Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 982: Chân Long Ấn (1)




Vị trí của cấm địa chân chính là ở bên trong thung lũng phía sau Lưu Danh Bi.

Đây là một mảnh thung lũng khá là hoang vu, ở phía sau Lưu Danh Bi, quanh năm ít dấu chân người, hoang tàn vắng vẻ.

Ở dưới sự dẫn dắt của Cửu Trần, mọi người dọc theo một cái lối nhỏ tiến vào bên trong.

- Chính là ở đây.

Một lát sau, Cửu Trần dừng lại ở trước một cái vách đá, mở miệng nói.

Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, thứ hiện ra ở trước mặt mọi người là một vách đá cực kỳ phổ thông, ở hai bên vách đá có hai hàng chữ lớn rồng bay phượng múa, bởi vì thời gian gột rửa cho nên đã có vẻ hơi loang lổ, thê lương.

Một bên viết: **************.

Một bên khác viết là: Hiểu ra phong vân sẽ Hóa Long.

Hai hàng chữ này, hết sức bình thường, nhìn kỹ lại cũng không có nửa phần huyền ảo gì, trái lại giống như là một người bình thường tùy ý vẽ bậy vậy.

Mà ở giữa hai hàng chữ lại là một vách đá khối hết sức bình thường, loang lổ, còn có một cái lỗ.

- Truyền thuyết cấm địa chính là ở bên trong vách đá này.

Mọi người có chút sững sờ, huyền thức của bọn họ đảo qua, vách đá trước phía này vốn chỉ là nham thạch bình thường nhất. Trên mặt mọc đầy cỏ xỉ rêu màu xanh lục, ngoài ra, không có nửa điểm dấu vết nào cả.

Cát Phác Tử lẩm bẩm nói:

- Nơi này đúng là vị trí cấm địa hay sao?

Cửu Trần cười khổ một cái:

- Ban đầu ta cũng cảm thấy rất là kỳ quái, cho rằng đây chỉ là một khối vách đá phổ thông, có điều chỉ cần các ngươi thử đánh vỡ thì sẽ phát hiện ra, khối vách đá này căn bản không đơn giản.

Cát Phác Tử hít sâu một hơi, đẩy một chưởng tới.

Một đạo thanh âm bình thản không có gì lạ vang lên, giống như người bình thường đánh tới một khối vách đá vậy, căn bản không có nửa điểm động tĩnh nào cả.

Cát Phác Tử ngạc nhiên nghi ngờ kêu lên một tiếng, lại là một chưởng đánh ra, lần này hắn đã dùng mười phần lực, thế nhưng toàn bộ vách đá vẫn không nhúc nhích.

Cát Phác Tử nhất thời lấy làm kinh hãi, dùng tu vi và thực lực của hắn, đừng nói là một khối vách đá, coi như là một gò núi nhỏ thì cũng sẽ bị hắn đánh đi. Thế nhưng vách đá này không những không nhúc nhích, thậm chí ngay cả dấu vết cũng không thể để lại ở phía trên.

Dược Lão và Đông lão cũng thử nghiệm lại, kết quả cũng tương tự.

Cửu Trần cười khổ nói:

- Không cần phải thử, lúc trước viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh thử nửa ngày, cũng không có hiệu quả, sau đó hắn nói, bí mật của khối vách đá này hẳn là ở bên trong mấy chữ này.

Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy Diệp Huyền cau mày, đã đứng phía trước mấy chữ lớn này.

Lần đầu tiên nhìn thì hắn đã cảm thấy mấy chữ này cps chỗ không đúng.

Trước tiên không nói chuyện tới nội dung của hai hàng chữ này, chỉ riêng vị trí của hai hàng chữ này cũng đã ẩn chứa một loại ý nhị vô cùng đặc biệt.

Loại ý nhị này không phải là người bình thường có thể cảm ứng được, vị trí mỗi một chữ tọa lạc vô cùng có chú trọng, dường như là hình thành một loại trận văn quỷ dị, đồng thời nhìn kỹ thì lại càng phảng phất có ẩn chứa một loại thiên đạo không tên.

Diệp Huyền cau mày nói:

- Hai hàng chữ này là do người sáng lập Lam Quang học viện chúng ta viết ra đúng không?

- Hẳn là vậy?

Cửu Trần gật gù:

- Chỉ có điều ở bên trong sử sách của học viện ta cũng không có ghi chép lại a.

Vốn hắn nghĩ, nếu cấm địa này mà là do người sáng lập thành lập ra, như vậy chữ trên chốn cấm địa này nhất định cũng là do người sáng lập này viết ra.

Chỉ là, mấy chữ này nhìn qua rất giống như một người bình thường tùy ý viết bậy, lại khiến cho bọn họ khá là hoài nghi.

- Diệp thiếu, có phải ngươi đã nhìn ra cái gì hay không?

Dược lão và Đông lão đi lên phía trước, hỏi.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói không sai, then chốt của cấm địa này chính là ở bên trong hai hàng chữ này.

Đám người Dược lão dồn dập nhìn qua, lẩm bẩm thì thầm:

- ** ** ** ** ** ** **, hiểu ra phong vân sẽ Hóa Long.

- Đây là ý gì?

Ý tứ vốn có của câu nói này bọn họ đều rõ ràng, chỉ là đặt ở cửa cấm địa này lại khiến cho bọn họ có chút không quá hiểu rõ.

Cửu Trần nói:

- Kỳ thực các đời viện trưởng đều cho rằng, muốn mở ra cấm địa thì hai hàng chữ này là then chốt, chỉ là trên ngàn năm qua, các đời viện trưởng đều từng đã thử qua. Thế nhưng thủy chung vẫn không có cách nào nhìn ra cơ duyên trong đó, mở ra cấm địa.

Dược lão nói:

- Nếu chữ là then chốt, như vậy liệu có phải ở bên trong hai câu này ẩn chứa hàm nghĩa gì đó, chỉ cần tìm hiểu ra hàm nghĩa của hai câu này thì sẽ có thể mở ra được cấm địa hay không?

Đông lão gật đầu nói:

- Rất có thể, chỉ có điều cũng có khả năng bản thân kiểu chữ này đã ẩn chứa một loại vô thượng đại đạo nào đó, chỉ có lĩnh ngộ ra hàm nghĩa cuối cùng ở bên trong kiểu chữ này thì mới có thể mở ra được cấm địa.

Cát Phác Tử và Cửu Trần gật gù, trong lòng bọn họ cũng nghĩ như vậy.

Trên thực tế, không chỉ có bọn họ, các đời viện trưởng của Lam Quang học viện đều từng nghĩ tới những thứ này, cũng đã tiến hành thử nghiệm qua.

Đã từng có một Nhâm viện trưởng, ngồi xếp bằng tới mười đêm ở cấm địa, muốn lĩnh ngộ hàm nghĩa trong đó.

Cũng có một Nhâm viện trưởng, tìm đọc sách cổ thiên hạ, muốn giải ra nội dung của hai câu này.

Bất luận là một loại phương pháp nào hắn đều thử, thế nhưng trăm nghìn năm qua cũng không có người nào có thể mở ra được cấm địa.

Trong lúc đám người Cửu Trần đang thương thảo, Diệp Huyền đang không ngừng cân nhắc ở trước mấy chữ này, lông mày nhíu lại càng sâu.

Đột nhiên, vẻ mặt hắn chấn động một chút, dường như đã phát hiện ra cái gì đó. Một luồng hồn lực đột nhiên lan tràn ra, thẩm thấu vào bên trong hai hàng chữ này.

Cửu Trần cười khổ một cái:

- Diệp thiếu, biện pháp này của ngươi Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cũng từng đã nếm thử, hắn cảm thấy nội dung then chốt không ở chữ mà là ở bên trong kiểu chữ, chỉ là hắn đã nếm thử mấy lần, cuối cùng vẫn không có thu hoạch được gì, làm như ngươi...

- Sưu...

Cửu Trần ở một bên khuyên bảo, chỉ là hắn còn chưa kịp nói hết lời thì hai hàng chữ cổ điển như châu ngọc bình thường kia đột nhiên có biến đổi. Chữ vốn là phổ thông đột nhiên có quang mang vạn trượng, trở nên bàng bạc mạnh mẽ.

Hai hàng chữ này, viết chữ như rồng bay phượng múa, một bút một chữ, có quang mang ngất trời lưu chuyển, chẳng khác nào có thể xuyên thấu qua bầu trời, tản ra khí tức kinh người, chiếu rọi toàn bộ thung lũng rạng ngời rực rỡ.