Huyền Môn Phong Thần

Quyển 6 - Chương 31: Trấn Thần phủ




Có lúc, ngươi cho là mình nhận thức rất rõ ràng một sự kiện hoặc một người nào đó, qua rất nhiều năm sau, ngươi đột nhiên phát hiện, kỳ thực hắn không phải như vậy, sau đó ngươi liền sẽ suy nghĩ năm đó mình đã nhìn lầm rồi, hay là mấy năm nay hắn có thay đổi.

Gió trong núi, không có phương hướng, chợt đông, chợt bắc,

"Sư phụ của ngươi, trước đây ta có quen biết không?"

"Không."

"Nga, vậy ta yên tâm rồi."

...

Ngọn núi chỗ Kim Mao Hống cũng không có tên, nhưng Kim Mao Hống lại vì ngọn núi này đặt cho nó một cái tên, gọi là Trấn Tây sơn. Về phần vì sao đặt tên này thì Đồ Nguyên cũng không rõ ràng lắm, mà Diêu Dao đương nhiên càng không rõ rồi, nàng bất quá là vừa mới tới nơi này giúp Đồ Nguyên tìm đến tung tích Thực Kim thử mà thôi.

Hai người bọn họ đi tới Trấn Tây sơn, để Phạm Tuyên Tử và Khúc Nguyên Tuyền lưu lại nơi ở.

Đồ Nguyên hỏi Diêu Dao vì sao truy đuổi đạo nhân kia, nàng nói thẳng đuổi theo chơi đùa, nhìn hắn quá tiên phong đạo cốt, muốn nhìn một chút tại lúc hắn bị người truy sát thì còn có thể tiên phong đạo cốt hay không.

Khi Đồ Nguyên nghe đến cái lí do này thì trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Tới Trấn Tây sơn, Đồ Nguyên đi tới trước một ngọn núi, lúc trước hắn cũng không có tới nơi này, hiện tại đến đây nhìn thấy một ngọn núi này, cuối cùng biết rõ vì sao ngọn núi này có tên là Trấn Tây sơn rồi, bởi vì ngọn núi này như là cái ấn, đối diện trực tiếp với hoang nguyên u ám ở phía Tây kia.

Từ dưới núi nhìn lên, chỉ nhìn thấy màn trời phía tây đều là một quầng u ám màu tím, mà tại phía bên này núi thì quang cảnh sáng sủa.

Ngoài Đồ Nguyên dự liệu chính là, trên ngọn Trấn Tây sơn này đúng là quang cảnh thanh minh. Không phải như trong Đồ Nguyên tưởng tượng yêu khí hoành hành, hoặc là thi cốt khắp nơi.

Không giống như là động phủ của yêu quái, trái lại có loại như tĩnh tu đạo tràng của đạo chân tu.

Bọn họ một đường hướng lên núi mà đi, không có tiểu yêu nào tới ngăn cản, cũng không có tới đón tiếp, điều này làm cho Đồ Nguyên cảm thấy rất ngoài ý muốn, bất quá, khi bọn họ đi tới trên núi thì mới phát hiện, kỳ thực trên núi này có trận pháp, là không đơn giản, từ trên núi nhìn ra ngoài, giống như mình đã biến thành vô cùng lớn.

Hắn và Diêu Dao hai người nhìn nhau, từ trên mặt Diêu Dao Đồ Nguyên cũng thấy được sự nghiêm trọng.

Nhưng mà đến khi bọn họ đi tới đỉnh núi, đi tới trước một tòa điện lộng lẫy, cũng không có người nào ngăn cản, trái lại có một đồng tử xuất hiện ở đó nghênh tiếp.

Đồng tử kia ước chừng mười hai mười ba tuổi, tóc búi cuốn, hướng phía Đồ Nguyên và Diêu Dao nói: "Đại vương nhà ta không có nhà, khi hắn rời đi thì từng nói hôm nay sẽ có khách nhân tới cửa, bảo ta ở đây nghênh đón, hai vị xin đi theo ta."

Đồ Nguyên và Diêu Dao phi thường ngoài ý muốn, bọn họ không biết là hành tung của mình bị người nhìn tại trong mắt hay bởi vì cảnh giới của Khổng Thần Phong quá cao, đã có thể dự tính tương lai, tính đến mình sẽ đến?

Đồ Nguyên và Diêu Dao cũng không có đi thẳng vào mà nhìn tòa quan điện có phong cách kiến trúc khác biệt với đạo quan nhân loại này.

Đạo quan của nhân loại, nhìn qua tổng thể thì đại khí, có một loại thiên nhân hợp nhất diệu cảnh, mà quan điện này thì có thêm một loại bá đạo, giống như là một con cự thú độc nằm đỉnh núi, dung hợp cùng quần núi non này, giống như vương trong núi.

Tại hai bên quan điện kia có một bức liễn, mặt trên viết: "Nằm ngủ Thiên Tây trấn U giới. Thần du tinh hải (biển sao) sát đạo tặc."

Mà trên bảng hiệu thì viết ba cái chữ lớn Trấn Thần phủ.

Đồ Nguyên nhìn cái đạo liễn này có khí phách đặc biệt đồng dạng lại có một loại mạnh mẽ không e sợ gì. Đây là lòng dạ của một cái yêu, hắn không khỏi nảy sinh một phần hảo cảm.

Hắn được đồng tử kia mời vào trong Trấn Thần phủ, sau đó có đồng tử bưng lên các loại linh quả.

Khi vị đồng tử kia đi qua bên người thì Đồ Nguyên nghe thấy được một hương thơm, tinh thần không khỏi rung lên, hắn có thể khẳng định, đồng tử này nhất định là thiên tài địa bảo gì đó hóa hình ra.

Đồ Nguyên hỏi đồng tử kia, lúc nào Khổng Đại vương trở về.

Đồng tử nói lâu thì hai ba ngày, chậm thì một ngày sẽ về.

Đồ Nguyên, Diêu Dao quyết định ở lại đây chờ. Trong Trấn Thần phủ có phần quạnh quẽ, đồng tử sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn. Bọn họ ở lại, không biết Kim Mao Hống Khổng Thần Phong kia có mục đích gì, nhưng bọn hắn ở lại đây, không dám tùy ý đàm luận cái gì.

Tại đỉnh núi, nhìn khung cảnh dãy núi non này.

Một bên là núi xanh xoay quanh, mây trắng đong đưa, bên kia thì là một vùng u ám, có thể nhìn thấy rất nhiều ma vật quái dị xuất hiện ở trong đó, nhìn trộm bên này.

Đột nhiên, phía sau truyền đến âm thanh, nhìn lại, một con chuột cả người đều là kim sắc ở cách không xa hiếu kỳ đánh giá mình.

Con chuột cả người đều là kim sắc kia lớn cỡ con mèo nhỏ. Đôi đồng tử nhỏ như đậu đen kia xoay chuyển linh động đánh giá hai người Đồ Nguyên và Diêu Dao.

Đồ Nguyên nhìn thấy con chuột kim sắc này thì đầu tiên nghĩ đến là Tầm Bảo thử, cũng chính là Thực Kim thử kia.

Cư nhiên cứ đơn giản như vậy gặp gỡ rồi, nó nhìn nhìn Diêu Dao, Diêu Dao cũng là trừng mắt, sau đó ra hiệu cho Đồ Nguyên động thủ, Đồ Nguyên biết rõ ý của nàng, chính là bắt lấy con Thực Kim thử này rồi lại đi tìm Kim Mao Hống để đổi.

Đồ Nguyên lắc đầu, hắn không nói gì thêm, nhưng Diêu Dao lại định không quản đến Đồ Nguyên trực tiếp động thủ, Đồ Nguyên bắt lấy tay nàng, rất nghiêm túc lắc đầu.

Vẻ tà tính sáng lên trong mắt nàng nhanh chóng ẩn xuống.

Đồ Nguyên rất rõ ràng, sau khi đi ra Tử Thành, nàng thay đổi quá lớn, tuy rằng nàng không có bị Bà La thần linh kia đoạt xá nhưng lại bị câu dẫn ra ma tính, hoặc nói là bị tà niệm xâm nhập thần hồn, khiến nàng mất ký ức. Diêu Dao hiện tại so với lúc Diêu Dao tại Tứ Thủy Thành là có khác biệt cực lớn.

"Được, nghe lời ngươi."

Đồ Nguyên cười, hắn không muốn Diêu Dao này trở thành loại người nhìn sinh mệnh như rơm rác, trong lòng mỗi người đều có ma tính nhưng có một số người triệt để thả ra, sau đó không thể vãn hồi. Sau khi phóng túng liền sẽ không muốn bị trói buộc, giận dữ sát nhân, tùy tâm sở dục, cảm thấy rất thống khoái.

Nhưng mà tại trong lòng Đồ Nguyên, loại phóng túng này tựa như lười biếng, buông thả dục vọng, nhục mạ người khác vân vân. Những thứ này đều là một loại phóng túng bản thân, đó là sự phóng túng của người thường, còn người tu hành phóng túng nhiều nhất chính là nhìn sinh mệnh khác như rơm rác, chỉ một điểm này, tại trong mắt Đồ Nguyên, là đã rơi vào trong bóng tối. Mà có lẽ có người cho rằng đó là rất tự tại, nhưng Đồ Nguyên không cảm thấy như thế.

Thực Kim thử cũng không có rời đi, trái lại gan lớn, di chuyển quanh Đồ Nguyên và Diêu Dao, cũng phát ra âm thanh xèo xèo, nó đột nhiên chúi vào trong đất, đá núi giống như là nước, trong nháy mắt không thấy rồi, sau đó rất nhanh lại xuất hiện, đôi móng vuốt kim sắc ôm một viên tròn như viên đá, tựa hồ là muốn tặng cho bọn họ.

Trong lòng Đồ Nguyên không khỏi nảy sin ý nghĩ, bởi vì hắn nghe nói Phượng Hoàng nội đan chính là hóa thành một viên đá tròn tròn, lẽ nào nó lại đưa tới rồi?

Thực Kim thử lại chúi người xuống đất, nửa cái thân thể chìm trong đất, nền đá đối với nó không hề có trở ngại.

Nó lại luồn một cái, đột nhiên xuất hiện tại trước mặt Đồ Nguyên và Diêu Dao, đem tảng đá tròn tròn kia đặt trước mặt bọn họ, sau đó rụt vào trong đất, trong nháy mắt biến mất.