Huyền Lục

Chương 182: Phân giải pháp khí




Tĩnh tu cùng ăn uống được một vài ngày, tiểu Hoàng liền thỏa mãn mà ngày đêm chui rúc vào người Khương Hy mà cọ cọ.

Tâm tình của Khương Hy đương nhiên cũng rất cao hứng. Yêu thú Bắc Nguyên mặc dù bạo ngược nhưng bù lại thịt của bọn chúng lại rất chắc.

Chiếu theo ngôn ngữ của Tứ nương thì loại thịt thuộc nhất phẩm, nấu ra thể nào cũng ngon.

Mặt khác chiến sự yêu thú ở ba mặt trận đông, tây, nam tựa hồ vẫn chưa ngã ngũ. Tu sĩ ngày đêm vẫn đến đó mà liệp sát yêu thú.

Chiến trường phía bắc tất nhiên cũng chưa đánh xong nhưng tình thế đã êm dịu hơn rồi, thậm chí tu sĩ Trúc Cơ cảnh chỉ cần đứng trên tường thành mà quan chiến thôi.

Tốc độ liệp sát của bọn họ tính ra thì tương đối chậm, dù sao tổ đội của bọn họ cũng không có Phù sư tọa trấn để quần công như tổ đội của Khương Hy.

Mặt khác, Lý Trường Không có thông báo tin đến tổ đội là số lượng cao giai yêu thú ngày càng một ít đi, cơ hồ đã dần rút về ngọn núi phía tây bắc kia rồi.

Động thái này của đám yêu thú đương nhiên có thể làm giảm bớt đi áp lực cho Tinh Sơn Thành. Nhưng cũng vì chuyện này mà Khương Hy có điều suy nghĩ.

Yêu thú chắc chắn không rảnh hơi mà đi công phạt thành trì của nhân loại làm gì. Đằng sau đó chắc chắn có kẻ giật dây.

Chỉ có điều hắn không rõ được đó là ai và vì lý do gì mà thôi.

Tại Huyền Đô Đại Lục, yêu thú và nhân loại không chung sống cùng nhau nhưng cũng không nổi lên đại chiến gì với nhau cả.

Lâu lâu đánh một trận nho nhỏ như thế này tính ra cũng là chuyện bình thường nhưng đó là trường hợp khi nhân loại chủ động tấn công chứ không phải là yêu thú đi công thành.

Bởi yêu thú nếu muốn đi công thành của nhân loại thì phải có sự đồng ý của Yêu Vương.

Địa vị của Yêu Vương trong yêu tộc ngang ngửa với tu sĩ Nguyên Anh cảnh của nhân loại. Ở tầng cấp này thì đã có thể đại diện chủng tộc mà khai chiến được rồi.

Bất quá Khương Hy không nghĩ sẽ có Yêu Vương nhúng tay vào sự tình lần này.

Từ sau trận đại chiến Chính - Ma ở hai ngàn năm trước kia. Chính Đạo cùng Ma Đạo đồng loạt buông vũ khí mà hồi sức, nhân yêu hai loại cũng đã có hiệp ước đình chiến với nhau.

Toàn bộ Yêu Vương trên Đại Lục phải rút về tổ địa của mình là Vạn Thú Sơn Mạch ở Trung Ương Đại Lục, không được can dự vào nhân gian.

Còn tu sĩ Nguyên Anh cảnh thì sẽ không ra tay với yêu thú, trực tiếp ẩn thế với nhân gian.

Tính ra thì đến thời điểm hiện tại, Khương Hy vẫn có thể xem là đang sống trong thời bình nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện yêu thú công thành này thì mọi sự đã phiền phức rồi.

Hắn dám chắc cái tên ẩn nấp trong bóng tối ngày đó đã đem chuyện này báo cáo chi tiết lại cho Quan Nhân Các rồi cho nên sớm thôi, toàn bộ thế lực trên Đại Lục sẽ chú mục về nơi đây.

Thời gian mới trôi qua không bao lâu, Khương Hy nấp còn chưa đủ mà mọi sự nó cứ rối lên như thế này thì thật không yên bình chút nào.

Hắn có trí lực, tài lực cũng xem như miễn cưỡng, bất quá tu vi vẫn còn quá yếu nên không thể can dự vào sâu chuyện này được.

Xem chừng trước mắt chỉ có thêm nâng cao tu vi cùng tự thân vũ lực mà thôi.

Ngẫm nghĩ xong, Khương Hy liền rời khỏi bồ đoàn mà tiến về gian phòng Địa Hỏa. Tiểu Hoàng hiện đang nằm ở trung tâm phòng mà ngáy ngủ, dáng nằm tựa hồ có chút ngả ngớn.

Bình thường Khương Hy có lẽ sẽ quay lưng để nó nằm một chút, bất quá tình huống hiện tại lại không khả quan đối với hắn nên hắn liền trực tiếp xách cổ tiểu Hoàng mà ném ra ngoài.

Nó liền ai oán kếu một tiếng meo không thôi.

Sau đó, Khương Hy rút ra cây trường thương của Diêu Thương Phong ra mà bắt đầu phân giải.

Phân giải pháp khí là một dạng công việc tương đối nguy hiểm bởi chỉ cần sơ suất một chút thôi là pháp khí sẽ bạo tạc ngay.

Phân giải pháp khí thường được các Khí sư dùng khi mà nguyên vật liệu luyện khí của họ không đủ hoặc vô pháp kiếm được thì buộc phải lấy nguyên vật liệu từ một pháp khí hoàn chỉnh để bổ sung.

Khương Hy hiện tại đúng là thiếu nguyên vật liệu, hơn nữa thứ hắn thiếu lại chính là Hắc Tre. Vừa vặn, cây trường thương của Diêu Thương Phong cũng được làm từ loại Hắc Tre này.

Bất quá cũng không phải là thuần Hắc Tre mà xen lẫn vào đó còn có thêm một vài loại tạp vật liệu khác nữa.

Khương Hy phải phân giải hết tất cả ra thì hắn mới có thể thu thập Hắc Tre được.

Trong tình huống bình thường, Khí sư thực hiện phân giải sẽ an toàn hơn so với người khác vì họ là người làm ra pháp khí nên biết các đảo ngược quá trình lại.

Khương Hy không phải là người trực tiếp tạo ra Hắc Trúc Bút nhưng hắn đã quan sát được toàn bộ quá trình tinh lọc tạp chất của Lỗ đại sư.

Đương nhiên hắn cũng đã ghi nhớ lại được toàn bộ quá trình đó rồi, đây chính là lợi thế của thiên sinh linh thức.

Dựa vào quá trình đó, Khương Hy đã có thể đảo ngược lại quá trình mà phân giải. Tất nhiên trên đời này không có chuyện gì lần đầu làm đã thành công cả.

Bốn năm qua, hắn đã bỏ không biết bao nhiêu là linh thạch để mua pháp khí từ các Khí sư hắn quen biết về để mà phân giải.

Thất bại nhiều tự nhiên biết được cách để thành công.

Cuối cùng, hắn cũng học được cách phân giải pháp khí.

...

Khương Hy vận pháp lực cùng linh thức của mình lên mà bắt đầu dẫn Địa Hỏa lên mà phân giải pháp khí.

Trung tâm gian phòng bỗng nhiên phát ra một tiếng động tựa như nứt vỡ, theo đó, Địa Hỏa liền thoát ra như dung nham mà phóng thẳng lên bên trên.

Linh thức khẽ động, Địa Hỏa liền tụ lại một chỗ mà bao bọc lấy cây trường thương rồi phân giải ra.

Dưới sức nóng kinh khủng của Địa Hỏa, hai bên thái Khương Hy liền đầm đìa mồ hôi, ánh mắt hắn vẫn cứ sáng rọi tinh quang mà điều khiển ngọn hỏa diễm tiến sâu vào bên trong pháp khí.

Cây trường thương kia khẽ rung lên bần bật rồi không qua bao lâu sau, một tiếng nứt vỡ kêu lên.

Trên thân trường thương dần dần xuất hiện các vết nứt không theo bất cứ một quy luật nào cả. Theo đó mà các loại vật liệu ở bên trong dần dần hóa thành vụ mà thoát ra ngoài, phân biệt từng nơi mà tụ tập lại.

Quá trình đó diễn ra liên tục và phi thường lâu, lâu hơn hẳn những lần phân giải kia của Khương Hy.

“Không hổ danh là trung phẩm pháp khí”, Khương Hy thầm nhủ.

Khóe miệng khẽ cong nhẹ lên, hiện tại hắn tương đối hài lòng với lượng thời gian phân giải này. Hắn không phải Khí sư thực thụ, đương nhiên tốc độ phân giải sẽ không nhanh bằng rồi.

Nhưng vì hắn đạt được một loại tốc độ phân giải ngang với tiêu chuẩn đánh giá nên hắn có thể đánh giá được chính xác phẩm chất thực thụ của cây trường thương kia.

Ban đầu, Khương Hy còn nghĩ nó là đê giai trung phẩm pháp khí nhưng thực chất lại không. Nếu là đê giai thì hắn cũng phải phân giải gần xong rồi nhưng lần này hắn vẫn cảm thấy còn lâu mới xong.

Thành ra phẩm chất của cây trường thương chí ít cũng phải rơi vào hàng trung giai.

Trung giai trung phẩm pháp khí tại Trúc Cơ cảnh tuyệt đối đã là hàng ‘ngon’ rồi. Còn về phần cao giai cùng đỉnh giai thì Khương Hy không hi vọng nhiều.

Ở đại tông môn cũng chỉ có những đệ tử hàng đầu mới có cơ may được tuyển chọn cao giai trung phẩm pháp khí mà thôi, còn đỉnh giai thì mơ đi, không phải đệ tử thân truyền thì đừng mong nghĩ đến.

Khoảng gần nửa canh giờ sau, cây trường thương của Diêu Thường Phong cũng bị phân giải ra hết mà trở về lại thành nguyên vật liệu ban đầu.

Khương Hy đưa tay áo lên thấm mồ hôi một chút rồi xem qua thành quả của mình. Hắn thở dài một hơi mà nói ra:

“Ài, ba phần bị thất thoát rồi”.

Hắn đương nhiên không thành công phân giải ra hết nhưng có thể giữ lại bảy thành nguyên vật liệu thì cũng xem như ổn rồi.

Dù sao đây cũng là lần đầu hắn phân giải trung phẩm pháp khí, xác suất đạt tám thành trở lên vô cùng thấp, thấp đến mức kẻ ngoại đạo như hắn không có tư cách đi nhìn.

Bất quá số lượng Hắc Tre lại nhiều hơn so với hắn dự tính. Hắn không nghĩ đến cây trường thương tựa hồ nhiều kim loại này vậy mà lại chứa Hắc Tre nhiều đến thế.

Chí ít cũng phải chiếm phân nửa ấy.

Ngoài ra còn có thêm Huyền Tinh Thiết, xương sống của Trầm Hải Ngư cùng với Nhũ Thạch Tán của Nam Vực.

Trầm Hải Ngư thì không nói, đây là loài Yêu Ngư tương đối có danh tiếng ở vùng biển Nguyệt Hải Thành, thuyền bè thông thường ra khơi nếu bị đánh chìm thì tám chín phần là do nó gây ra.

So với các loài Yêu Ngư khác thì Trầm Hải Ngư sở hữu một khung xương phi thường chắc khỏe, con trưởng thành có thể sở hữu một thân man lực mạnh ngang ngửa tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Còn Huyền Tinh Thiết thì là loại vật liệu cơ bản nhất của luyện khí nhất đạo rồi. Sản lượng Huyền Tinh Thiết ở Huyền Đô Đại Lục phi thường nhiều, nhiều đến mức giá cực kỳ rẻ.

Khí sư thường sử dụng Huyền Tinh Thiết để dựng nên khung của pháp khí là chính.

Bất quá Khương Hy nghe nói, Huyền Tinh Thiết ở Đại Lục khác lại rất có giá, thậm chí có một vài nơi còn tôn Huyền Tinh Thiết lên làm thánh kim luyện khí nữa.

Cho nên Tam Đại Hoàng Triều cùng Thập Đại Chính Phái thường hay tận lực khai thác quặng Huyền Tinh Thiết để đi giao thương mà kiếm lại lợi ích.

Tình huống này đúng là người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra.

Hai thứ trên Khương Hy đương nhiên không ngạc nhiên mấy nhưng thứ cuối cùng thì hắn bắt buộc phải đặt Hắc Tre xuống mà quan sát.

Bởi thứ cuối cùng này đặt ở ngoại giới có thể gây nên sóng gió không nhỏ đâu.

Nhũ Thạch Tán không phải vật liệu bình thường, đây chính là khoáng sản độc quyền của Cổ Linh Môn ở Nam Vực.

Cổ Linh Môn thì khỏi phải nói, đây chính là một trong hai thánh địa Đạo Môn ở Huyền Đô Đại Lục, đồng thời cũng là tông môn đứng đầu trong số Thập Đại Chính Phái.

Đương thời Cổ Linh Môn chủ còn là người từng đạt được Thiên Mạch Trúc Cơ duy nhất của Đại Lục hiện nay nữa nên danh tiếng của Cổ Linh Môn trong một ngàn năm trở lại đây đều rất thịnh.

Nhũ Thạch Tán được lấy ra từ trong cấm địa của Cổ Linh Môn là Cổ Thạch Sơn, giá trị liên thành. Tác dụng chính của nó chính là thứ mà mọi Khí sư đều ao ước.

Là gia tăng phẩm giai của pháp khí.

Khi cầm cây trường thương của Diêu Thương Phong trên tay, dựa vào ánh mắt của Khương Hy mà hắn nhận định đây là đê giai trung phẩm pháp khí.

Nhưng chỉ khi phân giải thì hắn mới biết được nguyên lai cây trường thường đó lại là trung giai trung phẩm pháp khí.

Hắn vốn không biết nguyên do tại sao lại có tình huống này xảy ra nhưng giờ thì biết rồi. Nó có Nhũ Thạch Tán làm hậu trường.

Bất quá cây trường thương kia có thực lực của trung giai mà chỉ biểu hiện ra được đê giai, đây không phải đang nói trình độ Khí sư của Nguyệt Hải Thành có vấn đề rồi sao.

Bất cứ vật liệu thần thánh nào như Hắc Tre hay Nhũ Thạch Tán được dùng để đúc lên pháp khí thì thể nào cũng sẽ xảy ra ‘lỗi’.

Khương Hy còn đang hoài nghi mấy cái pháp khí đang bán ở Nguyệt Hải Thành kia có khi giá của nó còn cao hơn so với thành phẩm hiện hành nữa cũng nên.

Quan sát Nhũ Thạch Tán một hồi, Khương Hy liền rơi vào trầm mặc mà tính toán.

Một lát sau, khóe miệng hắn khẽ cong lên mà cao hứng.

Có Nhũ Thạch Tán tới tay, Hắc Trúc Bút chắc chắn sẽ trở thành trung phẩm pháp khí, mà ở trường hợp tốt nhất thì nên là trung giai trung phẩm.

Nghĩ đến chuyện này, Khương Hy liền mỉm cười rồi đem hết số vật liệu kia cho vào giới chỉ rồi đi tìm Trương Tiến.

Trương Tiến là Khí sư, hắn hiểu rõ về thực lực của các Khí sư ở đây hơn Khương Hy nên có hắn làm hoa tiêu, Khương Hy có thể tuyển được người thích hợp nhất để tăng phẩm cho Hắc Trúc Bút.

...

...

Thời điểm mà Khương Hy đi tìm Trương Tiến thì ở một nơi cách Tinh Sơn Thành không xa, một bóng người đột ngột hiện lên ở bên trong ngọn núi nọ, sắc mặt tựa hồ có chút hơi khó coi mà nói ra:

“Đáng chết, Tinh Sơn Thành sao lại mạnh đến như vậy?”.

Một bóng người khác cũng hiện ra, bất quá sắc mặt lại rất tiếu dung, thân hình mềm mại uyển chuyển, là nữ nhân.

Nữ nhân kia mở miệng, giọng nói hơi cao có pha chút từ tính mà nói ra:

“Trúc Cơ yêu thú không xuất hiện, Tinh Sơn Thành làm sao dễ dàng bị công phá được”.

Bóng người kia nghe vậy liền bước ra để lộ một thân nam tử cơ bắp đầy rắn chắc, nửa trên không mảnh vải che chắn, nửa dưới là một thân y phục da thú. Hắn hừ lạnh nói ra:

“Ngươi cho rằng Trúc Cơ yêu thú là rau cỏ hay sao mà muốn xuất động là được”.

Nữ nhân kia nghe vậy liền cười khúc khích một chút mà nói:

“Chậc, chậc, ngươi đúng là chỉ được cái tứ chi phát triển.

Ai bảo ngươi mang Trúc Cơ yêu thú đi công thành?

Nhân gia đang bảo là người dùng Trúc Cơ yêu thú để dẫn đám Kim Đan cảnh kia tới ngọn núi này. Nơi đây là địa bàn của chúng ta, bọn hắn sao có thể thắng được”.

Nam tử kia nghe vậy liền nghiến răng ken két như lôi âm, bất quá hắn cũng không đi tranh luận với nữ nhân kia. Trầm mặc một hồi, hắn nói ra:

“Ngươi có kế sách gì?”.

Vừa dứt lời, nữ nhân kia liền khúc khích cười vang rồi lách mình vào trong bóng tối mà biến mất. Giọng nói từ tính kia của nàng liền vang vọng trở lại mà truyền vào tai nam tử:

“Ngươi tạm nghỉ đi, để nhân gia trình diễn cho ngươi xem”.

Nghe vậy, nam tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rét lạnh mà nhìn về đám yêu thú bị thương ở bên dưới rồi giẫm một chân thật mạnh dưới đất, đại địa liền rung chuyển.

Đám yêu thú kia bất giác mà run sợ lên mà tụ hội lại gần nhau, tựa hồ như cực kỳ sợ hãi nam tử đó vậy.

Một lát sau, nam tử liền hít vào một hơi rồi quay người mà trở lại vào bóng tối.

Đám yêu thú kia liền thở ra một hơi nhẹ nhõm mà nằm rạp xuống đất nghỉ ngơi.