Huyễn Thần

Chương 125: Chương 125 : Lạt thủ tồi hoa.






HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 125: Lạt thủ tồi hoa.

Dịch: bantaylua
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien


Hưng phấn mang theo Du Du hướng sân nhỏ đi tới, vừa chạy vừa Lý Dật vừa nói khẽ với Du Du: “Du Du, nếu như trong lúc huấn luyện, có đội viên nào bị thương, ngươi nhất định phải lấy quang cầu màu trắng trị liệu cho các nàng, nói cách khác, nếu không sẽ dẫn đến chết người đó!”

Du Du khẩn trương gật đầu, kiên định nói: “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm chú, chỉ cần có người bị thương nhất định ta sẽ trị liệu cho các nàng ngay lập tức!”

Mỉm cười gật đầu, Lý Dật vừa đi vừa nhớ lại hiện tượng trước kia tiếp nhận trị liệu quang hệ pháp thuật, sau đó lại tưởng tưởng lại để chỉ bảo cho Du Du…


Về phần tầng quang mạc màu trắng sữa hiện tại đã được giải quyết, Lý Dật đem cách hành khí trong Thần Phong phổ dạy lại cho Du Du. Thật không ngờ, rất nhanh chóng nàng đã có thể dễ dàng khống chế quang cầu màu trắng sữa đó. Mặc dù không thể dẫn dắt chúng tuần hoàn ở trong cơ thể nhưng là từ bên ngoài nhìn Du Du lại cảm thấy rất thánh khiết, rất sáng ngời, nhất là da thịt, trong suốt giống như bình thường.

Hắn và Du Du cùng thí nghiệm không ngừng cuối cùng quang mang màu trắng sữa cuối cùng cũng đạt được hiệu quả trị liệu. Du Du thử cầm châm đâm vào tay mình một chút nhưng là chỉ trong nháy mắt, tại chỗ vừa bị châm vết thương nhanh chóng khép miệng lại, ngay cả một giọt máu cũng không có chảy ra.

Đối với công năng thần kì đó, Lý Dật không khỏi cảm thấy tò mò đối thân phận của Du Du. Người bình thường mà nói là tuyệt đối không thể có vật phẩm ma pháp thần kì như vậy. Nhất là dung mạo cũng như khí chất của Du Du, vừa nhìn là đã biết cha mẹ nàng không phải người thường, chỉ là… Lý Dật thật sự không nghĩ ra, Du Du đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, vừa lại không có bất cứ khiếm khuyết nào, cha mẹ nàng tại sao lại vứt bỏ nàng chứ?

Nhưng là, nghi vấn này Lý Dật chỉ để ở trong lòng, ngay cả khi lão trưởng thôn có sống lại cũng không thể có đầu mối để tìm huống chi lão trưởng thôn đã chết. Thân thế của Du Du như thế nào chỉ sợ vĩnh viễn sẽ trở thành một bí mật không thể hé mở!

Trong lúc suy tư, bọn họ đã tới được sân nhỏ, lúc này… Bốn mươi nữ hài đang mình đầy mồ hôi công kích lên thân Tiểu Cường, từ lúc hắn rời đi tới bây giờ đã là nửa giờ nhưng các nàng vẫn như cũ không thể tìm ra phương pháp để đánh trúng được Tiểu Cường!

Ba! Ba! Ba…

Vỗ tay mấy cái, hấp dẫn chú ý của các nữ hài, Lý Dật lớn tiếng nói: “Tốt lắm, mọi người dừng lại một chút, nghỉ ngơi tí, mặt khác… Ta có một sự kiện muốn tuyên bố cùng các ngươi!”

Nghe được cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, tất cả các nữ hài không khỏi ngã xuống đất, hoàn toàn không để ý đến bụi đất. Hắn biết, liên tục công kích nửa giờ, các nàng thật sự muốn chết rồi, chỉ là… Mới luyện tập đến thế đã muốn ngã rồi sao?


Tức giận nhíu mày, Lý Dật giận dữ hét lớn: “Nhìn các ngươi có giống một chiến sĩ không? Đều đứng lên cho ta!”

Nghe thấy lời hắn, tất cả các nữ hài đều không khỏi run người lên, lập tức một đám gian nan bò dậy, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn về phía hắn, nhìn rất đáng thương, bộ dáng rất sợ hắn.

Hừ! nguồn (.)

Hừ lạnh một tiếng, Lý Dật lạnh lùng nói: “Thân là một chiến sĩ, một ma pháp đi chiến đấu, đừng nói là mệt, kể cả là chảy máu, cho dù là chết, cũng phải đứng cho ta! Nếu như lần sau ta còn thấy các ngươi ngồi trên mặt đất, hoặc là nằm thì ta sẽ cho người đó có đủ thời gian để nghỉ ngơi!”

Nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Lý Dật làm cho tất cả các nữ hài run rẩy đứng lên, lực sát thương trong lời nói của hắn đối với người lớn thì chắc không đủ mãnh liệt nhưng là đối với những hài tử mười hai tuổi này thì… Hắc hắc, Lý Dật còn có thể uy phong một phen, đây cũng là lí do tại sao hắn lại chọn lựa các nàng, đôi khi hắn suy nghĩ, hắn đến tột cùng có phải là một kẻ tiểu nhân không nữa?

Lắc đầu, loại bỏ hết tất cả tạp niệm, Lý Dật tiếp tục nói: “Các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, chỉ cần có ta còn ở đây, đừng ai nghĩ đến nghỉ ngơi. Chỉ cần là còn sống thì vẫn phải tuân theo huấn luyện của ta, cho đến khi nào các ngươi chết đi thì lúc đó mới có thể nghỉ ngơi!”

Nói tới đây, Lý Dật không khỏi âm trầm nói: “Đương nhiên, nếu như ai thật sự có ý nghĩ muốn nghỉ ngơi, nhưng là ta phải nói trước với các người, này một khi nghỉ ngơi chính là vĩnh viễn nghỉ ngơi!”


Hấp…

Khi hắn nói xong, toàn trương vang lên một thanh âm của tiếng hít vào, cái gì gọi là nghỉ ngơi vĩnh viễn chứ? Kì thật ý tứ của hắn chính là muốn cho các nàng tự mình giải thích. Vĩnh viễn nghỉ ngơi a!

Tốt!

Vỗ mạnh tay một cái, Lý Dật lớn tiếng tiếp tục nói: “Hiện tại ta giới thiệu với các ngươi một người, người này các ngươi đều đã biết, chính là tỷ tỷ Du Du của các ngươi. Từ hôm nay trở đi, nàng chính là mạng của các ngươi, cho dù hy sinh hết thảy cũng phải bảo vệ nàng cho tốt, bởi vì… Một khi nàng gặp chuyện gì không may, các ngươi đừng nghĩ sống!”

Vừa nói chuyện, hắn vừa vung tay lên, giận dữ hét: “Hiện tại, huấn luyện bắt đầu, chiến đấu tiếp tục…”

Ngay sau khi Lý Dật nói, xa xa Tiểu Cường nhảy lên, thân thể của nó thật dữ tợn, mạnh mẽ vượt qua khoảng cách mấy chục thước, ầm ầm rơi xuống trước mặt các nữ hài. Chiếc kìm lớn vung lên, vóc người nhỏ ngắn xinh xắn của nữ hài nhất thời bị đánh bay, rớt xuống bên một cái cây cách đó mười thước, miệng phun máu, mắt thấy đã không thể sống nữa!

Ô…
nguồn
Đối mặt với một màn này, tất cả các nữ hài đều nức nở, chết người rồi. Đồng đội sớm chiều cùng chung sống với các nàng đã bị giết chết, sợ hãi quá độ, bi thương cùng với cảm giác “thỏ tử hồ bi” (thỏ chết cáo khóc) làm cho tất cả các nữa hài bắt đầu khóc!

Đối với Du Du nháy mắt ra dấu, sau một khắc… Từ trong tay của Du Du, một quang cầu màu trắng sữa bay ra, nhanh chóng bao phủ hoàn toàn nữ hài kia, sau một khắc… Một tiếng trầm đục vang lên, quang cầu vỡ tung ra một trời quang vũ, những tia này rơi xuống trên người nữ hài.


Một màn này, chỉ có hắn là người minh bạch nhất, các nữ hài khác mắt đã sớm đẫm lệ, che mặt khóc rống lên, mặc dù rất thông khổ nhưng là hắn biết, quang hệ ma pháp rất có hiệu quả. Căn bản sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho nữ hài kia, nàng sẽ không bị một chút tổn thương nào, không cần phải lo lắng cho nàng, cái hắn muốn chính là làm cho các nữ hài khác cảm thấy sợ hãi.

Nghĩ tới đây, Lý Dật khóc rống lên: “Khóc cái gì mà khóc, chiến đấu chưa chấm dứt, nếu không muốn chết lập tức cầm lấy vũ khí chiến đấu cho ta!”

Lý Dật không biết lời của hắn, hành động của hắn đối với các nữ hài này có ý nghĩa gì không, hắn chỉ biết… Bắt đầu từ lúc này đến cuối đời, mỗi một nữ hài trong thánh vệ đội phải coi hắn như là ác ma. Trước mặt hắn, không ai dám phản đối, tất cả các mệnh lệnh của hắn đều phải nhất nhất được thực hiện!

Trăm năm sau, khi bốn mươi thánh vệ danh vang khắp thiên hạ, trở thành truyền thuyết. Có người tìm hiểu về các nàng, mỗi người sẽ nói một cách khác nhau nhưng là có một điểm chung, đó chính là các nàng không uý kị sinh tử nhưng lại vô cùng sợ hãi một người. Đó là người từ khi các nàng còn nhỏ đã gieo vào sâu trong nội tâm các nàng một nỗi sợ hãi không thể nào xoá được.

Tương lai của bốn mươi thánh là không gì có thể sánh được, chuyện này cũng không hề có quan hệ gì nhưng là chuyện lần này đã khắc sâu vào linh hồn các nàng một nỗi sợ hãi, đó là nỗi sợ hãi người nam nhân đứng trước mặt bọn họ. Từ bây giờ, vô luận hắn có đưa ra mệnh lệnh hoang đường cỡ nào, vô luận huấn có gian nan thống khổ đến đâu, các nàng cũng không dám có chút trễ nải, đều cố gắng hết sức để hoàn thành.

Đối với bốn mươi thánh vệ mà nói, một khi mệnh lệnh đã ban ra, không cần biết làm như thế nào mà chỉ cần biết họ phải hoàn thành mệnh lệnh đó. Bởi vì nếu đã ra lệnh đó chính là mục tiêu phải hoàn thành, không có giả thiết, càng không có kết quả, tuyệt đối không có!

Trở lại ngày đó, đối mặt với sự tức giận của hắn, ở thời khắc này, tất cả các nữ hài đều bị hù doạ cho choáng váng. Đối với sự tức giận của hắn có người không hề để ý đến, vẫn tiếp tục khóc.

Dưới tình huống này, Lý Dật đã làm ra một chuyện mà cả đời hắn hối hận, cũng là chuyện rất may mắn. Chuyện này làm cho hắn có được một đội quân mà người đời khiếp sợ - Thánh vệ, nhưng cũng là chuyện làm cho hắn cảm thấy hối hận, áy náy, tự trách nhất cả đời!