Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 697: Chân Ngôn Đan (1)




- Chúng ta cần một giải thích.

Hai gã luyện dược sư liên tục gầm lên.

- Ha ha, lát nữa ta cho các ngươi giải thích.

Diệp Huyền xùy cười một tiếng, chợt nhìn về phía Tề lão:

- Ngươi bây giờ có cần giải thích với ta hay không

Tề lão bộ dáng ngây thơ, hắn sợ hãi nơm nớp lo sợ nói:

- Lão hủ nghe không hiểu Diệp thiếu nói gì.

- Còn giả vờ?

Diệp Huyền híp mắt thản nhiên nói:

- Ngươi là một luyện dược sư ngũ phẩm giả thành luyện dược sư tam phẩm lâu như thế không mệt sao?

- Cái gì?

Mọi người càng chấn động không nhỏ, liên tục nhìn về phía Tề lão: Tề lão dĩ nhiên là luyện dược sư ngũ pâẩm, không có khả năng ah, hắn làm trong dược phường sáu năm, nếu như là luyện dược sư ngũ phẩm sẽ không ai biết sao?

Huống chi hắn là luyện dược sư ngũ phẩm, có cần thiết lưu lại La gia làm luyện dược sư tam phẩm, hắn còn làm nhiều năm như vậy sao?

- Diệp thiếu, có phải người lầm hay không?

La Mẫn và La Tường đều khó có thể tin nói ra.

- Có lầm hay không cứ bắt hắn lại là biết.

Diệp Huyền cười lạnh nói.

La Mẫn và La Tường lập tức như lâm đại địch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tề lão.

- Không cần gia chủ cùng La Tường đại sư động thủ.

Trên mặt trung thực Tề lão xuất hiện một tia giận dữ, nghĩa chính ngôn từ nói:

- Diệp thiếu, lão hủ kính nể tạo nghệ luyện dược học của ngươi nhưng lão hủ chỉ là một luyện dược sư tam phẩm, hôm nay tự trói ở đây, nếu như lát nữa Diệp thiếu không cho ta lời giải thích, ta chết cũng không nhắm mắt.

Nói xong ở trước mặt bao người, Tề lão lại không phản kháng và bị trói.

Bộ dạng vô cùng căm phẫn làm nội tâm mọi người đang nói thầm, có phải Diệp thiếu lầm hay không?

Diệp Huyền liếc hắn một cái, hắn cười ha ha không nói gì, hắn đi tới trước mặt hai luyện dược sư trung niên và nói:

- Các ngươi không phải cần giải thích sao, ta hiện tại cho các ngươi gairi thích.

Vừa dứt lời, đột nhiên trong tay Diệp Huyền xuất hiện bốn viên đan dược, cho mỗi người ăn hai viên.

- Ngươi muốn làm gì?

Hai người thống khổ giãy dụa, qua một lúc bọn họ bình tĩnh lại, ánh mắt mê ly giống như mất hồn.

- Hiện tại ta hỏi các ngươi trả lời, hai người các ngươi là gia tộc nào phái tới?

Diệp Huyền lạnh lùng hỏi.

Hai người trăm miệng một lời:

- Khúc gia!

Xoạt!

Cả gian phòng lập tức xôn xao, mọi người khó tin nhìn canh này, Diệp thiếu cho hai người kia ăn đan dược gì, lúc này mới mấy giây mà hai người biến thành bộ dáng như vậy.

Cả đại sảnh ầm ĩ, hai người kia không cảm nhận được chút nào, ánh mắt ngây ngốc.

- Khúc gia bảo các ngươi tới đây làm gì?

- Khúc gia bỏa chúng ta tiềm phục tại La gia, vận chuyển tình báo cho bọn họ, hơn nữa ăn cắp bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan.

- Các ngươi trộm được chưa?

- Đạt được tài liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan nhưng không có phương pháp luyện chế, Khúc gia bảo chúng ta tiếp tục ẩn nấp.

Cứ như vậy Diệp Huyền một hỏi một đáp, hai người nhanh chóng nói ra tất cả nghi vấn.

Lúc này săc smawtj La Mẫn và La Tường tái nhợt, sát cơ bắn ra bốn phía.

La Mẫn phẫn nộ, là Khúc gia phái nằm vùng vào gia tộc ăn cắp bí phương của gia tộc mình, mà La Tường tức giận chính là hai gia hỏa này ẩn nấp đã hai năm, thậm chí cũng đã ăn cắp được tài liệu, bản thân mình hoàn toàn không biết gì cả.

Sau khi hỏi một phen, đột nhiên Diệp Huyền lại điểm một cái:

- Ngươi... Ngươi đã làm gì chúng ta? Vì cái gì vừa rồi ngươi có thể khống chế tư duy của chúng ta?

Hai người tỉnh táo lại, trong mắt xuất hiện thần thái sợ hãi.

Vừa rồi bọn họ nhìn rõ mọi thứ trước mắt, cũng nghe được câu hỏi diệp Huyền rõ ràng, bọn họ rõ ràng không muốn nói ra đáp án nhưng không thể khống chế ý thức của mình.

Hai người cũng là luyện dược sư tứ phẩm, chưa từng nghe nói qua trên đời có đan dược như vậy, chuyện vượt qua lẽ thường như thế làm nội tâm bọn họ sợ hãi không nhỏ.

- Hiện tại đến phiên ngươi.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Tề lão.

Vẻ mặt Tề Tam cực kỳ đáng chát, đôi mắt không còn đục ngầu như lúc trước, ngược lại là tinh mang lập loè:

- Ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngươi lúc trước cho bọn họ phục dụng đan dược có phải là đan dược thượng cổ trong truyền thuyết —— Chân Ngôn Đan?

- Ngươi là một luyện dược sư tam phẩm mà kiến thức không tồi a?

Diệp Huyền chê cười nói một câu.

- Không ngờ là Chân Ngôn Đan, lão hủ còn tưởng rằng loại đan dược này tồn tại trong truyền thuyets.

Tề lão nghe xong rung động nói một câu.

- Nếu ngươi nghe nói qua Chân Ngôn Đan, như vậy cũng nên biết hiệu quả của nó.

Diệp Huyền lúc này cầm hai viên đan dược.

- Không cần cho ta ăn, ta nói.

Tề lão khổ sở nói:

- Ta là luyện dược sư của Mộ Dung gia, tới nơi này cũng là vi bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, ta khác với hai tên đồ đần kia, ta chẳng những biết rõ tài liệu Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, ta cũng thăm dò ra phương pháp luyện chế hai loại đan dược này.

Nói đến đây trên mặt Tề Tam đắng chát càng lớn.

- Vốn ngày mai ta cũng đã chuẩn bị rời khỏi La gia, không nghĩ tới hôm nay bị ngươi đánh lên.

- Cái gì, Tề lão là người của Mộ Dung gia?

- Khó mà tin nổi, Tề lão gần đây nhân duyên rất tốt, không nghĩ tới hắn lại làm ra chuyện này.

- Hắn biết cả bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan.

Đám người lập tức xôn xao, so sánh với hai người kia, Tề lão có thời gian ở lại trong La dài nhất, quan hệ với mọi người cũng tốt nhất, mọi người dù thế nào cũng không ngờ Tề lão lại là người Mộ Dung gia phái tới nằm vùng.

- Nói như vậy, Tần gia có Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan là Mộ Dung gia đưa cho bọn chúng?

La Mẫn lạnh lùng nói, trong ánh mắt bắn ra hung quang.

Tề lão lắc lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, lúc trước ta tiếp nhận mệnh lệnh chính là thăm dò bí phương Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan, ta đã đắc thủ hai loại đan dược này từ năm năm trước, hơn nữa giao cho Mộ Dung gia, về phần Tần gia có đan dược là Mộ Dung gia giao cho hay không thì ta cũng không rõ ràng, theo ta được biết, Mộ Dung gia và Tần gia có hợp tác trong bóng tối.

- Tốt cho một Mộ Dung gia.

La Mẫn cắn răng, tròng mắt như nứt ra.

Tề lão đã gia nhập La gia sáu năm trước, khi đó chính là thời điểm La gia và Khúc gia dần dần kịch liệt với nhau, La Mẫn thật không ngờ từ khi đó Mộ Dung gia cũng đã biết đan phương của La gia, đã có suy nghĩ vứt bỏ bọn họ.