Huyền Môn Phong Thần

Quyển 6 - Chương 40: Trở lại Vạn Thánh sơn




Đồ Nguyên cũng không có vội vã trở về, mà ở lại đó chờ. Chờ đến một tháng sau, hắn thấy được đại chiến, chỉ là căn bản vô pháp thấy rõ, bởi vì đại chiến kia là ở trên chín tầng trời.

Dựa vào tu vi của hắn, căn bản là nhìn không thấy. Chỉ thấy được ngày đó mây đen rậm rạp, sấm rung chớp giật, lại có hỏa diễm bùng cháy trong bầu trời, nhưng không nhìn thấy người. Đồ Nguyên biết, cảnh giới đó so với mình là cao hơn quá nhiều rồi.

Hắn không có tiếp tục đợi đến kết quả,, trực tiếp ly khai rồi, về chuyện truy đuổi Khuất Thành, tự nhiên cũng là không giải quyết được gì. Ước chừng sau ba tháng, hắn trở lại U Giới sơn, sau đó liền tại U Giới sơn dạy bảo đệ tử, chính mình cũng yên lặng tu hành. Khoảng một năm sau, hắn dẫn đệ tử rời đi.

Trước lúc rời đi, U giới năm thánh tất nhiên là tụ tập lại, đại yến ba ngày, nhắn nhủ về sau nhất định phải trở lại, sau đó Đồ Nguyên dẫn hai đệ tử rời núi rồi.

Năm đó, khi dẫn Khúc Nguyên Tuyền rời An Nhạc thành dưới Vạn Thánh sơn, hắn từng nói với mẫu thân của nó, mười năm sau nhất định dẫn Khúc Nguyên Tuyền trở về. Bây giờ thời gian đã không sai lệch lắm rồi.

Lại lần nữa một đường hướng Vạn Thánh sơn mà đi. Lúc này đây so với lúc đi ra thì nhanh hơn rất nhiều, phí không đến một năm đã trở về rồi. Bất quá, trước lúc trở lại Vạn Thánh sơn, bọn họ trước tiên trở về gia hương của Phạm Tuyên Tử một chuyến. Tại trước lúc ly khai Vạn Thánh sơn, cũng từng đi qua gia hương của nàng, bây giờ trở về, lại đi qua nơi đó.

Năm đó khi nàng trở về thì phụ mẫu của nàng đã già rồi, đệ đệ thì đã sớm thành gia lập nghiệp. Trôi qua mười năm, khi trở lại, phụ mẫu nàng y nguyên còn khỏe mạnh, chỉ là đã rất già.

Trông thấy Phạm Tuyên Tử trở về, họ vẫn là có thể nhận ra. Họ phi thường cao hứng, nhìn đứa con gái này của mình vẫn như tuổi thanh xuân, lại nhìn nhìn Đồ Nguyên cũng không thay đổi tướng mạo, lôi kéo tay Đồ Nguyên nói: "Thực sự là trường sinh bất lão a, năm đó khi ngươi đi qua nơi này thì dáng vẻ như vậy, bây giờ vẫn là như vậy, Giám sát sử ở trấn chúng ta cũng đã già không ít. Ngươi vẫn là như cũ."

Chỉ có mẫu thân của Phạm Tuyên Tử là dám đến lôi kéo tay Đồ Nguyên nói chuyện, người khác là không dám, đặc biệt là những vãn bối kia. Những người chứng kiến Đồ Nguyên thu Phạm Tuyên Tử làm đệ tử năm đó, lúc này đa số đã mất đi, chỉ để lại những thế hệ sau của bọn họ.

Đa số những vãn bối này đều là nghe chuyện Phạm Tuyên Tử bái tiên sư mà lớn lên, hoặc là nói lỗ tai nghe đã chai luôn rồi, lúc này gặp được Đồ Nguyên, lai không có một người nào dám tới gần nói chuyện, chỉ ở một bên nhìn. Trái lại có người đánh bạo nói chuyện với Phạm Tuyên Tử. Có người gọi Phạm Tuyên Tử là cô cô, có người gọi nàng là tỷ tỷ, có lớn hơn nàng cũng không dám gọi nàng là muội muội, dù cho là gọi tên Tuyên Tử cũng không dám gọi.

Ngày đó khi Phạm Tuyên Tử rời nhà, nhà Phạm Tuyên Tử mở tiệc thì nhà nàng là rất nghèo, mà hiện tại đã được coi là phú quý rồi. Một là đệ đệ của nàng cần cù, tâm tư linh hoạt, tự nhiên cuộc sống tốt lên, hơn nữa, còn có một muội muội tu hành. Cái trước trái lại thì thôi, chủ yếu là trong quá trình mười năm này, Phạm gia là phát triển nhanh nhất, bởi vì Phạm Tuyên Tử đã từng trở về. Tại trước đó, người trong trấn cũng không biết Phạm Tuyên Tử có thể sống sót hay không, có không ít người nói Phạm Tuyên Tử có khả năng đã chết ở bên ngoài.

Đồ Nguyên ngồi cùng với Phạm phụ Phạm mẫu một bàn. Tại trong yến tiệc, mọi người dần nói nhiều lên, thân hữu của Phạm gia đều tới kính rượu Đồ Nguyên, ai đến Đồ Nguyên cũng không cự tuyệt.

Đến đêm, sau yến tiệc, có người tìm tới Phạm Tuyên Tử, hỏi sư phụ nàng có còn thu đệ tử hay không. Nàng đương nhiên biết rõ tình huống của sư phụ mình, cho nên đều cự tuyệt tất cả, nói sư phụ của mình không thu đệ tử, sau đó bọn họ lại hỏi bản thân Phạm Tuyên Tử có thu đệ tử hay không, bản thân Phạm Tuyên Tử là càng sẽ không thu, tại nàng nhìn đến, mình còn kém xa lắm, ngay cả sư phụ của mình còn không thu, cảm thấy chiếu cố không nổi, nàng lại biết rõ sư phụ mình y nguyên không có ở cố định, đi lại khắp nơi, càng không thể thu rồi.

Chỉ là, ngày hôm sau đến lúc phải đi, Đồ Nguyên lại bảo Phạm Tuyên Tử ở lại, nói nàng ở lại nhà, không cần cùng đi theo.

Sau khi suy nghĩ một chút nàng cũng quyết định lưu lại, bởi vì nàng cũng nhận ra được phụ mẫu mình chỉ sợ không còn sống mấy năm rồi, Đồ Nguyên nhìn ra điểm này, cho nên nói Phạm Tuyên Tử lưu lại.

Ngày hôm sau Đồ Nguyên dẫn theo Khúc Nguyên Tuyền rời đi. Lúc ly khai, nhìn thấy vị Giám Sát sử trong trấn, người của Sơn Thủy tông, y nguyên còn là kết Phù tu sĩ. Gã đứng ở trên lầu nhà mình nhìn Đồ Nguyên ly khai, trong mắt tràn đầy ước ao. Năm đó gã chính là được người người vây quanh, tại trấn này nói một không hai, nhưng sau nhiều năm như vậy, nhìn người năm đó cùng cảnh giới với mình giờ đã vượt mình một cái đại cảnh giới, còn nhóc con năm đó trở về thì đã ngang với mình rồi.

Từ chuyện này, gã cảm nhận được sự tàn khốc của thời gian, cảm nhận được năm tháng vô tình, thật sâu cảm nhận được, đối với một tu sĩ mà nói, chỉ có tu vi mới là căn bản chân chính.

Nhưng mà lúc này hối hận đã không còn kịp nữa, tuy rằng nhìn qua gã cũng không có quá già, nhưng kỳ thực đã đang già yếu rồi. Chính gã phi thường rõ ràng.

Đồ Nguyên dẫn theo Khúc Nguyên Tuyền lại một lần nữa đi qua Tổ Linh sơn. Lại ngang qua dải bộ lạc kia, hắn dừng lại nghỉ chân trong các bộ lạc quen thuộc.

Nghỉ chân đương nhiên không phải vì để nghỉ chân, mà là gặp gỡ những người quen cũ kia.

Làm là một người tu hành, tại Đồ Nguyên nhìn đến, chỗ tốt lớn nhất của tuổi thọ lâu dài chính là qua đi hơn mười năm hai mươi năm trở lại, bằng hữu trước đây y nguyên vẫn còn, tình hữu nghị trước đây sẽ theo thời gian lắng đọng càng ngày càng sâu. Đi ngang qua nơi này, ghé mỗi cái bộ lạc đều sẽ hỏi thăm Phạm Tuyên Tử đâu rồi.

Tự nhiên, làm tu sĩ du tẩu giữa trong thiên địa, khẳng định là có nguy hiểm, khi nghe nói Phạm Tuyên Tử ở lại quê hương bồi phụ mẫu quãng thời gian sau cùng, từng người đều biểu thị đó là điều nên làm.

Đệ tử hoặc là truyền nhân của họ cũng đều nhận biết Phạm Tuyên Tử và Đồ Nguyên, thấy Đồ Nguyên lại đến đây thì chủ động chào hỏi. Đối với Đồ Nguyên mà nói, bọn họ là kí ức của một chuyến đi. Mà đối với bọn họ thì Đồ Nguyên là bằng hữu của bọn họ, có thể cách mỗi một đoạn thời gian trở về là rất tốt.

Là bằng hữu, biết rõ lẫn nhau mạnh khỏe, vậy liền đủ rồi.

Đối với những hậu bối của bọn họ mà nói, giữa Đồ Nguyên và bọn họ được tính là thế giao rồi. Dù cho có một ngày Đồ Nguyên chết đi, Phạm Tuyên Tử và Khúc Nguyên Tuyền đi tới nơi đây thì cũng sẽ được tiếp đãi, nếu như có điều gì cần, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ. Đương nhiên, nếu có một ngày, Đồ Nguyên gặp đến tình huống tương tự, cũng sẽ giúp bọn họ. Điều này là quan hệ bằng hữu qua rất nhiều năm mà chậm rãi thành lập.

Khi bọn họ lại xuyên qua cát vàng mênh mông, lại một lần nữa gặp gỡ một đám người.

Nhóm người này hỗn chiến trong cát vàng, đều là tu sĩ kết phù, kỳ thực cũng có hai cái đan đạo tu sĩ. Khi nhìn thấy Đồ Nguyên đi ngang qua, từng người đều nhìn chăm chú vào, bởi vì lúc này khí tức trên người Đồ Nguyên nhưng không như một đan đạo tu sĩ phổ thông. Trên người hắn mơ hồ đã có bóng chồng.

Chờ Đồ Nguyên dẫn theo Khúc Nguyên Tuyền đi qua, bọn họ lại tiếp tục đánh.

Đồ Nguyên không để ý đến những kẻ này. Mấy ngày sau, trở lại dưới Vạn Thánh sơn, đi tới An Nhạc thành, tìm đến Vương gia. Sau đó gặp mẫu thân của Khúc Nguyên Tuyền. Sau khi lại cùng ăn một bữa cơm, Đồ Nguyên lại một lần nữa rời đi.

Khúc Nguyên Tuyền cũng muốn lưu lại chiếu cố mẫu thân. Vương gia mời Đồ Nguyên đến Vương phủ, Đồ Nguyên lấy lí do không tiện để từ chối, không có đến. Năm đó hắn ra vào cái phủ này mấy lần, Vương phủ không có mời qua hắn ngồi chơi hoặc uống chén trà, hôm nay, bọn họ tới gọi, Đồ Nguyên tự nhiên cự tuyệt rồi.

Nhiều năm như vậy trôi qua, luôn luôn có đệ tử theo bên người, mà hiện tại, cuối cùng lại lần nữa một mình, hắn quyết định đi một ít nơi vốn muốn đi, lại bởi vì có đệ tử tại bên người mà không có đi.

Lúc này đây, hắn đã dặn dò hai vị đệ tử, chờ hắn trở lại tìm bọn họ.

Hắn trở lại Vạn Thánh sơn, đi tới Thượng Thanh nhà gỗ, nơi đó nhà gỗ đã đổ rồi, nhưng miếng đất kia vẫn còn.

Ngọc chân nhân trong Côn Ngọc quan biết được Đồ Nguyên trở về, trái lại phi thường nhiệt tình, mời hắn vào quan nghỉ chân, Đồ Nguyên cũng không có cự tuyệt.

Cùng Ngọc chân nhân hàn huyên trò chuyện về những nơi mình đi qua những năm gần đây, lại hỏi ông ta trên Vạn Thánh sơn có đại sự gì phát sinh. Ngọc chân nhân nhìn qua có phần ước ao về việc hắn có thể du tẩu khắp nơi, sau đó nói trên Vạn Thánh sơn bình tĩnh, lại có thể có chuyện gì phát sinh.

Ông ta là đệ tử của Côn Ngô biệt phủ, đương nhiên không có người dám trêu chọc, cuộc sống của ông ta tự nhiên là bình tĩnh.

Đồ Nguyên hỏi Cố Thụ Lâm có trở về hay không, ông ta nói không có, nếu như trở về tìm Đồ Nguyên thì ông ta đã có thể thấy rồi. Đồ Nguyên suy nghĩ cũng không biết Cố Thụ Lâm đi nơi nào. Sau cùng nói đến đại sự phát sinh năm ngoái, chính là chưởng giáo của Côn Ngô Phái đại chiến cùng giáo chủ Thánh Linh giáo, là ai thắng ai bại.

Nói tới chuyện này, Ngọc chân nhân cũng là có phần sắc mặt nghiêm trọng, ông ta nói ông ta cũng không biết.

Đồ Nguyên suy nghĩ cũng phải, tuy nói ông ta coi như là đệ tử của Côn Ngô Phái, nhưng cũng khả dĩ nói là đệ tử ngoài rìa của Côn Ngô Phái, tự nhiên là không biết.

Đồ Nguyên nói lúc đại chiến thì mình có ở tại đó. Ngọc chân nhân lập tức mở to hai mắt nhìn, hỏi hắn tình huống như thế nào, Đồ Nguyên nói Thiên Ngô chân nhân và giáo chủ Thánh Linh giáo đại chiến, căn bản nhìn không được cái gì, chiến tại trên chín tầng trời, chỉ thấy sấm rung chớp giật, mây đen rậm rạp, hỏa diễm thiêu đốt nữa bầu trời, những cái khác căn bản không nhìn thấy.

Tuy nói là như thế, Ngọc chân nhân cũng là vẻ mặt ước ao nói ra: "Còn là giống như đạo hữu như vậy mới là thật sự tự tại. Tuy nói cái gì cũng nhìn không được, nhưng có thể thấy thiên tượng lúc đó thì đã là một đại diệu cảnh trong đời, đủ để về sau kể lại cho người rồi."

Sau đó khi Đồ Nguyên nói tới một trận chiến đấu trước đó thì ông ta càng là mở to hai mắt nhìn.

Một trận trước là Lương Tu Nghi muốn giết tông chủ Vương Trác của Tà Linh Tông. Tại lúc sắp sửa giết chết thì dẫn ra giáo chủ Thánh Linh giáo. Chiến đấu giữa các thiên nhân, Đồ Nguyên nhìn không được, nhưng chiến đấu giữa Hắc Bạch song kiếm và Vương Trác thì hắn lại thấy được, Hắc Bạch song kiếm người hóa thành một cái Hắc bạch cự tiễn, tình hình cường đại như vậy, Đồ Nguyên kể cho Ngọc chân nhân nghe. Sau khi Ngọc chân nhân nghe xong thì vẻ mặt mong mỏi.

Hắn nói: "Công pháp mà hai người Hắc Bạch song kiếm tu hành là đem phối hợp, hợp thì uy lực tăng gấp bội, dù cho là nguyên thần tu Vương Trác cao hơn bọn hắn một cái đại cảnh giới cũng không có sức phản kháng mà chạy, quả thật là danh bất hư truyền."

Tuy nói ông ta cũng là đệ tử của Côn Ngô Phái, nhưng cũng chưa có gặp qua Hắc Bạch song kiếm hóa thân thành Hắc Bạch cự tiễn.

Sau khi rời Côn Ngọc quan, Đồ Nguyên đi tìm Bạch Thanh Ngôn. Bạch Thanh Ngôn có ở nơi ở, sau khi hai người ôn chuyện, Đồ Nguyên lại đi đến động phủ của Thôi Thành Hoa, Hoa Dương Động Thiên, đi xem những đệ tử của ông ta. Cũng may, đều còn tại, hành sự cẩn thận từng li từng tí, trái lại cũng bình an, điều này cũng có được nhờ Bạch Thanh Ngôn chiếu cố.

Bất quá nghe bọn hắn nói, Bạch Nhãn yêu lang cũng có xuất hiện trợ giúp bọn họ, điều này làm cho Đồ Nguyên có phần ngoài ý muốn. Nhớ tới Thôi Thành Hoa, càng cảm thấy ánh mắt ông ta năm đó thật không sai, kết giao bằng hữu, đều có thể giúp ông ta chiếu cố đệ tử.

Sau cùng hắn đến Long Hổ Tịch Diệt tự, vào đó tìm Trần Vô Tuyệt. Trần Vô Tuyệt vẫn không tại, trái lại người khi ly khai lần trước Đồ Nguyên đã giải cứu thì có mặt. Y rất nhiệt tình, nhưng Đồ Nguyên cũng không có ở lại đó bao lâu, sau đó hắn đến đỉnh núi, hắn muốn từ nơi này đi tới ngoại vựa, muốn đi ngoại vực dò xét tìm tòi.

Đi tới những nơi đó là rất nguy hiểm, đại đa số người đều là kết bạn để đi. Đồ Nguyên vốn nghĩ nếu như có Trần Vô Tuyệt thì có thể kéo cùng hắn cùng đi, nhưng Trần Vô Tuyệt không có mặt, cho nên chỉ có thể đi một mình rồi.

Tại đỉnh núi có một cái truyền tống pháp trận thật lớn, nghe nói là do chính tay Thanh Huyền tán nhân bố trí, có thể cố định đi tới mấy cái địa phương. Lúc này nơi Đồ Nguyên muốn đến tên gọi là Ngục Hải Ma Vực.

Nghe nói, nơi đó từng có một vị thần linh, vô cùng cường đại, từng có hóa thân nhập phiến thế giới này, nhưng sau khi đám người trên phiến đại địa này bắt đầu chém giết thần linh, hắn ta phẫn nộ, hắn ta vô pháp khoan dung việc bị mạo phạm bởi đám người mà trong mắt hắn ta chỉ là loại hèn mọn, hắn ta không thể khoan dung việc hóa thân của mình bị chém giết, vì vậy chân thân hắn ta phủ xuống, nhưng khi chân thân phủ xuống, hắn ta phát hiện chờ đợi hắn ta chính là vô số tu sĩ phô thiên cái địa vây giết, cuối cùng hắn ta không thể trở về, chân thân ngã xuống tại Vạn Thánh sơn này.

Cái pháp trận thông tới Thần vực này chính là dùng khung xương của thần linh kia lại thêm thông qua phương thức khác xếp đặt ra truyền tống pháp trận.

Trong tay cầm một cái ngọc phù, sau khi quán nhập linh lực, quanh thân bắt đầu mơ hồ, một cái vòng xoáy thật lớn xuất hiện tại đỉnh đầu, hút hắn vào trong đó. Hắn vô pháp khống chế thân thể của mình, giống như là người thường bị quấn vào trong vòng xoáy. Tại lúc hắn sắp chịu không nổi thì cảm giác hít thở không thông và mê muội biến mất, hắn phát hiện mình rơi xuống ở trong một cái đại điện không có nóc.

Chín cây cự trụ đứng ở đó, phía dưới là một cái bàn tròn thật lớn, Đồ Nguyên biết rõ đây cũng là một pháp trận dùng để truyền tống.

Hắn không có rời đi, trái lại bắt đầu nghiên cứu pháp trận kia. Hư không một trận mơ hồ, một phiến linh quang cuộn động, trong bàn tròn lại xuất hiện ba người.

"Nơi đây hảo thật kiềm chế a." Trong ba người, một nữ tử nói ra.

"Đúng vậy, Tuấn Huy còn nói nơi đây xinh đẹp, xinh đẹp chỗ nào chứ, chỉ thấy hoang vắng." Ở bên cạnh, một nam tử nói ra.

Một nam tử khác thì nói: "Cũng được đi, chí ít cảnh trí có khác biệt với bên kia."

Nữ tử nhìn thấy Đồ Nguyên, lúc này Đồ Nguyên đang tập trung tinh thần nghiên cứu phù pháp, nàng ta chỉ Đồ Nguyên cười nói: "Các ngươi nhìn người kia."

"Một tên xuất thân nhà nghèo mà thôi, đại khái chưa từng gặp qua trận pháp." Nam tử bên trái nói ra.

"Như muội, chúng ta đi thôi, đi hái Hoàng Hạnh hoa rồi trở về, loại địa phương này còn là không nên lưu lại quá lâu mới tốt." Nam tử bên phải nói.

"Nga." Nữ tử hồi đáp.

"Nếu Như muội muốn ở lại đây chơi đùa thì ta có thể dẫn ngươi đi chơi, ta từng tới nơi đây, ta có một bằng hữu tại khu doanh địa biên giới nơi đây."

"Hay a." Nữ tử cao hứng nói.