Huyền Môn Phong Thần

Quyển 6 - Chương 62: Thù oán đã kết, không có ngôn từ, chỉ có pháp thuật




Một tiếng sét đánh kinh thiên vang.

Một đạo ánh sét từ trên tường thành Đại Minh Vương cung phóng thẳng lên trời, đâm thẳng Huyết nhãn.

Người trong Thánh kinh đều biết, đây là Đại Minh Vương cung đệ nhất hộ vệ, tên là Hổ Phệ, trên tay của hắn có một cây Kinh Lôi Cung, từng với một mũi tên bắn chết Nguyên Thần Pháp Thân.

Pháp Thân biến hóa tùy tâm, nếu không ngoài ý muốn, gần như có thể vĩnh viễn tồn tại giữa thiên địa, vậy mà bị hắn bắn một tên giết chết, ngay cả Pháp Thân cũng không kịp đào thoát, có thể thấy Kinh Lôi Cung đáng sợ thế nào.

Mũi tên sét bắn vào trong Huyết nhãn, lôi điện vờn quanh, nhưng Huyết nhãn chỉ hơi nhắm lại, lôi đình ánh chớp vờn quanh Huyết hải liền biến mất, Huyết nhãn lại mở ra.

Trong nháy mắt Huyết nhãn mở ra, một tia máu lao xuống cực nhanh, dưới sự chứng kiến của người trong Thánh kinh, như dải lụa đỏ cuốn xuống vô cùng quỷ dị và mờ ảo.

Mới xuất hiện thì vẫn còn trên tít trời cao, bỗng nhiên ngoặt hướng, như xuyên qua âm dương hư không, bất chợt xuất hiện trước mặt Hổ Phệ.

Từ sau khi Thiên Nhãn Ma Quân tu thành Huyết Thần Phệ Nguyên Ma Công, cũng từ trong Long Trì Thiên Cung trốn ra, về sau, những năm gần đây cũng chưa từng một lần xuất thủ trước mặt bàn dân thiên hạ, nhưng bất kể là ai, đều cho rằng hắn tuyệt đối đáng sợ, đáng sợ chỉ dưới Khổng Tước Đại Minh Vương.

Vốn Thánh Linh Giáo đã chia năm xẻ bảy, từ khi hắn trở về lại lần nữa thống nhất. Dù là những kẻ không biết trời cao đất dày, từ sau Thiên Nhãn Ma Quân trở về, cũng không dám quản việc Thánh Linh Giáo.

Mọi người còn đang nghĩ rằng Long Trì Thiên Cung và Thánh Linh giáo cuối cùng sẽ có một trận đại chiến, vậy mà Thiên Nhãn Ma Quân trước tiên lại đến Khổng Tước Đại Minh Vương cung.

Hỏi những người thế hệ trước trong các đại môn phái sẽ biết, giữa Thiên Nhãn Ma Quân và Khổng Tước Đại Minh vương có một hồi ân oán sâu xa.

Mấy môn phái nhỏ, tư cách còn chưa đủ thì cũng chẳng thể biết, Thiên Nhãn Ma Quân có một vị sư muội cùng nhau lớn lên, cùng nhau học nghệ, trong một lần tai kiếp không thể không đầu thai chuyển thế, Thiên Nhãn Ma Quân chịu thiên tân vạn khổ để bảo hộ sư muội thuận lợi hoàn thành chuyển thế.

Trong thời gian hộ tống sư muội chuyển thế, rất nhiều cừu địch của hắn đều đến ngăn trở, khi đó giết đến máu chảy thành sông, cùng từ trận chiến ấy, Mã Thiên Quân có được ma danh Thiên Nhãn Ma Quân.

Lúc đó thân hắn toàn là mắt, mỗi con mắt đều tỏa ra màu sắc khác nhau.

Có người coi hắn là yêu ma, nhưng kỳ thật hắn là chân chính nhân loại, tất cả con mắt trên người hắn đều là cướp lấy từ các loại yêu ma rồi dung nhập vào chính thân thể mình.

Nhưng vượt ra khỏi dự đoán của mọi người, về sau sư muội của hắn chuyển thế lại quen được Khổng Tước Vương, giữa Khổng Tước Vương và Thiên Nhãn Ma Quân, nàng lựa chọn Khổng Tước Vương, từ đó, Thiên Nhãn Ma Quân Mã Thiên Quân và Khổng Tước Đại Minh Vương kết thù kết oán, nhưng dù vậy khi đó Khổng Tước Đại Minh Vương đi trước một bước tiến vào Thiên Nhân Đạo, mà Thiên Nhãn Ma Quân không thể làm gì được hắn, vì vậy hắn mới liều lĩnh mạo hiểm làm một chuyện, dòm ngó Huyết Sát Liệt Viêm Trì dưới đáy Long Trì Thiên Cung, muốn thử dùng nó tu thành Huyết Thần Phệ Nguyên Ma Công.

Môn ma công này trong lịch sử Thánh Linh Giáo trừ bỏ người sáng lập môn ma công này, Thiên Nhãn Ma Quân là người thứ hai luyện thành, mà lúc này chứng kiến, hắn chẳng những tu thành Huyết Thần Phệ Nguyên Ma Công, huống chi đem chính hắn tự nghĩ ra 《 thiên nhãn thông u pháp 》 càng tiến một bước rồi, đã trở thành Thiên Nhân diệu pháp.

Một tia máu nhợt nhạt từ trên trời giáng xuống, không người nào dám khinh thường.

Cho dù là Khổng Tước vương triều Đại Minh Vương cung đệ nhất hộ vệ, cũng không dám có chút khinh thường, dù là Nguyên Thần Pháp Thân đã vượt qua cửu trọng thiên kiếp, đối mặt Thiên Nhân Đạo Thiên Nhãn Ma Quân, hắn có thể khiêu chiến, có thể bị xem thường, nhưng tuyệt không thể khinh thường.

Kinh Thần Cung trên tay đã lại buông dây, mang theo ánh chớp, đầu mũi tên sắc như lưỡi câu, lao về phía tia máu.

Cây cung này của Hổ Phệ từng bắn chết rất nhiều yêu ma và người, nhưng lần này kể cả khi mũi tên vừa xẹt qua tia máu, hắn cũng không có chút tin tưởng.

Vì tia máu sau khi bị ánh chớp xẹt qua cũng không hề biến mất, mà còn lao về phía Kinh Lôi Cung quấn lấy.

Hổ Phệ kinh hãi, miệng niệm tụng, Kinh Lôi Cung trong tay chấn động, phát ra tiếng ông ông, không gian xung quanh cũng bị chấn động mơ mơ hồ hồ.

Tia máu đang quấn lên Kinh Thần Cung bị chấn rơi xuống, nhưng không bị chấn vỡ, lại vô cùng quỷ dị tiếp tục chui vào hư không, quấn về phía tay Hổ Phệ.

Nếu không vì đây là người trong Thiên Nhân Đạo thi triển pháp thuật, hắn vốn chẳng cần để ý, vì phương pháp hắn tu là linh khí nhục thân hợp nhất, không biến ra Nguyên Thần Pháp Thân, thân thể đã sớm đạt cảnh giới vạn pháp không dính, nhưng dù vậy hắn không dám để tơ máu này dính vào thân.

Tay phải vung quyền, nắm đấm lập lòe ánh bạc, khí kình mạnh mẽ.

Hư không rung chuyển, vỡ nát, không gian nhộn nhạo từng trận gợn sóng.

Tia máu chịu một quyền đã tan vỡ, đốm đốm máu nhỏ như sương đậm đặc, rơi trên tường thành Đại Minh Vương cung.

Nhưng ánh mắt Hổ Phệ chợt biến đổi, vì làn sương máu rơi xuống tạo thành những vệt máu, mà vệt máu lại có hình con mắt.

Con mắt quỷ dị nhìn chăm chú vào hắn.

Hổ Phệ chấn kinh rồi, năm này qua năm khác đều đối mặt với Khổng Tước Đại Minh Vương Hổ Phệ cho tới bây giờ cũng chưa từng xem nhẹ Thiên Nhân Đạo, bởi vì hắn phi thường rõ ràng chênh lệch giữa cửu trọng Nguyên Thần Pháp Thân và Thiên Nhân Đạo. Tại hắn xem ra pháp thuật của vị này Thiên Nhãn Ma Quân quá mức quỷ dị đáng sợ.

Đa số mọi người trong Thánh kinh đều đang nhìn lên trời, nhưng cũng có người không làm thế.

Đồ Nguyên đi trên một con hẻm nhỏ trong thành, hắn thi thoảng nhìn lên bầu trời, từ nơi này, có thể chứng kiến Đại Minh Vương cung tít trên núi cao, trận chiến trên tường thành, nhưng dù vậy hắn chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt.

Hắn đã phát hiện, cả tòa Thánh kinh đã bị phong tỏa, không thể ra vào qua lại, hắn có muốn ra ngoài cũng không ra được.

Từ trên đỉnh đầu hắn, mỗi thời mỗi khắc đều chịu cảm giác nguy hiểm áp bách, vì vậy hắn không dám nghỉ lại một chỗ, bất tri bất giác đi vào một con hẻm nhỏ trong ngõ như vậy.

Trong khi không cách nào tránh được cảm giác nguy hiểm kia, hắn cũng đang quan sát tòa Thánh thành này.

Quan sát và cảm thụ trong khoảng thời gian này, hắn nhận ra không chỉ năm ngọn núi kia là trận pháp, kết cấu trong thành cũng có đường nét của cấm phù, chẳng qua chồng chéo trên nhiều mặt phẳng không gian. Kiến trúc trong thành tạo thành cấm văn, và năm ngọn núi lớn phía ngoài dung hợp hoàn mỹ với nhau.

Hắn đoán, năm ngọn núi lớn có thể là phong trấn ngũ hành.

Bất chợt, hắn ngừng lại.

Ngay lối ra hẻm nhỏ phía trước, không biết từ lúc nào đã có một người đứng chặn nơi đó.

Một thanh niên mặc y phục hoa lệ, thoáng trông mảnh khảnh yếu ớt, nhưng Đồ Nguyên vừa nhìn thấy hắn liền biết chắc, đây là một vị tu sĩ cảnh giới Nguyên Thần Pháp Thân.

"Chuyện Đoàn gia vốn ta không muốn quản, nhưng bọn hắn lại tìm ta, nói có một người tên Đồ Nguyên, không chỉ giết Đoạn Ngọc, còn giết lão phu nhân kia, lại còn vào Âm Lâu cướp đi một ít pháp thư, những điều này đều là những chuyện ta muốn làm nhưng chưa thể thực hiện, một mình ngươi làm được tất cả, rất tốt, rất có ý tứ."

Vị kia thân mặc hoa lệ y phục, như đang uống rượu xem ca kỹ, người thanh niên phe phẩy bàn tay, động tác của hắn trông như rất thưởng thức và cổ vũ.

Đồ Nguyên lại từ trong mắt hắn không thấy được nửa phần ý tốt.

Hắn biết, đây chính là kiếp nạn sinh tử của mình.