêm chuyện gì nữa. Một mình tin tức này thôi cũng đủ để cho hai người bọn hắn phải thay đổi thái độ rồi.

Sau đó, Thẩm Lăng Chính không tiếp tục ở lại nữa mà xin cáo lui trở về ổn định cảnh giới. Còn Thẩm Triết thì nán lại mà bàn sự vụ với Thẩm Hạo một đoạn thời gian nữa rồi mới lui đi.

Người đi hết, Thẩm Hạo đành phải trở lại đả tọa tu hành.

...

...

Tại một nơi khác, cùng thời điểm mà Thẩm Hạo gọi hai chữ ‘thằng ranh’ kia ra thì Khương Hy cũng hắt hơi một cái.

Lúc đó bản thân hắn cũng rất ngạc nhiên, phải biết từ sau khi bước vào Luyện Khí cảnh hậu kỳ, hắn cơ hồ đã không bị mắc các chứng bệnh vặt này rồi.

Như vậy thì chỉ có một thuyết pháp có thể giải thích mà thôi, đó là có kẻ đang nói xấu hắn. Bất quá hắn lại không nghĩ ra được là ai cả.

Khương Hy giao hảo với rất nhiều người, phàm nhân có, tu sĩ có, thậm chí đến quan lại hắn cũng có. Nhưng hầu hết tất cả đều có hảo cảm với hắn, hắn dám chắc chắn như vậy là bởi hắn có Sắc Dục Thiên gia trì.

Nghĩ nghĩ một hồi, Khương Hy không nghĩ ra được ai hết nên đành ném ra sau đầu, cho đỡ mệt óc.

Một đường vận thân pháp đến cùng cực, sau gần ba giờ đồng hồ, Khương Hy cuối cùng cũng trở về Thanh Hà trấn nhưng hắn không ngang nhiên đi lại giữa đường chính làm gì.

Hắn bây giờ rất mệt nên không muốn lộ mặt ra bên ngoài. Trước khi hắn đi, dân chúng Thanh Hà trấn cũng không biết mặt mũi hắn ra làm sao nhưng sau khi Hắc Hùng Trại bị triệt phá, ai biết được Trương Khánh Văn sẽ làm ra động tác gì.

Hồi Trương phủ, Khương Hy lập tức trở về phòng của mình mà đả tọa khôi phục, còn tiểu Hoàng thì hắn để nó đi báo cho Điền đại phu một tiếng bình an.

...

Khoảng một tiếng sau, mũi của Khương Hy khẽ động mà hít thở một chút, một mùi hương thơm ngào ngạt từ đâu bỗng dưng xuất hiện, ánh mắt hắn khẽ di chuyển đến cửa đi mà híp mắt lại.

Một lúc sau, hắn nói ra:

“Trương đại nhân, đã đến rồi sao còn không vào?”.

Trương Khánh Văn đang đứng đợi ở trước phòng nghe vậy liền giật mình, hắn nhanh chóng ra hiệu cho gia nhân chỉnh trang lại tư thế rồi thành kính nói ra:

“Tham kiến tiên nhân, tiểu nhân nghe tin ngài về liền cho người chuẩn bị chút đồ ăn, mong ngài không chê”.

Khương Hy bật cười, linh thức khẽ động nhẹ mà quan sát thể nội, xác nhận cơ thể đã hồi phục được khoảng bảy phần rồi hắn mới quyết định thu công lại rồi xuống giường ra mở cửa.

Trương Khánh Văn thấy cửa được mở ra liền nhanh chóng quỳ xuống mà hành lễ nhưng Khương Hy cảm thấy có hơi chút phiền hà nên vận linh lực đẩy người bọn hắn lên.

Đám gia nhân phía sau cảm nhận được một cỗ lực lượng nâng đỡ thì lập tức hít vào một ngụm lãnh khí không thôi.

Khương Hy nhẹ giọng nói ra:

“Đã đến rồi thì không cần khách khí đâu”.

Trương Khánh Văn vội vàng lắc đầu mà cung kính đáp lại:

“Bẩm tiên nhân, ngài hiện tại là thánh sống của Thanh Hà Trấn, nếu tiểu nhân không tiếp đãi ngài đường hoàng, dân chúng sẽ đánh chết tiểu nhân mất”.

Nghe vậy, nội tâm Khương Hy liền khẽ động, hắn từ bao giờ từ ân nhân mà biến thành thánh sống rồi. Xem chừng khoảng thời gian rời đi này của hắn đã xảy ra không ít việc a.

Sau đó, Khương Hy trở lại vào phòng mà ngồi xuống bàn, Trương Khánh Văn thấy vậy liền vội vàng cho người mang đồ ăn vào mà bày biện. Trong chớp mắt, cả bàn liền tràn ngập toàn sơn hào hải vị.

Khương Hy muốn nói Trương Khánh Văn đừng lãng phí nhưng nghĩ một chút thì lại thôi. Trương Khánh Văn làm việc nhiều khi còn phải cân nhắc nhiều khía cạnh, hắn tốt nhất vẫn là không can dự thì hơn.

Tùy tiện gắp lên vài miếng thịt rồi cho vào miệng, Khương Hy khẽ gật đầu một chút mà nói ra:

“Không tệ”.

Trương Khánh Văn mỉm cười, thần sắc tươi tỉnh mà nói ra:

“Tiên nhân quá khen, bữa ăn này đều là do đầu bếp trứ danh nhất của Thanh Hà Trấn nấu ra. Mặc dù tay nghề còn thua kém Thần Trù nhưng mong ngài lượng thứ cho”.

Khương Hy nhún nhẹ vai, miệng ngậm chặt đầu đũa, ánh mắt đảo qua đảo lại xem nên ăn gì tiếp. Một lát sau, hắn gắp lên một cọng rau cho vào bát rồi nói tiếp:

“Trương Đại nhân xử lý chuyện của Hắc Hùng Trại đến đâu rồi?”.

Nghe vậy, thần sắc của Trương Khánh Văn liền nghiêm túc lại mà đáp:

“Bẩm tiên nhân, theo lời căn dặn của ngài, tạm thời tiểu nhân đều cho người nhốt hết vào đại lao, ngày ngày đều cho binh lính canh phòng cẩn mật.

Nay ngài đã về rồi nên chuyện này tiểu nhân muốn xin ngài một chút ý kiến”.

Khương Hy nhẹ gật đầu, nuốt xuống một ít rau, uống qua một ít nước, hắn từ tốn đáp lại:

“Giải toàn bộ bọn chúng ra pháp trường, ta tự sẽ có cách giải quyết”.

Nghe vậy, Trương Khánh Văn liền giật mình không thôi. Mặc dù Hắc Hùng Trại làm qua biết bao việc ác nhưng đại đa số cũng chưa đến mức xử tội chết.

Đằng này Khương Hy vậy mà trực tiếp áp giải ra pháp trường, đây không phải nói là công khai hành quyết sao?

Bất quá Trương Khánh Văn cũng không dám làm trái lời làm gì cả. Dân chúng dù sao cũng đang rất nổi giận với Hắc Hùng Trại, bọn chúng chết đi có khi... cũng không phải là chuyện xấu.

Sau đó, Khương Hy liền cùng với Trường Khánh Văn vừa ăn uống vừa bàn qua một số chuyện lặt vặt cùng hậu sự cho sự kiện Hắc Hùng Trại này.

Theo yêu cầu ban đầu, dân chúng thờ bái Khương Hy là chuyện đã nắm chắc trong tầm tay nhưng Trương Khánh Văn vẫn chưa dám thực thi chuyện này, bởi nó can dự tương đối nhiều vào yếu tố tâm linh.

Cho nên một lần nữa hắn vẫn muốn xin ý kiến của Khương Hy. Khương Hy đối với vấn đề này thì cũng thông cảm cho Trương Khánh Văn, dù sao hắn cũng không hiểu quá nhiều về tu tiên cho nên lo lắng cũng là chuyện bình thường.

Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi lấy ra một tờ giấy, hắn dùng Hắc Trúc Bút họa lên trên đó một cái tên. Tiếp theo, hắn đưa ngón tay lên miệng mà cắn nhẹ một cái rồi vận linh thức dung hòa lượng máu chảy ra vào trong chữ.

Kế tiếp, Khương Hy nâng nhẹ tờ giấy lên mà khẽ niệm. Trương Khánh Văn thấy vậy liền yên ắng mà ngồi im quan sát, xem thử tiên nhân đang làm gì. Tuy nhiên dù nghe đi nghe lại, hắn vẫn không hiểu được tiên nhân đang sử dụng loại ngôn ngữ gì nữa.

Khương Hy niệm xong, chữ viết trên tờ giấy liền sáng lên rồi tách ra khỏi giấy mà lơ lửng ở trên không rồi dung nhập vào trong không trung mà biến mất.

Trong vô hình, khí vận gia trì lên Khương Hy liền dao động một chút rồi ngưng. Hắn thở phào ra nhẹ nhõm mà tự nhủ:

“May mắn, chưa có ai sử dụng”.

Trương Khánh Văn từ đầu tới cuối vẫn còn chút không tỉnh táo, lúc Khương Hy viết cùng niệm chú thì hắn không có vấn đề gì. Nhưng khi những con chữ kia bắt đầu bay lên không trung, tâm thần hắn đã chấn động rồi.

Một đời này hắn chưa từng thấy được tiên pháp nào tuyệt diệu như thế cả, hơn nữa từ khi nhìn thấy được hai chữ mà Khương Hy viết kia, ánh mắt hắn đã hiện lên một tia sùng bái rồi.

Hắn lắc mình một chút rồi quay sang Khương Hy mà cung kính nói ra:

“Bẩm tiên nhân, chuyện vừa rồi là thế nào?”.

Khương Hy vận một tia linh lực lên chữa trị vết thương nhỏ ở đầu ngón tay rồi mỉm cười nói ra:

“Cũng không có gì to tát, Trương đại nhân về sau cho dân chúng thờ bái hai chữ ta vừa viết là được rồi”.

Nghe vậy, mi tâm Trương Khánh Văn có chút hơi nhíu lại, hắn có chút không hiểu nói ra:

“Bẩm tiên nhân, nhưng đó không phải là tên ngài a”.

Khương Hy cười đáp lại:

“Đương nhiên không phải tên ta, đó là đạo danh của ta”.

“Đạo danh?”, Trương Khánh Văn ngờ ngợ hỏi.

“Đúng vậy, là đạo danh”, Khương Hy mỉm cười đáp lại.

Trên đời này, không phải ai sinh ra cũng được ban cho một cái tên hay và ý nghĩa. A Tứ, A Man, A Thiết hay là Qua cô nương ở Linh Vân Trấn, đó là những cái tên xuất hiện nhiều nhất trong nhân gian.

Mà đừng nói là ở các trấn phụ thuộc, ngay ở tại Bắc Thành thôi, Khương Hy cũng đã nghe qua rất nhiều cái tên không được thuận tai rồi. Nhưng biết sao được, phàm nhân không phải ai cũng được ăn học đường hoàng mà đủ tri thức đặt tên hay.

Chưa kể trong nhân gian còn có thuyết pháp tên càng xấu thì càng dễ nuôi mà.

Cho nên một khi những tu sĩ có cái tên không được hay thành danh tại tu chân giới thì người ta sẽ gọi như thế nào đây?

Không lẽ gọi thẳng ra tên thật như... A Tứ chân nhân.

Ngay cả chủ nhân vừa nghe thôi cũng muốn giết người rồi chứ đừng nói là cho cả thiên hạ gọi, như thế quá mất mặt.

Vì thế mới có sự ra đời của đạo danh.

Đạo danh là tên gọi khác của tu sĩ trên con đường tu hành của bản thân. Bình thường, đạo danh thường sẽ gắn với lại đặc điểm cơ bản nhất để nhận diện ra tu sĩ đó.

Đơn cử như Phù Linh chân nhân chẳng hạn. Phù Linh chân nhân tên thật là Khương Linh, tu luyện chủ yếu là Phù đạo, về sau khi đột phá Nguyên Anh cảnh thì thành tựu một thế Nguyên Phù sư. Vậy nên đạo danh mới được tạo ra từ một chữ ‘Phù’ cùng ‘tên thật’.

Thần Cơ lão nhân của Hạo Nhiên Thư Viện cũng tương tự. Đời trước của Khương Hy là Phù Linh cũng xem như là cường giả cùng thế hệ với Thần Cơ lão nhân nên hắn mới biết lão họ Sử.

Nhưng ai bảo lão là Huyền Đô Đệ nhất Thần Toán đây, cho nên về sau lão chuyển thành đạo danh là Thần Cơ, cái họ Sử kia liền bị lịch sử cho vùi đi mất.

Mặt khác, một khi đã chọn được đạo danh cho mình rồi thì phải thực hiện tế bái như Khương Hy vừa làm, kết nối đạo danh với khí vận của chính bản thân.

May mắn một chuyện là đạo danh mà Khương Hy chọn chưa từng được ai sử dụng, cho nên hắn mới có thể toàn diện mà nhận lấy khí vận trực tiếp từ cái tên đó.

Đương nhiên, có đạo danh cũng tốt mà không có đạo danh cũng chẳng sao, nếu ai tự tin cái tên của mình đủ hay rồi thì có thể trực tiếp sử dụng tên mình là được.

Như Thương Nguyên hay Vệ Khắc Nguyên chẳng hạn.

Bản thân Khương Hy nhìn ở mọi góc độ thì cũng không hẳn là một cái tên tệ, bất quá cái tên này mang khá nhiều tầng ý nghĩa đối với Khương Hy.

Vừa là biểu tượng cho việc tiếp nối nhân quả hai thế, vừa là điềm lành cầu may mắn cho một thế này. Đồng thời cũng thầm mong Tam Dục dương danh ở trên Đại Lục, mở ra một truyền kỳ mới.

Phù Linh sáng tạo ra Tam Dục nhưng chưa từng có cơ hội tu luyện, Khương Hy tiếp nối nhân quả liền tu luyện và phát triển nó lên đỉnh cao.

Ai trên đời mà không muốn một lần dương danh, Khương Hy đương nhiên muốn... nhưng không phải thời điểm bây giờ.

Dẫu vậy, với cái tên ý nghĩa ấy, Khương Hy vẫn quyết tâm đặt đạo danh cho mình.

Bởi vì một thế này, hắn nhắm đến Chân nhân vị.

Và cũng vì một thế này, hắn nắm giữ Tam Dục trong tay.