Huyền Lục

Chương 321: Lúc ở không gặp, lúc đi lại chường mặt ra




Thời gian hai năm này đối với Khương Hy cũng vừa đủ rồi, sự kiện Bắc Nguyên Vạn Dặm năm đó đã hoàn toàn đã bị nhấn chìm không còn vết tích.

Nếu có bị nhắc lại thì hẳn là phải đợi đến lần mở kế tiếp của Bắc Nguyên Vạn Dặm, nhưng đến lúc đó thì Tuyết Lam gần như đã được công nhận là người của thế giới này rồi, người khác sẽ không nghĩ đến chuyện hắn từ trong kia bước ra đâu.

Mặt khác, Khương Hy cũng đã nghiên cứu thành công Phù đạo của bản thân cùng tiêu hóa hết toàn bộ thể ngộ từ lần đi bí cảnh đó nên việc lưu lại Tinh Hư Thành cũng không còn quá nhiều ý nghĩa.

Nơi này sở hữu linh mạch rất hùng hậu, tu luyện cơ bản là làm ít công to đối với người sở hữu khả năng kiểm soát pháp lực tốt như Khương Hy.

Bất quá làm việc dưới mí mắt của lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng không dễ chịu là bao. Và Tuyết Lam cũng không thể một mực lẩn trốn được.

Cho nên Khương Hy liền quyết định mang Tuyết Lam ra ngoại giới du ngoạn.

...

Thời gian củng cố cảnh giới của Khương Hy cũng không tính là quá lâu, khoảng tầm ba ngày là hắn đã triệt để ổn định thành công rồi.

Sau đó, hắn liền liên lạc với Mị Cơ nói mấy câu nhắc nhở rồi cùng Tuyết Lam rời khỏi động phủ.

Hai năm này về cơ bản thì bọn hắn cũng chỉ trạch chết ở trong động phủ nên quang cảnh của Tinh Hư Thành cũng không nhìn được bao nhiêu.

Cho nên lần này rời đi, Khương Hy liền cùng Tuyết Lam đi bộ ra bên ngoài, thuận tiện nhìn ngắm một chút phố phường cùng nhân sinh.

Người tu hành vốn không nên dính dáng đến nhân gian nhiều, bất quá Tuyết Lam biết đây là đạo của Khương Hy nên cũng không ngại bồi đi theo.

Tuyết Lam quan sát quang cảnh rất chăm chú, đồng thời trong mắt cũng tỏa ra một chút hứng thú nồng đậm.

Tinh Hư Thành rất lớn, lớn hơn hẳn so với Hoàng Thành Tuyết Quốc, văn hóa của người dân nơi đây cũng đa dạng cùng phong phú hơn.

Mặc dù được Khương Hy dạy qua không ít kiến thức về nhân loại trong hai năm qua nhưng Tuyết Lam cũng chưa thực sự nhìn thấy được thực tế diễn ra như thế nào, đây cũng có thể xem là bi ai của Lam Thiên Tuyết Tộc.

Linh nhãn rất diệu dụng cùng chuyên nhất, không một sự vật nào có thể qua mắt được nó nhưng lại không bao quát được như linh thức.

Nếu Tuyết Lam có linh thức, lấy cảnh giới Hóa Nguyên cảnh sơ kỳ kia, hắn hoàn toàn dư sức quan sát được phân nửa tòa thành này.

Đáng tiếc, yếu tố tiên thiên không thể nào thay đổi được.

...

Dọc một đường di chuyển này, rất nhiều ánh mắt từ mọi phương đều đổ dồn về bọn hắn, hay nói đúng hơn là đổ dồn về Tuyết Lam.

Ngoại hình của Tuyết Lam rất nổi bật, thân cao đến tận một mét chín, mái tóc trắng dài buộc lên cao còn tôn cái chiều cao đó của hắn lên thêm một bậc.

Đôi mắt hoàng kim lóng lánh phi thường hiếm lạ, kết hợp thêm làn da trắng ngọc cùng khí chất thanh lãnh kia nữa thì hắn không khác gì chim hạc lạc giữa bầy quạ.

Quá mức nổi bật.

Tuyết Lam rất đẹp trai, nói không ngoa thì có lẽ là nhan trị đứng đầu Tuyết Quốc bất quá bản thân chính Tuyết Lam cũng không công nhận điều này.

Bởi theo lời của hắn, Tuyết công mới thực sự là đệ nhất nhan trị của Tuyết Quốc.

Khương Hy chưa từng gặp Tuyết công bao giờ, chỉ mới nghe qua lời kể của Tuyết Lam mà thôi. Trong ký ức của Tuyết Lam, hình ảnh của Tuyết công cũng cực kỳ mơ hồ.

Lấy cấp bậc Tuyết tướng của hắn khi đó thì lại thường xuyên trấn thủ biên cương nên cơ hội gặp mặt cũng rất ít, hay nói đúng hơn là quá hiếm.

Dung mạo của Tuyết công được Tuyết tướng mường tượng ra cơ hồ là thông qua lời kể lại của nữ tử Tuyết soái.

Tình cảm của nữ nhân này đối với Tuyết Lam rất sâu đậm, ấy vậy mà vẫn không ngại sử dụng những từ ngữ hoa mỹ nhất để miêu tả về Tuyết công là đủ thấy được nhan trị của Tuyết công khủng bố đến mức nào.

Bất quá coi như Tuyết Lam không bằng đi thì dung mạo của hắn hiện giờ cũng đủ thu hút hết toàn bộ ánh nhìn của nữ nhân nơi đây rồi.

Đương nhiên ánh mắt của nam nhân cũng không ngoại lệ, chỉ là đa dạng hơn mà thôi.

Nếu nói ánh mắt của nữ nhân là một màu ái mộ thì của nam nhân có rất nhiều loại, ghen ghét có, ngưỡng mộ có mà... yêu thích cũng có, thậm chí đến thù ghét cũng không thiếu.

Bộp!

Một tiếng va chạm đột nhiên vang lên, rồi sau đó lại là một tiếng bịch của té ngã, Khương Hy liền quay lưng đánh ánh mắt về phía sau mà nói ra:

“Thứ lỗi cho, là tại hạ không để ý đường”.

Người vừa bị ngã kia nghe vậy liền chật vật nhờ người đỡ dậy rồi trợn mắt nhìn về phía Khương Hy mà quát:

“Không để ý cái gì, làm bẩn hết y phục của bản thiếu gia”.

Tự xưng là ‘bản thiếu gia’ thì tự nhiên thân phận cũng đúng là thiếu gia thật. Người vừa bị ngã kia là một thanh niên nhân thân mang hoa phục cực kỳ đắt tiền, bộ dáng vênh váo, dáng đầu hơi ngửa lên cao.

Ánh mắt nhìn người cơ hồ chỉ bằng nửa con, thậm chí còn không thèm nhìn nữa là. Bên cạnh hắn có mang theo hai tên gia nhân, thực lực cũng không tồi, đều là tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng chín.

Thanh niên nhân tuổi tác cũng không cao, thẳng thắn mà nói thì cũng chỉ tầm đầu hai mươi mà thôi, trong khi đó Khương Hy đã ở độ cuối hai mươi rồi.

Hai tên gia nhân thấy thiếu gia nhà mình tức giận liền quay sang chỉ tay vào mặt Khương Hy mà quát:

“Làm bẩn y phục của thiếu gia nhà ta, ngươi còn không mau dập đầu xin tạ tội?”.

Tiếng quát của tên này khá lớn, lại lấy tu vi Luyện Khí cảnh tầng chín để quát nữa thì cơ hồ nửa con đường này ai cũng có thể nghe hết rồi.

Khương Hy cũng cảm thấy cảnh này thật hoài niệm, ngày trước lần đầu gặp Hiên Minh cùng Tưởng Thành Thiên cơ hồ cũng là một dạng như thế này.

Những người khác nghe thế liền cảm thấy có chút chuyện vui mà nhìn về hướng này, đồng thời cũng không quên xì xào bàn tán một chút.

“Nhìn xem Ngô ngũ thiếu gia lần này lại gây hấn với ai rồi”.

“Đáng thương, đáng ngươi, người kia cũng quá xui xẻo rồi”.

“Chậc chậc, bị Ngô ngũ thiếu gia này để mắt đến cũng đúng là phiền phức không nhỏ đâu”.

“...”

Khương Hy nhẹ hơi mà thở dài, số hắn đúng thật là đen đủi, tránh qua cái đám chuyên gây chuyện này hai năm rồi mà đến lúc rời đi lại động phải.

Mỗi lần du ngoạn bên ngoài cứ phải gặp một lần thì thượng thiên mới chịu được hay sao?

Phiền phức.

Thấy Khương Hy không nói không rằng, không đáp trả hay có thái độ sợ hãi gì, tên gia nhân kia liền chuẩn bị muốn động thủ nhưng đột nhiên cặp mắt hắn liền hóa trắng dã rồi ngã lăn ra đất mà bất tỉnh.

Tình huống diễn ra rất bất ngờ, đến những người xung quanh còn chưa kịp hiểu rõ tình huống thế nào thì tên thiếu gia họ Ngô kia cùng tên gia nhân còn lại cũng lăn quay ra đất.

Cặp mắt cũng đồng dạng trắng dã ra.

Mọi người xung quanh cũng cảm thấy quá khó hiểu nên định nhìn về phía người bị vị Ngô ngũ thiếu gia này nhắm xem thử thế nào thì phát hiện ra thân ảnh của hắn đã không còn ở đó nữa, đương nhiên, Tuyết Lam cũng không còn.

Có người nhanh trí phát hiện ra điểm bất thường liền nhanh chóng đi Ngô phủ để báo tin nhằm kiếm chút lợi lộc nhưng đi được nửa đường thì cước độ đột nhiên chậm dần rồi đứng hẳn.

Sau lưng người đó liền đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, tiếng tim đập nhanh đến không thể nhanh hơn.

Bởi lấy tu vi Trúc Cơ cảnh của hắn vậy mà lại không thể nhớ rõ ra dung mạo của người kia, chuyện này không khỏi quá đáng sợ rồi.

Cân nhắc một hồi, tên tu sĩ đó liền cắn răng mà quay lưng rời đi.

...

Khương Hy cùng Tuyết Lam lặng lẽ rời khỏi đám người kia xong liền tiến vào bên trong một con hẻm nhỏ khác mà đi.

Tuyết Lam mỉm cười nói ra:

“Uy nghiêm của cường giả là không thể phạm, ta cứ nghĩ ngươi sẽ ra tay giết hắn cơ”.

Khương Hy lắc đầu đáp:

“Ta không phải loại ham chiến cùng xem trọng loại người vô dụng kia, cho nên giết hắn liền không có ý nghĩa, sẽ dẫn ra không ít người theo đuôi đâu”.

Tuyết Lam mỉm cười nói tiếp:

“Bất quá không giết cũng dẫn ra được một người rồi còn gì”.

Vừa dứt lời, Tuyết Lam liền di chuyển ánh mắt hoàng kim kia về một góc sâu trong con hẻm nhỏ, hàn khí buông ra cực kỳ đáng sợ, trong chốc lát, toàn bộ con hẻm đã phủ lên một tầng băng trắng rồi.

Một bóng đen liền vội vàng xuất hiện mà ôm quyền nói:

“Hai vị đạo hữu, là tại hạ vô ý đi theo, mong hai vị không trách”.

Bóng đen kia là một trung niên nhân, thân hình cũng có chút lực lưỡng bất quá lại thấp hơn Khương Hy, râu ria xồm xoàm nhìn đến có chút khó chịu, trên người còn khoác lên một bộ y phục màu xám tương đối dễ hoạt động.

Dựa vào khí tức, Khương Hy liền nhận ra người này là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Tứ Kiều, đồng thời cũng là người đã đi theo vị Ngô ngũ thiếu gia đã va phải hắn.

Loại hình đi theo này nếu không phải là theo dõi thì cũng là bảo hộ. Bất quá trường hợp này chính là nằm ở vế sau.

Ngay sau khi Khương Hy động thủ đánh ngất vị thiếu gia kia cùng hai tên gia nhân thì tên hộ vệ này liền âm thầm đi theo.

Để tránh tạo ra ồn ào phiền nhiễu, Khương Hy cùng Tuyết Lam liền chuyển hướng rẽ vào con hẻm nhỏ này.

Trung niên nhân kia sau khi hiện thân nói một câu xong liền nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt mang đầy ngưng trọng nhìn về phía Tuyết Lam.

Tốc độ băng phong của con hẻm này quá nhanh, cơ hồ chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi cho nên hắn bắt buộc phải hiện thân mà làm rõ trắng đen.

Nếu không hắn sẽ bị âm thầm xử lý mất.

Giữa lúc này, một luồng khí ấm nóng bất ngờ chạm vào một bên má, trung niên nhân kia liền hớt hãi mà vận linh lực lên nhưng hắn liền phá hiện ra linh lực của mình vậy mà lại không điều động được.

Hai mắt hắn khẽ run rẩy mà nhìn sang một bên mình, ở nơi đó Khương Hy đã sớm đứng sẵn, còn tiện tay bóp gương mặt hắn lại mà quan sát một chút.

Hắn run giọng nói ra:

“Đạo hữu, tại hạ là người của Ngô gia, nếu hai vị thả tại hạ đi thì chuyện hôm nay tại hạ sẽ không bẩm báo lại bên trên, bao quát chuyện của ngũ thiếu gia”.

Ngô gia là một trong Lục đại thế gia của Tinh Hư Thành, lão tổ của Ngô gia cũng là một phương hảo thủ, tu vi Kim Đan cảnh trung kỳ.

Luận về gia thế thì cũng ngang ngang Tần gia của Tinh Sơn Thành mà thôi, trung niên nhân này nói ra cái tên Ngô gia chính là để uy hiếp.

Bất quá Khương Hy cũng không ngạc nhiên lắm hay cần phải có suy ngẫm gì đối với một câu nói này.

Khi gặp hiểm cảnh khó thoát, người nào có bối cảnh sau lưng thì đều sẽ tự động gọi tên thế lực chống lưng của mình ra mà dọa thôi.

Tu sĩ có nhiều loại người nhưng hầu hết đều là đám tâm cao khí ngạo, coi như tư chất cao hay thấp cũng không ngoại lệ, đã có thể tu hành thì thiên chất tự nhiên đã cao hơn hẳn so với người bình thường rồi.

Cho nên, mở miệng ra chính là uy hiếp chứ không phải nhận lỗi cầu tình.

Hai mắt của Khương Hy liền chuyển thành một màu tím ngời, linh thức của hắn liền hóa thành các đạo tơ mà đánh thẳng vào bên trong não hải quả trung niên nhân.

Từng tiếng oanh động kịch liệt liền vang lên trong đầu trung niên nhân, toàn thân liền run lên bần bật, miệng chỉ có thể ú ớ vài câu không nói nên lời.

Sau đó, cặp mắt của hắn cũng hóa thành trắng dã mà bất tỉnh đi. Khương Hy liền đẩy nhẹ tay một cái, toàn thân hắn liền ngã ngửa ra sau mà lăn thẳng ra đất.

Tuyết Lam thấy vậy liền cười cười một chút rồi thu lại không gian băng giá này, kế tiếp bọn hắn liền lẳng lặng rời đi không một tiếng động.

Tuyết Lam cơ bản đã hiểu được hành động của Khương Hy nên hắn cũng không nói gì thêm, mặc dù cái cách này hắn không thích lắm nhưng ở góc độ của một người muốn ẩn giấu thì đúng thật là thượng sách.

Khương Hy có thể lựa chọn giết trung niên nhân này rồi tiêu hủy đi vết tích, dù sao lấy thân phận là sát thủ thì hắn vẫn rất quen thuộc với chuyện này.

Nhưng hắn lại lựa chọn dùng cách đánh sập tinh thần của đối phương, biến đối phương trở thành một tên si ngốc.

Mặc dù đối với cảnh giới cùng chiến lực tự thân không ảnh hưởng nhưng thần trí mê mê sảng sảng, điên điên khùng khùng thì cũng không thể tỉnh táo mà hành sự được.

Khương Hy làm vậy chính là để biểu thị cho Ngô gia thấy hắn không có ác ý, chí ít còn lưu mạng người là đã nhìn sắc mặt của Ngô gia lắm rồi.

Còn về phần vị ngũ thiếu gia kia bị đánh thành ngớ ngẩn thì cũng đại biểu cho việc trừng trị mà thôi.

Suy cho cùng, chỉ cần đám người này không chết thì chuyện gì cũng dễ nói, coi như bị đánh thành một tên ngốc thì cũng không sao.

Thực lực còn đó thì khéo léo điều hướng một chút là có thể lợi dụng được thôi. Còn về phần vị thiếu gia kia, tư chất không cao thôi thì đã ngốc trệ như vậy thì cứ ngốc trệ đi, đỡ lãng phí tài nguyên tu luyện.

Nói không ngoa, Khương Hy tính toán rất kỹ, mỗi hành động của hắn cơ hồ đều là kết quả của lịch luyện ngàn năm đúc kết lại thành.

Hắn đương nhiên sẽ không để bản thân mình vướng vào một chuỗi nhân quả phiền phức không đáng có đâu.