Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 631: Ép mua ép bán (2)




Thậm chí có thể dung nhập nó vào trong vũ hồn, làm cho vũ hồn một số võ giả có ẩn chứa thuộc tính lôi điện khi công kích.

Bởi vậy cho dù là luyện khí giới hoặc là luyện hồn giới, Lam Lôi tinh là bảo vật cực kỳ quý giá, giá trị thậm chí có thể sánh ngang một ít bảo vật thất giai.

Ánh mắt Diệp Huyền co rút lại, hắn đang chuẩn bị chế tạo linh bảo phi hành, nếu như gia nhập lông vũ Lôi Quang Điện Ưng và Lam Lôi tinh, tuyệt đối có thể gia tăng tốc độ phi hành của linh bảo phi hành lên năm thành.

Hơn nữa bổ sung thuộc tính tê liệt của lôi điện.

Đây tuyệt đối là tài liệu hắn cần nhất.

Phong Do quản sự mũi ưng nhìn thấy khối Lam Lôi tinh này cũng âm thầm sợ hãi thán phục, một khối Lam Lôi tinh như thế giá trị không gì sánh nổi, giá trị chân chính phải xem là ai dùng.

- Giá trị khối Lam Lôi tinh này chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng, ta không nói nhiều, hối đoái mấy bình đan dược của ngươi đầy đủ, hơn nữa ta còn cảm thấy có chút có hại chịu thiệt, như vậy ngươi bày ra đan dược mỗi loại một bình, kể cả huyền bảo ngũ phẩm cũng cho ta, hơn nữa phải có thêm một trăm khối huyền thạch trung phẩm, cuối cùng giao trữ vật giới chỉ cho ta xem, ta tùy ý chọn vài món trong đó là đủ.

Âm Thứu nói xong, trong ánh mắt của hắn mang theo hào quang tham lam.

Hắn xem ra có thể liệt ra nhiều đan dược ngũ phẩm như thế, bảo vật trên người Diệp Huyền tuyệt đối không ít.

Diệp Huyền cười lạnh, gia hỏa này đúng là dám mở miệng, đây không phải giao dịch, đây là xảo trá đồ của hắn.

Cho dù là Lam Lôi tinh, Diệp Huyền lúc này cũng mất đi hứng thú giao dịch, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với Âm Thứu.

- Cút!

Gia hỏa cho mặt không biết xấu hổ, thậm chí Diệp Huyền không có suy nghĩ khách khí với hắn.

- Ngươi muốn chết...

Âm Thứu nghe được Diệp Huyền dám nói hắn cút, lửa giận trong lòng xuất hiện, toàn thân tỏa ra sát cơ lạnh buốt như mùa đông.

Tất cả võ giả ở đây đều có thể cảm nhận rõ ràng, trong đại sảnh trong nháy mắt giảm xuống mười độ.

Không chờ Âm Thứu động thủ, Phong Do quản sự đã lên tiếng:

- Như thế nào, Âm Thứu, hẳn là ngươi muốn động thủ trong chợ đêm sao?

Âm Thứu liền tĩnh táo lại, hắn biết rõ không có biện pháp động thủ ở nơi này, chợ đêm có hậu trường to lớn, căn bản không phải hắn có thể đắc tội.

- Tốt, rất tốt.

Âm Thứu nói xong lời này, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, sau đó hắn quay người rời đi, hắn ngồi xuống cách đó không xa, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Phong Do quản sự cũng dùng ánh mắt thâm ý nhìn Diệp Huyền, không nói gì nữa, hắn quay người rời khỏi đại sảnh.

Diệp Huyền điềm nhiên như không có việc gì, dường như chuyện vừa rồi không xảy ra, hắn nói với người áo choàng:

- Chúng ta đi thôi.

Vốn có vài tên võ giả muốn giao dịch với Diệp Huyền nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này cũng giải tán không dám tới gần.

Diệp Huyền còn chưa rời khỏi Thiên Tức Lâu, hắn theo người áo choàng đi tới cầu thang ra vào và rời khỏi chợ đêm.

Nhìn thấy Diệp Huyền rời đi, bỗng nhiên Âm Thứu đứng lên và đi theo.

Thấy cảnh này, rất nhiều người ở đây lắc đầu, tiểu tử này cũng không biết có địa vì gì, vậy mà công nhiên khiêu khích Đồ Nhân Tôn, hiện tại tốt rồi, mặc kệ tiểu tử này có địa vị gì, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Đồ Nhân Tôn là danh hiệu, cũng không phải do mình phong, mà là hắn từng nổi giận đồ sát một thôn làng mới đạt được, thủ đoạn của hắn cực kỳ tàn nhẫn, tuyệt đối là người nhiều võ giả không muốn gặp.

Diệp Huyền và người áo choàng đi trên đường cái, người áo choàng thấp giọng nói nhỏ:

- Đồ Nhân Tôn âm độc đang theo sau chúng ta.

- Ngươi rất sợ hắn?

Diệp Huyền nhìn sang người áo choàng.

Người áo choàng ngưng trọng nói:

- Đồ Nhân Tôn Âm Thứu có danh tiếng lớn trong chợ đêm, bởi vì tính cách của hắn hung hăng càn quấy bướng bỉnh, đắc tội không ít người, rất nhiều người thậm chí nghĩ hắn chết nhưng hắn vẫn sống bình yên tới bây giờ, thực lực của hắn mạnh, thập phần khủng bố, hơn nữa thủ đoạn thập phần tàn nhẫn, người chết trong tay hắn không còn hình người.

- Hiện tại hắn muốn giết chúng ta, chúng ta có biện pháp thoát khỏi hắn hay không?

Người áo choàng vô cùng ngưng trọng.

- Nếu ngươi sợ thì đi trước đi.

Đột nhiên Diệp Huyền lên tiếng..

- Ngươi nói cái gì?

Người áo choàng gần như không dám tin vào lỗ tai của mình, Diệp Huyền bảo nàng đi trước?

Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, hắn nói:

- Ngươi không có nghe sai, trở về chuẩn bị Tinh Phách Thạch cho tốt, một lát nữa ta sẽ tới cầm lấy nó.

Diệp Huyền nói xong cũng không chờ đối phương kịp phản ứng, trực tiếp tách ra khỏi người áo choàng đi sang con đường khác.

Âm Thứu theo sau cười lạnh, hắn không để ý đến người áo choàng, hắn đi theo Diệp Huyền.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, người áo choàng triệt để sửng sốt, nàng hoàn toàn không có ngờ tới Diệp Huyền sẽ không đi theo mình, như vậy sau khi tách ra, đối phương thật có thể tìm nàng? Người áo choàng có phần không tin.

Diệp Huyền tách ra khỏi người áo choàng người sau đó hắn không do dự đi ra khỏi thành và tiến vào hoang dã.

Âm Thứu theo sau Diệp Huyền cũng hưng phấn.

Trên đường đi hắn vẫn nghĩ biện pháp chế phục Diệp Huyền, dù sao thực lực của hắn còn mạnh hơn đối phương nhưng còn không có đạt tới trình độ muốn làm gì thì làm.

Thế nhưng mà hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến, Diệp Huyền lại dám rời khỏi đế đô, trong đế đô hắn không dám trắng trợn động thủ, nếu ra khỏi đế đô thì khác hoàn toàn.

- Tiểu tử này đúng là cuồng vọng.

Âm Thứu lúc này cười nhạt không quan tma, hắn suy đoán Diệp Huyền có thủ đoạn gì, hoặc là ẩn nấp tu vi, cho dù Diệp Huyền có tâm tư gì, chỉ cần ra khỏi cửa thành thì gia hỏa này phải chết không nghi ngờ.

Hắn lập tức đuổi kịp Diệp Huyền, lúc này cũng rời khỏi đế đô.

Trên bình nguyên bên ngoài đế đô, Diệp Huyền tiến nhanh về phía trước, hắn đi tới nơi ít người.

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền dừng bước trong một khu vực núi rừng rậm rạp.

Khoảng cách xa như vậy, cho dù là Vũ Hoàng bát giai trong đế đô cũng không thể cảm ứng được nơi này.

- Ngươi dẫn ta đến nơi đây, chắc hẳn cũng có tự tin nhất định, thật không biết ngươi lấy tự tin ở nơi nào? Một Vũ Tông ngũ giai, cho dù thủ đoạn nhiều hơn nữa thì sao? Trước mặt lão phu chỉ là trò cười mà thôi.

Âm Thứu nhìn Diệp Huyền và lạnh lùng nói ra, mặc dù hắn nói như thế nhưng huyền thức không ngừng lan ra ngoài dò xét chung quanh..