Huyền Thiên

Chương 288: Định lực tuyệt đối là thâm hậu (hạ)





Bất luận như thế nào, Dương Thiên Lôi cũng không ngờ được, hai người dĩ nhiên lại khỏa thân ngồi khoanh chân, chỉ cần thấy Trương Tử Hàm tràn ngập mê hoặc như vậy, cũng đủ để làm cho Dương Thiên Lôi phải nhiệt huyết sôi trào, càng không chỉ nói đến... còn có dáng vẻ thành thục mà kiều diễm ướt át của Vân Dao, dùng châu tròn ngọc sáng để hình dung, cũng không phải là quá đáng. So với Trương Tử Hàm, lại tản ra một sự mê hoặc khác thường.

Bất luận như thế nào, Vân Dao và Trương Tử Hàm cũng không ngờ được, Dương Thiên Lôi có thể nhìn thấy các nàng.

Để trợ giúp tốt cho Trương Tử Hàm khi rèn luyện âm sát khí, sau khi tiến vào phòng tu luyện dành cho khách quý, Vân Dao liền tạo ra kết giới đậm đặc xung quanh nàng và Trương Tử Hàm. Cho dù là Chung Khuê có nắm phòng tu luyện dành cho khách quý trong tay, cũng đừng mơ tưởng có thể trông thấy thân thể các nàng. Sau khi hai người hoàn toàn khỏa thân, liền ngồi xếp bằng đối diện nhau, hai tay chạm vào nhau, năng lượng trong cơ thể đã làm thành một thể. Như vậy, Vân Dao có thể cảm ứng được rõ ràng sự thay đổi trong cơ thể Trương Tử Hàm. Trong thời gian rèn luyện âm sát khí, sẽ không phát sinh bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, đồng dạng, cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để hấp thu linh khí thiên địa ở xung quanh.

- Sư phụVân Dao... Ngưòi cũng không nên trách ta, ta chỉ là muốn xem muội muội Tử Hàm có gặp chuyện gì không? Tuyệt đối không ngờ, muội muội Tử Hàm, ta lo lắng cho nàng mà, nhìn, phải nhìn... Một lát nữa. Chí ít cũng phải xem muội muội Tử Hàm có an toàn hay không?

Dương Thiên Lôi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng sự hèn mọn đã chiến thắng lý trí. Tên vô sỉ này, lại dùng tâm thần dung nhập tới trên người Trương Tử Hàm.

Rất nhanh, bộ phận đó của hắn đáng xấu hổ mà có chút cứng lên.

Rốt cục, khi Dương Thiên Lôi cũng không chịu nổi nữa, hắn vung kiếm lãng tĩnh, chặt đứt mối liên hệ với Trương Tử Hàm.

Sau khi hít mấy hơi thật sâu, Dương Thiên Lôi loại trừ tất cả tạp niệm. Truyện Sắc Hiệp

- Tu luyện, tu luyện. Thực lực mới là trọng yếu nhất. Ta phải bớt phóng túng một chút, bằng không ba năm sau, nếu vẫn chưa luyện âm sát khí xong cái gì cũng như mây bay. Thêm cả luyện hóa nội đan, không biết có thể tấn cấp đến Tiên Thiên cấp năm hay không? Nghĩ đến đây, Dương Thiên Lôi chậm rãi tập chung tâm để tu luyện. Trong nháy mắt liền có thể chuyên tâm không suy nghĩ tới những chuyện khác.

Loại định lực này tuyệt đối là kinh người. Đương nhiên, Dương Thiên Lôi có thể làm được như vậy, phải cảm tạ một người. Đó chính là Tiêu Như Mộng. Hơn ba trăm, cứ sáu năm một lần, lại gặp và ở cùng với Tiêu Như Mộng trong nửa năm. Hơn nữa mỗi lần như vậy, bản thân hắn đều phải trần truồng đối mặt với vẻ mê hoặc vô hạn của Tiêu Như Mộng. Đó là mê hoặc thế nào? Cũng nhờ vào mê hoặc này, khiến định lực của Dương Thiên Lôi tăng tới một đẳng cấp không ngờ.

Hành trình tới Ma Vực lần này khiến Dương Thiên Lôi hấp thu âm sát khí tuyệt mãnh mẽ hơn nhiều so với lần trước, số lượng cũng lớn hơn rất nhiều. Tuy rằng, lần này hắn ở trong Ma Vực không lâu, nhưng thời gian Dương Thiên Lôi nhìn Trương Tử Hàm tu luyện, tuy rằng ra vẻ vô công rồi nghề, tự do tự tại. Nhưng lại làm một việc bất kỳ người tu luyện nào cũng đều không dám làm. Người này tự nhiên chủ động từ tốn hấp thu năng lượng trong Ma Vực, hơn nữa hấp thu trực tiếp tới mức độ của cùng của khả năng dung nạp trong cơ thể hắn.

Hành vi này tuyệt đối là một hành vi điên khùng.

Nhưng tâm thần của Dương Thiên Lôi lại dường như không có đã bị bất kỳ ảnh hưởng gì, hắn có một loại cảm giác, năng lượng của âm sát khí không khác gì năng lượng của hắn, có thể đơn giản dung nhập vào trở thành một trong những tế bào của cơ thể hắn.

Đã có kinh nghiệm rèn luyện âm sát khí của lần trước, lần này Dương Thiên Lôi dễ dàng theo thói quen đem hết tâm thần của mình hoàn toàn chìm đắm trong cảnh giới huyền diệu của âm sát khí, lại nhập vào trong thân thể.

Dương Thiên Lôi cũng không rõ ràng lắm, khi hắn chìm đắm trong tu luyện, không rõ sau bao lâu, một đạo thân ảnh liền vô thanh vô tức địa xuất hiện ở ngoài phòng tu luyện dành cho khách quý của hắn, quan sát Dương Thiên Lôi hết nửa canh giờ, mới lại vô thanh vô tức mà biến mất.

Đạo thân ảnh kia không phải ai khác, chính là Vũ Văn Tinh Diệu nhân vật lớn nhất trong thương hội Tinh Diệu.

Sau khi Vũ Văn Tinh Diệu trở lại gian phòng của hắn, nhẹ nhàng mở ra một bản tư liệu.

Trên trang đầu tiên của bản tư liệu bất ngờ viết tên của một người mà Dương Thiên Lôi rất quen thuộc —— "Thương Huyền Bác". Sau đó mỗi một trang đều ghi chép về chiến tích vẻ vang trong cuộc đời của Thương Huyền Bác.

Ở trang cuối cùng, bất ngờ có một dòng chữ viết bằng mực nước về tình hình mới nhất:

- Ngày 18 tháng 7 năm 982, lịch Thiên Huyền, Vu Thiên Huyền tấn cấp Phá Đan Thành Anh - Tiên Thiên cấp chín, tấn chức khách quý "Đỉnh cấp". Ngày 30 tháng Cho nên, mua một viên Lôi Kiếp Đan, sắp bước vào Thần Đạo tới, có hi vọng tấn cấp khách quý cấp S.

- Hai năm, thời gian còn có hai năm, rốt cuộc ai có thể thắng được? Đáng tiếc, bất luận là ai, đều là một tổn thất lớn đối với bản môn. Thương Huyền Bác đúng là thiên tài khó gặp. Tuổi còn trẻ như vậy đã bước vào Tiên Thiên cấp chín. Tuy rằng một phần nguyên nhân trong đó là nhờ có sự bồi dưỡng toàn lực của Thương Huyền Phủ, nhưng ngộ tính và tư chất của bản thân hắn, cũng là cũng vào hạng nhất rồi! Mà Dương Thiên Lôi lại càng kinh hãi hơn, thân thể sung mãn, trăm năm khó gặp! Đáng tiếc... Hắn sinh muộn mất mấy năm, bằng không Thương Huyền Bác sẽ không nắm được bất kỳ phần thắng nào. Thời gian hai năm, việc Thương Huyền Bác bước vào Thần Đạo, cũng không quá có thể... Thần Đạo và tiên nhân...

Vũ Văn Tinh Diệu lắc đầu.

Hắn thân là cao thủ Thần Đạo, đương nhiên hiểu rõ sự chênh lệch giữa Thần Đạo và Tiên Thiên, đó là một khoảng cách lớn không thể vượt qua dễ dàng. Chỉ tính khoảng cách giữa Hậu Thiên và Tiên Thiên đã có sự chênh lệch kinh khủng rồi.

Nếu như Thương Huyền Bác không tấn cấp tới Thần Đạo, Dương Thiên Lôi chỉ cần có thể tấn chức đến Tiên Thiên cấp bảy, liền có được năm phần thắng. Dù sao, thân thể hắn sung mãn như vậy, không người nào có thể sánh bằng, cũng không phải không có khả năng khiêu chiến vượt cấp với Tiên Thiên cấp chín. Thế nhưng, nếu như trong hai năm này, Thương Huyền Bác bước vào Thần Đạo, cho dù Dương Thiên Lôi tấn chức đến Tiên Thiên cấp chín, cũng không hề có phần thắng nào!

Vũ Văn Tinh Diệu không biết Phong Vô Kỵ nghĩ thế nào, là đánh giá thấp Thương Huyền Bác, hay là hắn có dự định khác? Có lẽ nói, căn bản chính là não hắn đã hỏng rồi, mới có thể đưa ra như vậy một ước định mang tính phiêu lưu rất lớn, không có lợi cho Dương Thiên Lôi như vậy?