Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 545: Phong cấm chi địa




- Oa, tiểu gia hỏa đáng yêu.

Ánh mắt Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết nhìn thấy Tiểu Tử Điêu liền yêu thích không rời mắt.

- Tiểu Tử, ngươi tỉnh? Như thế nào?

Tiểu Tử Điêu ăn hai đóa Thất Thải Hoa Liên liền lâm vào ngủ say, hôm nay tỉnh táo lại, khí tức trên người của nó tăng lên nhưng không biết vì cái gì, sau khi cảm nhận hoàn cảnh chung quanh, Tiểu Tử Điêu không ngừng sinh ra khí tức thập phần bạo ngược, dường như nó cực kỳ chán ghét hoàn cảnh chung quanh.

Vèo!

Không có trả lời vấn đề của Diệp Huyền,Tiểu Tử Điêu lại chui vào trong trữ vật giới chỉ, nó không muốn ở bên ngoài dù chỉ một khắc.

Không biết Tiểu Tử Điêu phát sinh tình huống như thế nào, Diệp Huyền cũng không quản nhiều.

- Chúng ta đi thôi.

Hoàn cảnh nơi này thập phần quỷ dị, Diệp Huyền cũng không muốn chờ lâu.

Sưu sưu sưu!

Ba người nhanh chóng tiến về phía trước, đột nhiên xuất hiện vài con yêu thú giống như sương mù, làn da bóng loáng đen ngăm, hình dáng thân thể của chúng là sương mù nhưng lại có loại phù văn quỷ dị tỏa sáng, chúng đang đi lại trong vùng đất này.

Đây là yêu thú gì?

Ba người Diệp Huyền đều sững sờ, bọn họ chưa thấy qua yêu thú hình dáng sương mù như thế bao giờ.

Đám người Diệp Huyền nhìn thấy đám yêu thú quỷ dị tại nơi này, mấy con yêu thú cũng đồng thời nhìn thấy Diệp Huyền, chỉ thấy đồng tử đen kịt của nó đỏ bừng, chúng nhìn ba người Diệp Huyền và liên tục gào thét đe dọa.

Diệp Huyền rút Long Văn kiếm ra ngăn ở trước mặt Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, trong bóng tối có một đạo kiếm quang bao phủ chung quanh, cũng chém một con yêu thú khác thành hai nửa.

Làm cho Diệp Huyền khiếp sợ là, con yêu thú này bị chém thành hai khúc thì hình dáng sương mù của nó không ngừng nhúc nhích, vậy mà dung hợp với nhau sau đó cùng lao tới tấn công Diệp Huyền.

Trong lúc khiếp sợ, Diệp Huyền đánh ra một quyền về phía trước.

Ngay sau đó yêu thú sương mù bị hắn dùng một quyền đánh tan thân thể, thân thể phá thành mảnh nhỏ nhưng nó vẫn không có vẫn lạc, ngược lại lợi trảo của nó đánh lên người Diệp Huyền, Diệp Huyền chấn động suýt nữa không đứng vững thân thể.

Rốt cuộc là quái vật gì?

Diệp Huyền chưa từng thấy qua yêu thú như vậy, nó bị một kiếm chém thành hai khúc, thậm chí một quyền đánh thành sương khói nhưng không vẫn lạc.

Mặt khác Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng chống lại một con yêu thú của riêng mình, đặc thính của yêu thú quỷ dị làm cho hai người luống cuống tay chân lui về phía sau, chỉ có thể không ngừng chống cự.

Ngay sau đó có một con yêu thú vươn trảo đánh lên bờ vai Vân Ngạo Tuyết nó xé trường bào của nàng tan vỡ lộ ra bờ vai trần trụi.

Cút!

Vân Ngạo Tuyết vừa sợ vừa giận, trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện vũ hồn như nước chảy, vũ hồn chi lực quanh quẩn và đánh một kích lên đầu lâu của yêu thú.

Rống!

Lúc trước yêu thú còn đao thương bất nhập nhưng lúc này nó kêu gào thống khổ, trong đồng tử cũng xuất hiện thần thái đau đớn.

Hẳn là vũ hồn chi lực có tác dụng khắc chế với yêu thú nơi này?

Tâm thần Diệp Huyền hơi động, hắn chuẩn bị thúc dục vũ hồn chi lực, đột nhiên hai mắt yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sâu trong đồng tử của nó bắn ra hào quang sáng ngời.

Diệp Huyền cảm giác đầu óc của mình tê rần khó chịu, lúc này một cây châm vô hình đâm thẩn vào trong ôồn hải của hắn.

Diệp Huyền lập tức sợ hãi, hiện tại hồn lực của hắn đã đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, tăng thêm tu hành hồn quyết đặc thù, cho dù Chúc Thiên Lam là luyện hồn sư tứ cũng không thể làm hồn hải của hắn bị thương, không nghĩ tới hắn bị yêu thú liếc mắt nhìn thì hồn lực lại bị công phá nhanh chóng như vậy.

Trong lúc khiếp sợ, con yêu thú này lại tấn công lần nữa, gương mặt của nó quỷ dị.

Bất chấp do dự, Diệp Huyền lập tức thúc dục vũ hồn chi lực và đánh một quyền vào đầu lâu của yêu thú.

Làm cho Diệp Huyền giật mình chính là, vừa rồi hắn không thể đánh chết yêu thú, sau khi đánh ra một quyền ẩn chứa hồn lực thì nghe được tiếng kêu gào thống khổ vang lên, đầu của yêu thú chia năm xẻ bảy và nổ tung, thân thể hình dáng sương mù không ngừng hóa thành hư vô.

Đồng thời một đạo hào quang màu đen bay ra khỏi đầu lâu yêu thú vừa chết.

- Đó là cái gì?

Diệp Huyền khẽ nhíu mày, hắn nâng tay phải bắt lấy hào quang màu đen vào trong tay, sau khi mở tay ra hắn phát hiện đó là hạt châu màu đen, nó nhỏ như ngón út và thâm thúy ngăm đen.

Không kịp cân nhắc đây là cái gì, Diệp Huyền lập tức tấn công yêu thú và nhắc nhở:

- Không nên nhìn vào mắt của chúng, những yêu thú này có chút cổ quái, dùng vũ hồn chi lực công kích đầu lâu của chúng, dường như chúng sợ hồn lực.

Nghe được Diệp Huyền nhắc nhở, Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết vội vàng vận chuyển lực lượng vũ hồn và không ngừng ra tay, quả nhiên dưới vũ hồn chi lực bao phủ, những yêu thú lúc trước đánh không chết liên tục kêu gào thảm thiết, không qua bao lâu chúng đều vẫn lạc tại chỗ.

Chỉ là mỗi một con yêu thú đầu lâu ở bên trong, đều có một khỏa màu đen hạt châu, trọn vẹn năm khỏa màu đen hạt châu, bị Diệp Huyền bọn hắn đạt được.

- Đây là cái gì? Chẳng lẽ là yêu hạch? Yêu hạch thật kỳ quái.

Hai người Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết nhìn hạt châu màu đen trong tay và hiếu kỳ.

Trong thân thể yêu thú có yêu hạch, trong thân thể Huyền thú có hồn tinh, chẳng lẽ hạt châu này chính là yêu hạch của yêu thú? Nhưng yêu hạch kỳ quái như thế, các nàng mới lần đầu tiên gặp được.

Diệp Huyền cũng khó hiểu, bỗng nhiên hắn như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt của hắn lập tức sáng ngời, trong ánh mắt còn xuất hiện thần thái kỳ lạ.

- Chẳng lẽ đây là...

Hắn thì thào mở miệng, thần sắc kích động.

- Diệp Huyền, đây là vật gì?

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không nhịn được hỏi thăm một câu.

- Nếu như ta nghĩ đúng...

Diệp Huyền nhìn hạt châu màu đen trong tay, một tia vũ hồn chi lực lặng lẽ thâm nhập vào trong viên châu, trong ánh mắt khiếp sợ của Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, hạt châu màu đen trong tay Diệp Huyền lập tức nhỏ đi một chút, cuối cùng triệt để hóa thành hư vô.

- Tại sao không có?

Hai người không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

- Diệp Huyền, rốt cuộc là cái gì?

- Ha ha, quả nhiên là vật này.

Cảm nhận được thân thể biến hóa, trên mặt Diệp Huyền trên mặt lộ ra một tia nhàn nhạt dáng tươi cười, không có trả lời, mà là cười đối với lưỡng có người nói:

- Các ngươi thử quán thâu vũ hồn chi lực vào trong đó sẽ biết nó là thứ gì.