Huyền Môn Phong Thần

Quyển 6 - Chương 20: Không nợ




Chu Minh ngồi một mình trong phòng, gã càng nghĩ càng giận, tức đến nỗi toàn thân phát run, xanh cả mặt, vì vậy gã cũng không nhịn được nữa rồi, một mình đi ra Chu gia, tại trong một cái ngõ hẻm, tìm đến mẫu tử Thụy Hoa lúc này còn chưa biết có nên trở về hay không.

Trong nháy mắt Thụy Hoa nhìn thấy Chu Minh, nàng bị hù dọa nói không ra lời, hài tử của nàng vẻ mặt kinh sợ, nó cả kinh kêu lên một tiếng ôm chặt tay mẫu thân mình.

Chu Minh không nói chuyện mà trực tiếp vươn tay ra, chậm rãi chụp tới bọn họ, trên tay vây quanh linh quang, nhìn trong mắt mẫu tử Thụy Hoa tràn đầy sự kinh khủng.

Gã muốn giết người, chỉ có khoái cảm giết người mới có thể đè xuống nỗi bực bội và xung động trong lòng, về phần những chuyện khác, cái gì gã cũng không nghĩ quản cũng không muốn nghĩ.

Chu gia, không phải của một mình gã, cho nên gã chưa từng có nghĩ tới giữ gìn cái gì vì Chu gia. Gã chỉ biết, mình là công tử một đời này của Chu gia, vậy mà lại bị một tên dã tu sĩ khi dễ mất mặt.

Điều này làm cho gã về sau còn có mặt mũi gì gặp người, cho nên, càng nghĩ gã càng giận, cuối cùng xuất hiện tại nơi đây.

Chỉ là khi tay của gã sắp chạm đến hai người mẫu tử Thụy Hoa thì gã đột nhiên xoay người, cả kinh quay đầu lại, sau đó nhìn thấy được một người.

Chu Thanh.

Gã nhìn thấy Chu Thanh, cô cô của mình, người cô cô từ nhỏ đến lớn sủng ái mình nhất. Chỉ là lúc này đây, từ trong mắt cô cô gã nhìn thấy sự thất vọng và thương tiếc.

Trong lòng gã có sự e sợ, nhưng rất nhanh liền bị loại bực bội kia nhấn chìm, gã không thích người khác dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Gã không cho là mình sai cái gì, gã không rõ, mình mua một đứa nhỏ về chơi đùa, thế nào lại từng người đều nói mình sai rồi, trước đây cũng chưa từng có qua chuyện như vậy.

"A Minh, ngươi khiến cô cô quá thất vọng."

"Cô cô, ta sai rồi sao? Ta đã làm sai cái gì? Ta đã trả tiền, ta không có đi cướp đoạt, là hắn đưa tới chỗ ta nói bán cho ta." Chu Minh lớn tiếng nói ra.

"Ta sai rồi." Chu Thanh có phần thương cảm nói ra: "Ngươi đã lớn rồi, ta mấy năm không có trở về, ngươi đã hoàn toàn thay đổi. Là ta không có thay mẫu thân ngươi chiếu cố tốt ngươi, nhị ca thường ngày lại bận bịu việc trong việc ngoài, ta tại trên núi lại không thường xuống, đều là ta sai."

Sau khi Chu Minh nghe thấy cô cô mình nói đều là bản thân nàng sai, gã biết rõ mình không có việc gì rồi, cô cô rất hiểu mình, tuyệt đối sẽ không xử phạt mình, càng sẽ không tự trách mình.

Vì vậy gã nở nụ cười, nói ra: "Cô cô. Sao người lại tới đây, còn không đi giết chết người kia, ta đã cho người truyền tin tức ra rồi, ta muốn cho mọi người đều biết rõ, đắc tội Chu gia chúng ta là sẽ không có kết cục tốt. Ta muốn hắn tại trước mặt mọi người bị cô cô phế bỏ tu vi, như chó vẫy đuôi mừng chủ vậy."

Chu Minh không có nhìn thấy sâu trong đôi mắt cô cô mình có một tia bi thương, tại ở chỗ sâu trong sự bi thương đó lại có một phần quyết tuyệt. Tại trong lòng nàng, cháu của mình đã chết rồi, chết ở mấy năm trước. Chết ở khoảng thời gian mình không có về nhà, bây giờ đã không còn là cháu trai của mình rồi.

"Lời nói của ta ngươi không có nghe." Giọng Chu Thanh không lớn, nghe vào trong tai Chu Minh chính là một loại sủng ái, là một loại ôn nhu. Trong lòng gã càng thêm yên tâm rồi.

"Cô cô, ta sai rồi, bất quá, lưu lại những người này đối với danh tiếng Chu gia chúng ta thật không tốt, ta biết cô cô cũng là đang giải quyết việc này, không cần cô cô phải động thủ, tay cô cô không cần phải nhiễm phải những thứ này. Cháu đã lớn rồi, những thứ này cứ giao cho cháu làm là được rồi." Chu Minh nói.

Chu Thanh cười cười, nàng nhìn Chu Minh, Chu Minh phát hiện có điểm không thích hợp. Ánh mắt cô cô có phần dọa người, cô cô chưa từng có dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, chưa từng có, gã không nghĩ tới ánh mắt cô cô có một ngày lại lạnh lung như thế.

"Cô cô..."

"Cô cô..."

Chu Minh bắt đầu lui về phía sau, Chu Thanh đứng đó không hề động, nhưng không bao lâu sau, gã liền nhìn thấy Chu Thanh chậm rãi đưa tay xòe ra, tại trong nháy mắt xòe ra, trong bàn tay một phiến kiếm quang xoay chuyển lên, như chuỗi xích kiếm từ ngón tay triển khai.

"Không, không, cô cô..."

Từ trong tay Chu Thanh triển khai kiếm quang trong suốt, nhưng cũng không nhanh, xoay quanh trong hư không, tiến về phía Chu Minh.

"A... Cô cô, ta sai rồi, ta biết rõ sai rồi..."

Nhưng lời gã nói cũng không hữu dụng, phiến kiếm quang kia chụp xuống gã, kiếm quang tung bay, thân thể Chu Minh trong nháy mắt tiêu tán trong kiếm quang, thanh âm vẫn còn quanh quẩn trong hư không, người đã hóa thành bụi bặm.

Bàn tay Chu Thanh duỗi trong hư không chậm rãi thu hồi, bàn tay đang xòe ra nắm chặt lại, sau đó phiến kiếm liên kia lấy bàn tay nàng làm trung tâm hội tụ lại, sau đó biến mất trong lòng bàn tay.

Nàng nhìn mẹ con Thụy Hoa sợ ngây người tựa ở bên tường, nói: "Chu gia không nợ các ngươi cái gì rồi."

Nàng ly khai, hướng phía cuối ngõ hẻm, từng bước một, chìm vào hư vô, hóa thành một vệt kiếm quang, trong nháy mắt xuyên thấu thiên địa, đi về phía phương xa không biết tên.

...

Đồ Nguyên đi trên sơn đạo Khấu Tiên sơn, dọc theo đường đi đều là những người thèm muốn tiên đạo.

Cái gọi là tiên đạo, cũng không có định nghĩa gì, bất quá là sự mong mỏi hướng tới tự do trong lòng mọi người mà thôi.

Mà có thể bái nhập thiên hạ các phái sơn môn, mới là bắt đầu bước trên con đường tu hành. Lúc này đây hắn đi lên ngọn núi này, tâm tình hoàn toàn bất đồng so với năm đó.

Năm đó hắn muốn bái nhập sơn môn, nhưng mà lại cảm ứng được có người nhìn chằm chằm mình, cho nên hắn trở lại núi này, kỳ vọng có thể tiến vào một phái nào đó, từ đó thoát khỏi Long Trì thiên cung truy sát mình.

Hiện tại thì bất đồng, hắn dùng một loại ánh mắt khác nhìn đám người tiến lên núi này cầu đạo, chờ đấu pháp sắp đến.

Hắn không hãi sợ, lại có gì phải sợ.

Từ sau ngày kết đan tại dưới dông tố kia, sinh tử đã vô pháp khiến tâm linh hắn rung động, khi trong lòng không còn cảm thấy e sợ tử vong, hai mắt nhìn thiên địa này lại có cảm giác mỹ lệ khác.

Hắn đứng ở đó, nhìn ánh nắng chói chang trong bầu trời. Tại trong mắt người thường, mặt trời chính là một đám sang trắng, chói mắt, mở mắt nhìn không được, mà tại trong mắt hắn thì là sắc thái sặc sỡ, không ngừng biến hóa, từng cái vòng xoáy nhiều màu.

"Nếu như, trong mặt trời kia, xác thực là thần vực của người nào đó, vậy thì vị thần linh này phải cường đại cỡ nào a?" Trong lòng Đồ Nguyên đột nhiên nghĩ.

Bất quá, trong tai hắn lại nghe được có người đang đàm luận cái gì mà Chu gia tam tiểu thư Chu Thanh, sẽ tại đây cùng người đấu pháp. Hắn không biết tin tức là thế nào truyền ra, nhưng hắn có thể đoán được.

Hắn nhắm mắt lại, nhưng trong cảm giác hóa sinh từng cái vòng xoáy ánh sang mặt trời, màu sắc sặc sỡ. Trong lòng hắn, người trên núi này đều biến mất, chỉ có một vầng thái dương, giờ phút này, tâm thần hắn giống như liên thông với thiên địa này, gió kia, ánh nắng kia, núi kia, thiên địa vô biên mênh mông kia đều ở trong lòng.

Hắn cảm thụ được một vệt kiếm quang từ trong thành vụt đến.

Hắn chưa từng có qua cảm xúc rõ ràng như thế.

Kiếm quang đó không chỉ là kiếm quang, mà là một người, là Chu Thanh.

Khí tức đột nhiên phát ra từ trên người Đồ Nguyên khiến người trên núi đều chú ý tới hắn.

Một người đứng giữa núi, tay chắp say lưng ngước nhìn bầu trời, xa xa một vệt kiếm quang cực nhanh vụt đến.