Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 14: Chương 14





Nhìn mình lần cuối cùng trong gương, tóc dài phủ mắt, chụp lên đôi mắt là cặp kính nôbita to sù sụ che kín gần nửa khuôn mặt, tôi cau có quay sang Quốc Bảo
-Tại sao tôi phải đi học với bộ dạng này?
-Nếu cậu ko muốn trở thành vợ ngài Nhật Huy thì phải cải trang thành nam sinh thôi
-Tất nhiên là tôi ko muốn. Nhưng…có nhất thiết phải đeo cặp mắt kính quê mùa này ko??
-Cậu phải giả vờ thô kệch và quê mùa như thế thì bọn con gái mới ko chú ý đến cậu chứ. Quốc Bảo thản nhiên nhìn tôi cười
Ko chú ý sao? Tên này nói chuyện thật lạ =.=” Nhưng thôi mặc kệ vậy… Mình ko thể để mọi người phát hiện ra mình là con gái
-Thôi được rồi. Tôi sẽ cố gắng.
-Tốt. Vậy đi theo tôi.
Quốc Bảo dẫn tôi đi đến dãy nhà ở phía đông của ngôi trường, vừa đi vừa giảng giải
-Trường RV ko phân biệt con người hay vampire nên ko phân chia thành từng khu. Duy có khu giữa thì được xây dựng cách biệt và gắn liền với khu hiệu bộ, nơi đó tập trung hầu hết những con người và vampire ưu tú nhất, họ hoàn hảo cả về ngoại hình lẫn năng lực. Dãy giữa chỉ gồm 3 lớp, mỗi lớp là của một khối. Còn căn-tin hay những khu vực khác vẫn sử dụng chung với nhau. Cậu hiểu chưa?
Tôi gục gặc đầu như cái máy trước đống “tri thức” mà Quốc Bảo đang cố nhồi nhét vào cái đầu mít đặc của tôi, dường như quá chán nản với cái đầu siêu đẳng về mọi mặt của tôi ( cứng và ngốc là ví dụ) Quốc Bảo chỉ khẽ thở hắt ra rồi giảng tiếp chẳng cần biết tôi có nghe chứ đừng nói là hiểu hay ko.
-Đây là kí túc xá, nơi cậu sẽ ở. Quốc Bảo khẽ lay cánh tay tôi khi tôi đang há hốc mồm nhìn vào cái khu được cậu ta gọi là kí túc xá, nó to và sang trọng bằng một cái khách sạn hạng vip chứ chẳng đùa. Bọn ruồi sắp đẻ trứng trong miệng cậu rồi kìa.

-Sặc!!! Sao cơ? Tên ruồi nào ăn gan muỗi đến mức dám vào miệng tôi đẻ trứng chứ?? Tôi quắc mắt nhìn Quốc Bảo nhưng cũng khép miệng lại. Ko khéo ruồi nó vào ở thật chứ chẳng chơi.
-Đây là phòng cậu. Khẽ xoay tay nắm cửa căn phòng duy nhất trong dãy hành lang, Quốc Bảo nắm tay tôi lôi vào.
W.O.W!!! Tôi há hốc mồm nhìn quang cảnh trước mắt mình bây giờ ruồi nó còn đẻ trứng hay ko tôi cũng mặc kệ. Tôi đơ mất rồi.
Trước mắt tôi là một căn phòng cực kì rộng rãi và sang trọng, vật dụng trang trí đều là thứ đắt tiền, đèn chùm treo trên trần lấp lánh như kim cương. Lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác nghi ngờ cái đèn chùm ấy có làm bằng kim cương thật hay ko?? Để…tôi còn suy nghĩ đến việc tháo cái đèn chùm đó đem bán kiếm tiền sài. Hắc hắc…
-Căn phòng sang trọng vậy?? Tôi tung tăng chạy ngay vào phòng, ngồi phịch xuống chiếc giường êm như nhung, khẽ thích thú khi thấy nó nẩy lên từng hồi. Chợt tôi nhìn qua bên cạnh, bên đó còn một chiếc giường nữa. Sao lại có hai chiếc giường? Ko phải chỉ mình tôi ở đây thôi sao?
-Vốn dĩ căn phòng này là của cậu Gia Huy. Quốc Bảo ngập ngừng rồi nói tiếp luôn trước khi tôi kịp hét lên. Nhưng cậu đừng lo ngài ấy ít đến đây lắm.
-Dù là như vậy thì thỉnh thoảng tôi cũng phải dùng chung phòng với cậu ta thôi. Tôi ko thích!!
-Phòng ở kí túc xá này là giành cho hai người. Nếu cậu ko muốn dùng chung phòng với ngài ấy thì phải ở chung phòng với một nam sinh khác.
-Tại sao Gia Huy được ở một mình chứ? Nếu vậy tôi cũng muốn được dùng phòng riêng một mình. Tôi bướng bỉnh bắt bẻ cậu ta
-Ngài ấy là một trường hợp đặc biệt, ngôi trường này là của gia đình cậu ấy…
-Thôi tôi biết rồi. Tôi lên tiếng ngắt lời Quốc Bảo. Vì cậu ta có nhiều tiền chứ gì? Mà sao anh cứ kêu họ là ngài này ngài nọ nghe chướng tai quá
-Đó là cách gọi của mọi người khi gọi đấng tối cao của dòng tộc. Ngài ấy ko chỉ là người nhiều tiền thôi đâu, ngài ấy còn là người thừa kế vị trí thống lĩnh của dòng tộc ma cà rồng. Nói dễ hiểu hơn, ngài ấy giống như hoàng tử vậy. Dòng tộc này có hai hoàng tử là ngài Gia Huy và Nhật Huy. Một trong hai ngài ấy sẽ trở thành người thống trị vĩ đại của ma cà rồng hay còn được gọi là vua của dòng tộc vampire tối cao.

Tôi ngán ngẩm nhìn Quốc Bảo, cậu ta đang ê a cái gì thế kia? Thời đại tên lửa phi vèo vèo rồi mà họ còn hoàng tử với chả đức vua cái gì nữa? Nghe thật chướng tai gai hết con mắt mà…
-Thôi cậu hãy nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đến lớp nhé. Quốc Bảo nói rồi nhanh chóng bước ra ngoài
Nhưng tôi mặc kệ, tôi chẳng còn thời gian quan tâm đến cậu ta, tôi ngã ra giường, nhìn chằm chằm vào mấy con thằn lằn đang “bày tỏ” tình cảm yêu đương thắm thiết của mình trên tường bằng cách cắn rồi rượt đuổi nhau chí chóe trên trần nhà.
“Liệu có thằn lằn vampire ko nhỉ” Tôi ngẩn người ra suy nghĩ, bỗng
Bộp!! Một chàng thằn lằn đang được cái ái phi thằn lằn khác sủng ái trên trần bỗng nhiên hứng chí nhảy nhót làm sao mà rơi gọn trên gương mặt đang thộn ra của tôi rồi từ từ bò ngang bò dọc, ngoắc ngoắc cái đuôi vào lỗ mũi của tôi. Sau vài giây hít thở luồng ko khí mới trong trạng thái chết lâm sàn, tôi mới từ từ nhận thức được và cáu tiết chụp nhanh cái đuôi của nó định kéo ra khỏi gương mặt mình thì
Pựt!!! Cái đuôi con thằn lằn đứt phựt ra, con thằn lằn dường như còn hào hứng lắm, tặng ngay cho tôi một bãi “vàng đen” rồi ngoắc mông chạy mất
Tôi gồng mình nhìn vào cái đuôi vẫn còn ngoe nguẩy của chàng hoàng tử thằn lằn vừa hào phóng tặng lại, cố gắng kềm nén để ko tức đến mức bóp nát nó ra. Quăng mạnh cái món quà tình yêu của vị hoàng tử đó vào thùng rác, tôi cáu kỉnh bước vào nhà vệ sinh.
Sau khi tẩy sạch “dấu vết tình yêu” trên gương mặt mình, tôi nằm phịch ra giường, giương đôi mắt của mình nhìn lên trần nhà xem có còn “hoàng tử” nào ở trên đó ko rồi thở phào nhẹ nhõm khi ko thấy bóng dáng của anh chàng nào cả. Chắc…bọn chúng đi đánh răng cả rồi.
-Ưm…buồn ngủ quá… Tôi khẽ rên rỉ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào ko biết…
Thức dậy sau giấc ngủ ngon lành, tôi vươn vai rời khỏi giấc mộng, chợt ánh mắt tôi chạm vào cái đồng hồ quả lắc đang lắc lắc kêu tích tắc trên tường. Kim đồng hồ chỉ đúng 8h37’
Á!!!!!!!!!!!!! Đã gần 9h rồi sao????? Mình phải đến lớp lúc 7h mà!!!!! Tôi hoảng hồn tung chăn bay ra ngòai, mặt kệ cái đầu tóc bù xù như cái tổ quạ của mình phóng nhanh đến lớp.

-Lớp 11/6…lớp 11/6 tôi vừa đi vừa lẩm bẩm tên lớp, tôi cứ lảm nhảm như thế mãi cho đến khi cái bảng to tổ bố của căn phòng cuối hiện ra 10/5.
Tôi trừng trừng nhìn tấm bảng tên lớp như muốn đốt nó cháy ra tro. Phòng 10/5 là phòng cuối vậy phòng 11/6 nó chui ở xó xỉnh nào rồi??? Mải cắm đầu đắm đuối nhìn tấm bảng trước cửa lớp, rồi vội vàng quay đi, tôi lập tức tông vào một người đang đi tới
-Ui da!! Tôi ngã ngay xuống sàn, mông tiếp đất đầy ngoạn mục. Người đó luýnh quýnh đỡ tôi dậy rồi hỏi
-Em có sao ko? Em học lớp nào mà bây giờ còn lang thang ở đây?
-Dạ…Em học lớp 11/6, em mới chuyển đến nên ko biết lớp nằm ở chỗ nào ạ. Tôi cúi đầu nhìn người thầy “ông địa” tái thế trước mặt, khẽ lên tiếng
Ông thầy chợt nhìn sững tôi rồi cả người run run lên như đang rất buồn cười
-Em đi sai dãy rồi. Lớp 11/6 nằm cuối dãy lớp của tầng đối diện tầng này, em thấy chưa?
Tôi ngẩn người nhìn ông thầy, hồi lâu lắp bắp
-Đây ko phải là dãy lầu nam ạ?
-Haha em nói gì thế?? Đây là dãy lầu bắc. Ông thầy nhìn tôi bật cười như nhìn thấy người ngoài hành tinh
-Sao cơ ạ?? Em nhìn theo bản đồ mà. Nói rồi tôi rút vội tấm bản đồ trong ba lô ra, đưa cho ông thầy xem xét.
Ông thầy nhìn vào đó rồi càng cười to hơn nữa, cười thỏa thuê rồi ông mới quay lại nhìn tôi, khẽ chỉnh lại tờ bản đồ trong tay.
-Em xem bản đồ ngược rồi. N là North nó chỉ hướng bắc, S là South nó chỉ hướng nam, nãy giờ em theo hướng bắc mà đi lạc là phải rồi

Tôi ngượng đến chín người khi nhìn vào gương mặt tủm tỉm cười của ông thầy. Lòng thầm nguyền rủa cho khả năng xem bản đồ thiên tai của mình. Vậy mà tôi cứ tưởng N là hướng nam ấy chứ =.=”
-Em…em cám ơn thầy. Nói rồi tôi phóng như bay xuống cầu thang
“Bay” mòn cả dép cuối cùng dãy nhà phía nam cũng hiện ra trước mắt tôi,… theo lời chỉ dẫn của “ông địa” tôi lần mò đi đến lớp cuối cùng rồi dừng chân lại cẩn thận nhìn chăm chăm vào tấm biển trên cửa lớp, phải đến khi chắc chắn 100% đây chính là lớp 11/6 tôi mới dám phóng vụt vào lớp, chưa kịp lên tiếng chào hỏi ai thì tôi vấp phải cạnh bàn, hét lên một tiếng thật khủng bố rồi tiếp đất bằng môi =.=”
Đứng vụt thẳng dậy, tôi cười ngu hết mức có thể rồi hét lớn
-Xin chào thầy và các bạn, mình là Minh Châu, mới chuyển về đây. Ơ…
Một dòng máu từ mũi tôi đột ngột chảy ra, tôi vội vàng bụm lấy mũi rồi lục tìm khăn giấy trong túi mình, lau mạnh dòng máu trên mũi
-Hê hê. Rất mong được mọi người giúp đỡ…
Cả lớp sững sờ nhìn tôi rồi những tiếng cười hích hích thi nhau nổi lên
Trông thấy gương mặt hết sức “thánh thiện” hết sức ngu của tôi, ông thầy kềm lòng ko được mà dùng gáy sách gõ vào đầu tôi đau điếng
-Sao em đến lớp trể vậy hả?? Mau tìm chổ trống ngồi đi!!!!
-Dạ!! Nhưng thầy ơi thầy có vui buồn thế nào cũng đừng dùng gáy sách em chứ, có ngày em đột tử vì nó mất. Tôi nhăn nhăn ngước đôi mắt cún con nhìn ông thầy, rồi ôm đầu méo mó bước đến cuối lớp trong tiếng cười khúc khích của cả lớp.
Dường như trông mình ngốc nghếch nên hành động cũng ngốc nghếch luôn hay sao á?? Tôi gục đầu xuống bàn rên rỉ