Huyền Lục

Chương 366: Di vật của Điền đại phu




Hiên Minh có những kiếp nạn nào thì Khương Hy không rõ nhưng hai người bọn hắn lại có đệ nhất nạn giống nhau, và đồng dạng cũng thành công qua ải rồi.

Trầm mặc một hồi, Khương Hy liền truyền ý nghĩ của mình cho Tuyết Lam:

“Ngươi đến đâu rồi?”.

Tuyết Lam ở đầu bên kia nghe vậy liền khẽ mỉm cười đáp lại:

“Chúc mừng ngươi thu được đồ đệ”.

Khương Hy khịt mũi nói tiếp:

“Còn sớm để chúc mừng lắm, tình hình bên ngươi thế nào rồi?”.

Tuyết Lam cười cười đáp lại:

“Ta đã đi qua Nguyệt Hải Thành, tiện đường cũng thay ngươi gửi lời hỏi thăm đến Tứ nương, dạo gần đây nàng vẫn khỏe. Tiểu Linh thì nay đã ra dáng đại cô nương rồi, toàn thành bây giờ không ai không dám công nhận danh hiệu Thần Kịch của nàng.

Về phần cái danh Thần Y kia của ngươi thì vẫn không ai đến tiếp cả, Điền y quán hiện nay do chính Phủ Thành chủ quản nên ngươi không cần lo Điền đại phu thiếu hương khói.

Ta cũng đã đi qua Sơn Hương Lâm cùng Thanh Hà Trấn, mọi người bên đó vẫn làm rất tốt. Giới địa giữa Nguyệt Hải Thành cùng Nguyệt Lâm Thành bây giờ đã triệt để thành địa bàn của ngươi rồi”.

Nghe vậy, Khương Hy liền suy nghĩ một chút rồi nói:

“Sơn Hương Lâm gặp chuyện gì sao?”.

Tuyết Lam cười ha ha mấy tiếng đáp lại:

“Quả nhiên không qua được mắt ngươi nhưng yên tâm, không phải chuyện gì lớn. Phong Phiên Cốc vô chủ được một thời gian nên có một vài tên tán tu Trúc Cơ cảnh lân la mò đến thôi.

Ta đã giải quyết hết rồi, tiện thể cũng đặt một cấm chế lên Sơn Hương Lâm. Tu sĩ dưới Kim Đan cảnh không thể đặt chân vào đó nửa bước”.

Khương Hy gật nhẹ đầu nói tiếp:

“Vất vả cho ngươi”.

Tuyết Lam nhún nhẹ vai đáp:

“Cũng không tính là vất vả, mặt khác, đúng như ngươi nói, Đại Nguyệt có rất nhiều cảnh đẹp, ta rất thích”.

Khương Hy mỉm cười nói ra:

“Ngươi thích là tốt rồi. Còn về phần Hiên Minh thì sao?”.

Tuyết Lam trầm mặc một hồi rất lâu không đáp, Khương Hy cũng cảm thấy có chút hơi quái lạ.

Không lẽ có chuyện gì rồi?

Nhưng Tuyết Lam cũng không trầm mặc quá lâu, thanh âm của hắn từ tốn vang lên:

“Theo chỉ dẫn của ngươi, ta đã tìm ra Thư Viện, bất quá ngươi không nói Thư Viện lại lớn như thế này”.

Tuyết Lam hiện nay đang liên lạc với Khương Hy thông qua Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế, còn bản thân của hắn thì lại tọa hạ ngay trên đỉnh một ngọn núi cao tọa lạc phụ cận Thư Viện.

Từ nơi này, hắn hoàn toàn có thể quan sát được hết toàn bộ quang cảnh của Thư Viện.

Đáng sợ là ánh mắt của hắn lại không thể thấy được điểm cuối của nơi này.

Thư Viện hay Hạo Nhiên Thư Viện là một khối kiến trúc khổng lồ tựa như một tòa thành của Tam Đại Hoàng Triều.

Chỉ có điều Thư Viện rộng lớn hơn nhiều, nó trải dài đến tận năm trăm dặm, số lượng nhân khẩu ở bên trong phải lên đến hơn hai mươi triệu dân.

Mặt khác, uy áp của Thư Viện tỏa ra rất mạnh, đến mức Tuyết Lam cũng không dám lại gần một chút nào.

Toàn thể Thư Viện được được bao phủ bởi một vầng hào quang tráng lệ cùng uy nghiêm không thể phạm, bất kỳ người nào có ý đồ xấu nhìn thấy nó cũng phải chùn bước lại mà run sợ.

Còn với những người kính ngưỡng Thư Viện thì nơi đây chính là thánh địa, là mục tiêu mọi thư sinh trong thiên hạ đều hướng về.

Ở đầu bên kia, Khương Hy khẽ mỉm cười không đáp, Thư Viện lớn là chuyện đương nhiên, dù gì cũng là thánh địa Nho Môn trong thiên hạ.

Tuyết Lam xuất thân từ Tuyết Quốc nên một đời này của hắn có lẽ không biết được sự tồn tại nào lớn như Thư Viện cả.

Nói theo một cách khách quan thì một mình Thư Viện dư sức chấp cả mười Tuyết Quốc cùng lên.

Đây chính là sự chênh lệch trong thế giới quan của Tuyết Lam.

Khương Hy không cáo tri trước là vì hắn muốn để cho Tuyết Lam cảm nhận trực tiếp sự tồn tại của một trong những thế lực đỉnh tiêm nhất Đại Lục, để cho Tuyết Lam hiểu được tu chân giới thâm sâu đến mức nào.

Hắn mỉm cười nói ra:

“Ngươi thấy thế nào?”.

Tuyết Lam suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Các đại thế lực khác cũng lớn như vậy sao?”.

Khương Hy nói:

“Thư Viện nhập thế nên bên trong Thư Viện không chỉ có mỗi tu sĩ mà còn có cả phàm nhân, diện tích rộng lớn cũng là chuyện bình thường.

Những thế lực khác không lớn đến thế đâu nhưng với ngươi thì vẫn tính là lớn”.

Nghe vậy, Tuyết Lam gật đầu nhưng nhận ra Khương Hy sẽ không thấy được nên nói:

“Ta đã hiểu, chuyện bên này ta sẽ lo liệu, còn ngươi thì sao?”.

Khương Hy từ tốn đáp:

“Ta sẽ đi gặp Quỳ Liên”.

Tuyết Lam có chút ngạc nhiên nói ra:

“Tìm ra nàng rồi?”.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Nào dễ thế, chỉ đoán được chút hành tung thôi. Ảo Thuật của nàng rất mạnh, tình báo của ta hay của Dạ Ma đều không đáng tin cậy”.

Tuyết Lam cười tiếp lời:

“Cẩn thận một chút, nếu ta là nàng thì sẽ không ngại tấm hắc lệnh trên người ngươi đâu”.

Khương Hy hiểu ý Tuyết Lam nên cũng đáp lại mấy lời để làm hắn yên tâm.

Bản thân Quỳ Liên rất mạnh, Khương Hy không giết được nàng nhưng nàng lại có thể giết được hắn, bất chấp tấm hắc lệnh ở trên người.

Địa vị của Quỳ Liên rất cao, là Thánh Nữ của Đại Ma Thiên Cung, Khương Hy suy đoán sư phụ của nàng có lẽ phải là cung chủ.

Lấy cường giả khủng khiếp cấp bậc này thì thủ đoạn được lưu lại trên người Quỳ Liên tuyệt đối ăn đứt tấm hắc lệnh của hắn.

Song phương cùng phát động thì hắn là người chết chắc.

Tuyết Lam lo cho hắn chính là ở điểm này.

Bất quá Khương Hy biết bản thân mình nên làm thế nào, hắn sợ chết nên sẽ không lao đầu vào một việc bản thân không nắm chắc.

Tuyết Lam nghe xong cũng có chút yên tâm, mặc dù hắn đã biết Khương Hy sẽ có chuẩn bị nhưng nhỡ đâu vạn nhất xảy ra thì không ai biết được.

Bản thân hắn cũng không muốn đang đi giữa đường thì đột ngột lăn đùng ra chết không minh bạch như vậy đâu, quá mất mặt.

...

Kết thúc trò chuyện với Khương Hy, Tuyết Lam liền ngẩng đầu quan sát Thư Viện thật kỹ. Hắn đã đến đây từ hai ngày trước, đồng thời cũng đã gửi thư vào bên trong, phần việc còn lại của hắn là ngồi đợi.

Thông qua Khương Hy, hắn đã biết bây giờ cái đầu của Hiên Minh rất có giá, Thư Viện sẽ không dễ gì để Hiên Minh ra ngoài không chuẩn bị.

Cường giả sở dĩ là cường giả bởi bọn họ không ngại phong hiểm, Thư Viện hiểu điều này nên sớm muộn cũng phải để Hiên Minh ra.

Mặt khác, Tuyết Lam gửi lá thư do chính Khương Hy viết, đồng thời cũng gửi dưới tên của hắn luôn nên Hiên Minh thể nào cũng phải sớm đi ra.

Hiện nay, toàn bộ Đại Lục trừ Mặc Hiên ra thì không ai biết Khương Hy cùng Vô Nhai là một cả nên hắn báo cái tên này cũng không ảnh hưởng đến Khương Hy.

Ngược lại cũng tạo ra một thân phận đối lập với Vô Nhai để thế nhân không thể nghi ngờ.

Tuyết Lam đã sống được hơn hai trăm năm mươi năm, kiên nhẫn của hắn có thừa nên chờ đợi hai ngày so với hai giây cũng không khác là bao.

Bất quá lại có người không kiên nhẫn hơn được rồi.

Tiếng vút gió bất ngờ kêu lên, một đạo lưu quang liền rơi từ trên bầu trời xuống cách hắn mười mét trước mặt rồi hiện ra thân ảnh của Hiên Minh.

Đây là lần đầu Tuyết Lam nhìn thấy hắn nên cũng có chút bất ngờ. So với hình ảnh trong ký ức của Khương Hy thì hắn bây giờ khác rất nhiều.

Hiên Minh vẫn cao, chí ít cao hơn Khương Hy nhưng vẫn thấp hơn Tuyết Lam, chỉ là khí tràng từ người hắn lại khiến Tuyết Lam nhíu mày lại.

Tuyết Lam cao hơn Hiên Minh không biết bao nhiêu cảnh giới, Hiên Minh không thể nào uy hiếp được Tuyết Lam.

Nhưng khí tràng này lại khiến cho bản thân Hiên Minh cứ như dung nhập với toàn bộ ngọn núi này vậy

Trong mắt Tuyết Lam, Hiên Minh bây giờ không khác gì bản thân ngọn núi cả, trầm ổn và vững chãi.

Dung mạo kia đã giảm đi không ít sự non nớt, thay vào đó là nét thành thục đầy phong vị nam nhân. Trên thân mang một bộ nho bào chim Lạc đỏ đầy nổi bật của Thư Viện.

Tuyết Lam cũng phải công nhận một điều, Hiên Minh mang bộ đồ này rất hợp.

Hắn đứng dậy mỉm cười nói:

“Tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng chịu ra rồi sao?”.

Hiên Minh chắp tay hành lễ nói:

“Đa tạ tiền bối đã chờ đợi, vãn bối là Hiên Minh”.

Sau đó, hắn nhanh chóng rút ra một tờ giấy rồi nâng về phía trước nói tiếp:

“Vãn bối mạn phép xin hỏi, không biết chủ nhân của bức thư này hiện đang ở nơi đâu?”.

Tuyết Lam mỉm cười đáp lại:

“Hiện đang ở trước mặt ngươi đây”.

Nghe vậy, Hiên Minh liền có chút giật mình, hai mắt khẽ lay chuyển một chút rồi nói:

“Tiền bối nói đùa rồi, đây là chữ viết của một vị bằng hữu của vãn bối, vãn bối không thể nhìn lầm được, vẫn mong tiền bối cáo tri cho vãn bối biết”.

Lời nói của Hiên Minh rất từ tốn, không quá cao, cũng không quá trầm nhưng mỗi lời nói ra lại trầm ổn vô cùng.

Hơn nữa Tuyết Lam cũng có thể nhìn ra được một cỗ ngạo khí từ sâu trong người của Hiên Minh. Phàm là thiên tài, có ai lại không ngạo khí được, Tuyết Lam có ngạo khí mà Khương Hy cũng có ngạo khí.

Chỉ là trong số ba người, ngạo khí của Hiên Minh là cao nhất thôi.

Tuyết Lam hiểu Khương Hy nên không có chuyện Khương Hy có ngạo khí cao được. Hắn có cảm giác mắt của Khương Hy đặt quá cao nên mới tự mình mài đi ngạo khí của chính mình.

Còn bản thân Tuyết Lam sau khi đến Huyền Đô Đại Lục thì cũng đã tự mài đi luôn ngạo khí của mình rồi. Huyền Đô không phải Tuyết Quốc, nơi đây ngọa hổ tàng long rất nhiều.

Bất quá hắn có mài thì cũng không mài gần hết như Khương Hy, hắn vẫn chừa lại không ít ngạo khí đâu.

Ngoài ra, từ một câu này của Hiên Minh, Tuyết Lam còn nghe ra được bản thân hắn có chỗ dựa nên không cần phải cố kỵ.

Phu Tử xác thực là chỗ dựa tốt nhất nhưng Tuyết Lam biết, chỗ dựa của Hiên Minh bây giờ không phải là Phu Tử.

Đôi mắt hoàng kim kia của hắn nhìn thẳng về vùng hư không phía sau lưng Hiên Minh, hắn nhìn khá lâu rồi mới khẽ nhếch miệng nói tiếp:

“Tiểu Hy hiện tại không ở đây, ngươi không cần hỏi, chăm chỉ tu hành đừng để hắn bỏ xa quá là được rồi”.

Tiểu Hy?

Hiên Minh cảm thấy có chút không thực tế.

Từ bao giờ Khương Hy lại để cho một người khác ngoài Chiêu Hồng Nan gọi bản thân là ‘tiểu Hy’ rồi?

Hắn ôm quyền cẩn thận nói ra:

“Không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì?”.

Tuyết Lam mỉm cười đáp:

“Ta gọi Khương Tuyết Lam, là ca ca của tiểu Hy. Ngươi là bằng hữu của đệ ấy thì có thể gọi ta là đại ca”.

Nghe vậy, Hiên Minh liền mở to mắt chấn kinh. Thân thế của Khương Hy hắn biết rõ, Khương Hy không hề có thân thích.

Đại đa số người từ kỹ viện đều có xuất thân từ trẻ mồ côi nên không thể nào có chuyện có gia đình được.

Hiên Minh bây giờ khác với Hiên Minh ngày xưa, hắn theo Phu Tử tu hành cũng được năm năm rồi nên hắn không còn ngây thơ thiếu hiểu biết như năm đó nữa.

Hắn có tính đến chuyện Tuyết Lam giả mạo nhưng chữ của Khương Hy không thể nào làm giả được.

Ngày trước hắn bị mấy đạo phù kia đánh cho tái hết mặt mày nên hắn ghi nhớ rất rõ nét chữ của Khương Hy, không đời nào hắn nhận lầm được.

Suy nghĩ một hồi, hắn bình tĩnh nói tiếp:

“Theo vãn bối biết thì Hy không có gia đình, tiền bối có gì có thể chứng minh bản thân được không?”.

Tuyết Lam gật đầu, sau đó hắn liền lấy ra một bao da cũ rồi ném về phía trước. Hiên Minh cẩn thận tiếp nhận lấy bao da rồi mở ra xem, bên trong có rất nhiều ngân châm dài ngắn cùng to nhỏ nhau được sắp xếp rất gọn gàng.

Một vài cây còn mới nhưng cũng có một vài cây đã cũ lắm rồi.

Nhìn thấy thứ này, hắn liền thở nhẹ ra một hơi rồi ôm quyền đáp:

“Ban nãy đã có chút thất lễ, mong Khương đại ca thứ tội cho”.

Nghe vậy, Tuyết Lam liền mỉm cười rồi đổi giọng điệu nói ra:

“Ngươi bảo trì cảnh giác như vậy là rất tốt, chí ít hành tẩu trong tu chân giới sẽ không bị người khác lừa”.

Hiên Minh cười cười không đáp, hắn nghe ra được giọng điệu này.

Đây là giọng điệu của Khương Hy, bao nhiêu năm rồi vẫn cứ một mực giáo huấn hắn như vậy.

Hiên Minh sở dĩ không truy cứu thêm nữa mà trực tiếp gọi luôn ‘Khương đại ca’ vì hắn nhận ra được bao da này.

Bao da này đã cũ đến mức không thể cũ hơn nhưng vì như thế nên mới khó làm giả được và những tu sĩ khác cũng sẽ không nghĩ đến việc sử dụng cái bao da này làm vật chứng minh quan hệ với Khương Hy.

Bởi đây là di vật của Điền đại phu.