Huyên Thảo Nan Vong

Chương 1-1: Mở đầu




Giữa khoảng không bao la rộng lớn trên Thiên giới, có một nơi hầu như không ai đặt chân đến. Nơi đó được tạo ra bởi ý niệm của người sở hữu nên có thể thay đổi cảnh sắc rất dễ dàng, nhưng đã hơn ba vạn năm nay, khung cảnh chưa từng biến chuyển.

Cây đào tiên cổ thụ sừng sững trên gò đất được phủ cỏ xanh mướt, bên gốc cây đặt một bàn cờ cẩm thạch, những quân cờ chạm khắc từ những khối ngọc vô cùng tinh xảo. Đứng ở phía bàn cờ phóng tầm mắt ra xa, sẽ thấy ngôi đình lục giác nhỏ giữa lòng hồ. Cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa đào mỏng manh khẽ khàng bay lượn, đáp xuống mặt hồ, êm đềm trôi đi.

Cảnh vật đẹp đến lạ lùng, lại yên tĩnh trầm mặc khiến người ta càng nhung nhớ sự sống động…

Tiệc bàn đào của Vương mẫu nương nương vạn năm tổ chức một lần là một trong những yến tiệc xa hoa bậc nhất thiên giới, kể cả người hiếm khi ra khỏi của như Bạch Dịch Đế Quân – thủ lĩnh Hồ tộc Thanh Khâu cũng phải vì nể mặt Vương mẫu mà mỗi vạn năm lại tới góp vui một lần.

Tiệc bàn đào năm nay, lại có chút khác thường. Ví như, Hàn Dương – chiến thần đại danh đỉnh đỉnh của Thiên giới, người chưa từng tham dự bất kì buổi lễ tiệc nào, nay lại có nhã hứng đến uống ly rượu đào. Tuy rượu chưa quá ba tuần đã cáo lui nhưng cũng đủ làm các thần nữ, ma nữ điên đảo, quả là người liên tục đứng đầu các bảng xếp hạng về tướng mạo, tài năng, tài phú của Tam giới. Lại như, Tiểu công chúa nổi tiếng khắp Thiên giới, người vừa mừng sinh nhật ba vạn tuổi cách đây không lâu, lại không thấy bóng dáng. Nhưng lần nào nàng ta đến cũng gây chuyện, không long trời cũng lở đất, thế nên không tới lại hay, chúng thần, ma cũng nhanh chóng bỏ qua, lại tiếp tục bình hoa đối ẩm.

Hàn thượng thần cứ vài ba tháng lại sang Tây Trúc đàm đạo cùng Phật Tổ, nay đã trễ hẹn mấy lần, mấy vị tiên đồng hỏi Phật Tổ có cần gửi giấy mời. Ngài chỉ sai đưa một bức thư, sau đó tuyên bố bế quan vạn năm, làm tam giới chấn động, ai nấy đoán già đoán non.

Vị thọ thần tuổi cao nhất Tam giới đứng bên Kính Tâm Hồ ngắm phong cảnh hồi lâu, rốt cuộc thở dài...