Huyền Môn Phong Thần

Quyển 6 - Chương 14: Đoàn gia




Đồ Nguyên cảm khái.

Có rất nhiều chuyện nếu chưa trải qua thì căn bản vô pháp cảm nhận được, những cố sự nghe người ta nói tới hoặc là nhìn thấy, chung quy là chuyện của người khác, chỉ có khi chính mình trải qua, một tiếng thở dài, trong đầu óc nhớ lại, thì là những lời nói kia chính mình đã từng nghe qua.

Nhưng lúc này nghĩ lại những lời đó, rồi nói ra miệng lại có một cảm giác nặng trịch.

Năm đó đồng dạng là thanh niên nhân, bây giờ cũng đã hiện ra vẻ già nua, nếu như Tạ phủ vẫn còn, hắn nhất định là quản sự rồi, nhưng hiện tại lại vẫn cứ là làm chuyện bưng thức ăn cho người.

"Ngươi thế nào lại ở chỗ này."

Đồ Nguyên vừa hỏi, lão Trần liền thở dài một hơi: "Có thể sống sót đã không sai rồi."

"Thế nào?"

"Tạ phủ đổ rồi, ngay cả tướng quân và phu nhân đều khó thoát kiếp nạn này, những người chúng ta đây tự nhiên chỉ có tan rã giữ mình rồi." Lão Trần nói.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi thế nào lại ở đây?" Đồ Nguyên hỏi.

"Tiên sinh có đi xem qua Tạ phủ hay không."

"Đi nhìn thoáng qua, đã là Đoạn phủ rồi."

"Đúng, chính là Đoạn phủ, người của Đoàn gia hại tướng quân."

"Đoàn gia? Ta thế nào nghe nói là Khổng Tước vương của các ngươi?"

"Nào có a, đó đều là tin đồn, đều là Đoàn gia, người của Đoàn gia hại tướng quân." Lão Trần khẳng định, không chỉ nói, còn nhìn khắp nơi.

"Lão Trần, ngươi ở đó làm gì, lề lề mề mề, không được lười biếng, nói chuyện với khách nhanh lên một chút." Ở xa xa, chưởng quỹ gọi to.

"Được rồi, chưởng quỹ, ngươi xem, đây là ai?" Lão Trần trả lời chưởng quỹ, chưởng quỹ đã khá già, con mắt híp lại, nhìn về phía Đồ Nguyên.

Đồ Nguyên nghe hắn nói như thế, liền nhìn về phía lão giả kia, nhận ra, lão đúng là vị quản gia lúc trước của Tạ phủ. Nghĩ không ra lão cũng đã lưu lạc đến nơi đây làm một chưởng quỹ rồi.

Quản gia kia đi tới trước mặt Đồ Nguyên, híp mắt đánh giá Đồ Nguyên, rồi nhận ra, vỗ đùi: "Ui, đây không phải là Đồ tiên sinh sao, mấy năm nay đã đi đâu rồi, nhìn tu vi ngươi hiện tại, nhất định đã kết phù rồi đi."

Đồ Nguyên cười cười, không có trả lời vấn đề này, mà hỏi lão thế nào lại ở đây.

Lão nói Tạ gia bại rồi, than thở, nói có thể tìm việc làm ở đây đã là chuyện may mắn ở cái tuổi này rồi.

Đồ Nguyên hỏi trong phủ còn có ai ở nơi đây?

Quản gia nói đại bộ phận người đều rời đi rồi, Cẩn Thu cô nương chết rồi.

Đồ Nguyên sửng sốt, hắn nhớ rõ Cẩn Thu kia, lúc hắn tại Tạ phủ thì nữ tử đó từng lạnh lùng chất vấn mình, nghe nói nàng là Tạ phu nhân mang đến từ nhà mẹ đẻ, là từ nhỏ đã cùng Tạ phu nhân lớn lên.

Nàng cũng đã chết rồi, như vậy khẳng định đã phát sinh chuyện gì, trong Tạ tướng quân phủ khẳng định đã xảy ra tranh đấu, tuyệt không phải nhẹ nhàng đem Tạ tướng quân áp giải tới Khổng Tước vương đô thành.

"Thế nào lại chết? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai. Không nói nữa, nói ra cũng không có tác dụng gì, mệnh lệnh của Khổng Tước vương, không ai có thể cãi lời được."

"Vậy, mấy người Tạ Tấn Chi, Tạ Uyển Dung đâu chứ?" Đồ Nguyên hỏi.

"Công tử và tiểu thư đều tại Long Trì thiên cung, ta cũng không biết tin tức bọn họ hiện nay."

Đồ Nguyên cuối cùng cũng không nói gì thêm, Long Trì thiên cung, hắn khẳng định sẽ không đi. Bất quá nghe nói còn tại nơi đó, vậy một cái ý nghĩ của hắn trước giờ cũng khả dĩ bỏ đi được rồi. Cho tới nay, hắn đều suy nghĩ hai tỷ đệ bọn họ có hay không đã chết ở trong lần kiếp nạn kia tại Long Trì thiên cung.

Nếu bây giờ còn tại, vậy thì lần đó, hẳn là bọn họ và sư phụ của họ không tại Long Trì thiên cung đi.

Tuy nói năm đó Tạ Uyển Dung và hắn luôn luôn không hợp nhau, nhưng Tạ Tấn Chi lại là rất tôn trọng mình, mà Tạ Uyển Dung kia cầm Kinh Thi do mình chép ra đi đọc cho những bằng hữu của nàng ta nghe, hắn cũng là rất rõ ràng. Nói lên tới, giai đoạn sau, Tạ Uyển Dung đối với mình cũng đã rất tôn trọng rồi, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng so với lúc trước thì có thay đổi rất lớn.

Đồ Nguyên lại một lần nữa than thở, nói ra: "Thế sự vô thường."

Lão Trần và đã từng là quản gia kia cũng than thở, sau đó tiếp tục nói chuyện với Đồ Nguyên, lại có người tiến vào, bọn họ chuyển sang nói chuyện với những người khác.

Đồ Nguyên gọi chút đồ ăn, một bầu rượu, suy nghĩ sự tình.

Ngay cả Phạm Tuyên Tử len lén rót một chén rượu uống cũng không biết. Phạm Tuyên Tử không chỉ rót cho mình, còn rót cho Khúc Nguyên Tuyền một chén. Khúc Nguyên Tuyền không dám uống, Phạm Tuyên Tử trừng nó một cái, sau đó đem chén rượu kia uống luôn.

Ngồi tại nơi đây, Đồ Nguyên nhìn cảnh đường, đột nhiên nghe đến bàn bên cạnh có người nói: "Năm nay lại là thời điểm các phái thu đệ tử, không biết có ai có thể may mắn tiến nhập Long Trì thiên cung và Cự Linh thần tông."

"Long Trì thiên cung trải qua hai lần đại kiếp nạn, lại y nguyên sừng sững không ngã, y nguyên là thế gian đại phái, thực sự là nội tình thâm hậu."

"Đúng vậy, trong thời gian nắn như thế lại trải qua hai lần đại kiếp nạn."

"Bất quá, có người nói, Long Trì thiên cung kiếp số trùng điệp, tuy rằng môn phái không sụp đổ, nhưng người trong đó lại luôn phải trải qua kiếp hỏa."

"Người tu hành mà sợ những chuyện này thì còn tu hành làm cái gì, chỉ có trải qua kiếp hỏa mới có thể chân chính phát triển."

...

Đồ Nguyên nghe nói năm nay cư nhiên là năm các phái khai sơn thu đồ đệ thì lại một lần nữa cảm khái. Hắn đột nhiên phát hiện gần đây mình cảm khái hơi có chút nhiều, nhưng cũng không có biện pháp, bởi vì hiện tại là trở về chốn cũ, khó tránh khỏi cảm khái một ít chuyện vật còn người không.

Năm đó hắn cũng là muốn thông qua phương thức này tiến vào một cái môn phái, nhưng tại thời điểm hắn mong đợi, bị Chu Thanh của Long Trì thiên cung đưa đến Long Trì thiên cung, giam cầm bốn năm, gặp được Thánh Linh giáo đánh vào Long Trì thiên cung, lúc đó mới chạy thoát ra ngoài.

"Sư phụ, cái gì là mở rộng sơn môn a, có phải là giống như Vạn Thánh sơn chúng ta khai sơn môn tuyển đệ tử?" Phạm Tuyên Tử hỏi.

"Cũng tương tự, nhưng đồ sộ hơn nhiều. Chúng ta đều là chờ tại chỗ hoặc là tự mình đi tìm đệ tử, mà các thời gian phái khai sơn thu đệ tử này lại là một loại thể hiện danh vọng thực lực, pháp thuật của bản thân môn phái." Đồ Nguyên nói ra.

"Thời điểm hiển lộ pháp thuật và thực lực của môn phái sao?" Phạm Tuyên Tử chưa có gặp qua, nàng không biết, Đồ Nguyên kỳ thực cũng chưa có gặp qua, nhưng đã nghe người ta nói qua.

Bất quá, nếu đã đi tới nơi đây, vậy thì lúc này liền đi nhìn xem đi, dù sao cũng không có chuyện gì phải vội vã đi làm.

Lập tức, thầy trò Đồ Nguyên liền ở lại tại Thông Minh quan này.

Mỗi một lần các phái mở rộng ra sơn môn thu đệ tử đều là một tràng thịnh hội.

Các phái mở rộng ra sơn môn, môn phái càng là cường đại, thì càng là nhiều người có thể nhìn thấy, cảnh tượng môn phái của bọn họ sẽ xuất hiện tại trong hư không, nếu như có người có thể nhập phái, sẽ trực tiếp tại trước ánh mắt vạn người chú ý được tiếp dẫn lên trong cảnh tượng trên không trung kia, trực tiếp tiến vào môn phái. Môn phái bình thường thì căn bản vô pháp làm được điểm này.

Lại một lần nữa đi tới tửu lầu, trước mặt một phụ nhân đi thẳng ra, trong nháy mắt khi phụ nhân kia nhìn thấy Đồ Nguyên, nàng đầu tiên là sửng sốt, theo đó kinh hỉ hô lên: "Tiên sinh, ngươi trở về rồi."

Đồ Nguyên nhìn phụ nhân trước mặt, nhìn mặt nàng có phần quen thuộc, hơi chần chừ hỏi: "Ngươi là Thụy Hoa?"

"Đúng, tiên sinh còn nhớ rõ ta." Phụ nhân nói ra.

Chính là nữ tử năm đó tại Tạ tướng quân phủ, khi lần đầu tiên Đồ Nguyên tỉnh lại thì nhìn thấy, nàng là người hầu hạ hắn, tên là Thụy Hoa.

"Ngươi đang tìm ta sao?"

"Đúng vậy tiên sinh, nghe nói tiên sinh trở về, cho nên ta định mời tiên sinh giúp ta." Thụy Hoa gấp gáp nói ra.

"Có chuyện gì sao? Đừng nóng vội, ngươi chậm rãi nói." Đồ Nguyên nói.

"Tiên sinh, là như vậy, ta có một người con, định tại lúc các phái khai sơn thu đồ đệ này bái nhập sơn môn, không biết tiên sinh có biện pháp gì giúp ta hay không."

Đồ Nguyên sửng sốt, không nghĩ tới Thụy Hoa này qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên gặp mặt, chuyện thứ nhất cầu mình hỗ trợ chính là chuyện này.