Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 29: Hủy diệt sự sống




Tới cửa hàng bán xe lớn nhất khu thứ bảy, trước cửa là mấy nhân viên bán hàng với khuôn mặt tươi cười.

Triển Dực xuống xe, mắt mọi người sáng lên, giống như thấy khối thịt ngon lành biết di động.

Bạch Vũ thấy Triển Dực muốn vào trong, hắn nhỏ giọng nói, “Cái loại ăn xài hoang phí với ấn tượng bề ngoài của cậu thật sự rất không hợp nhau, cậu có cảm thấy có chút nông cạn không?”

Triển Dực nhìn hắn một cái, “Tôi đã bao giờ nói mình là loại người có chiều sâu chưa? Tôi chính là dạng nông cạn.”

Bạch Vũ sách một tiếng, “Tôi thích!”

Triển Dực hỏi một nhân viên quen thuộc, “Xe của tôi đâu?”

“Ở trên lầu.” Nhân viên nhiệt tình dẫn đường, “Tam thiếu gia biết tin tức nhanh ghê, hàng vừa mới về.”

Lầu hai so với lầu một xa hoa hơn rất nhiều, chiếc mà Triển Dực thích thì có người đang thử.

Bạch Vũ nhìn thoáng qua người thử xe, mới hiểu ra Triển Dực so với nông cạn phải nói là cách xa vạn dặm, vị trước mắt mới là nông cạn.

Người thử xe là một nam tử trẻ tuổi, xem ra là con người, tóc đen, mắt đen, có trang điểm, nếu chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua thì sẽ tưởng lầm là hắc huyết tộc. Hắn mặc một bộ đồ trắng, ngồi bên trong chiếc xe màu đen, bên cạnh có một cô gái vô cùng khêu gợi, phỏng chừng là bạn gái.

Nhân viên bước tới trước đầu xe một chiếc khác, là chiếc màu bạc, giới thiệu với Triển Dực, “Chiếc này là xứng với cậu nhất, dựa theo yêu thích của cậu, động lực tăng thêm gấp ba.”

Triển Dực gật đầu, bước tới, mở đầu xe ra xem xét lắp ráp bên trong.

Bạch Vũ dựa vào mô hình lớn bên cạnh, nâng cằm quan sát bộ dáng của Triển Dực, cảm thấy rất đẹp mắt. Cái gọi là người đẹp nhờ lụa căn bản chỉ là thứ chó má, quần áo cho dù đẹp thì cũng phải xem người mặc là ai.

Bạch Vũ đang đứng thưởng thức, bên cạnh có không ít nhân viên nữ tụ lại to nhỏ.

“Dực thiếu gia lâu rồi mới thấy tới!”

“Đúng thế.”

“Á, cái người tóc trắng kia là ai?”

“Đứng cạnh mô hình mà đẹp trai ớn luôn, hay mời ảnh mua xe đi?”



Triển Dực tỉ mỉ hỏi về tính năng và động lực của chiếc xe, còn có nhiên liệu sử dụng, xem ra rất vừa lòng.

“Tôi lấy hai chiếc giống thế này, màu đen và màu bạc.”

Nhân viên hớn hở chạy đi gọi người lấy xe.

Nam tử áo trắng bên kia cũng móc tiền ra trả, nhưng hắn không trực tiếp lấy mà nhờ người lái tới khách sạn cho hắn, còn mình thì kéo mỹ nhân mỹ mãn rời đi.

“Dực Dực.” Bạch Vũ thấy Triển Dực nhìn nam tử ‘nông cạn’ xuống lầu, liền gọi hắn, “Nhìn cái gì, hắn đâu có đẹp bằng tôi!”

Triển Dực tựa hồ phục hồi tinh thần, nhíu mày trầm ngâm, “Hình như tôi biết hắn.”

“Không phải chớ…” Khóe miệng Bạch Vũ giật giật.

“Không phải ý đó, ý tôi là tôi đã xem tư liệu của hắn.” Triển Dực suy nghĩ, “Hắn là một tên lừa gạt, chuyên đi lừa con gái.”

“Nha!” Lúc này, một nhân viên chạy tới, nói với chủ cửa hàng, “Chi phiếu điện tử của vị khách vừa rồi không lấy tiền được, là giả!”

“Đáng ghét, thì ra là một tên lừa gạt.” Nhân viên than thở nói.

Triển Dực muốn xuống lầu.

Bạch Vũ giữ hắn lại, “Cậu muốn quản?”

Triển Dực liếc hắn, “Cô gái đi với hắn có thể bị lừa.”

Bạch Vũ lộ ra ánh mắt xem thường, “Kệ đi, nếu cô ta không tham tiền thì sẽ không bị lừa, coi như là dạy cho cô ta một bài học.”

Triển Dực bó tay, cũng lười giải thích, bước nhanh xuống dưới.

Bạch Vũ bất mãn đuổi theo.

“Người kia tên là Hy Đức, tôi đã xem tài liệu của hắn.” Triển Dực nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lựa một con đường yên ắng, quẹo vào, “Hắn không chỉ là một tên lừa gạt mà còn là một tội phạm giết người, những cô gái bị hắn bắt cuối cùng đều bị giết.”

Bạch Vũ buồn cười, “Lam Lạc nói đúng ghê đó Dực Dực, cậu đi tới đâu tới đó liền gặp chuyện không may.”

Đang nói chuyện, hắn túm lấy Triển Dực, “Có mùi máu.”

Triển Dực nhíu mày, “Nhanh như vậy đã ra tay?”

Bạch Vũ theo mùi máu nhanh chóng tìm được thi thể, nhưng hiện trường lại không phải cô gái bị lừa, mà chính là nam tử kia… Hai tròng mắt hắn đã giãn ra, nhìn chằm chằm không trung, đã không còn hơi thở.

“Sao người chết lại là hắn?” Bạch Vũ khó hiểu nhìn Triển Dực, sau đó vỗ tay một cái, “Tôi biết rồi, kẻ cắp gặp bà già!”

“Kẻ cắp kia hình như đang ở đó.” Triển Dực chỉ chỉ chỗ quẹo ở phía trước.

Bạch Vũ nhíu mày, chỉ thấy bên kia lộ ra bàn chân của một cô gái, nhưng mà hình như đang run… Chẳng lẽ chưa chết?

Hai người nhìn nhau, bước tới xem, bên đó có một cô gái đang cuộn người lại, trên người đều là máu.

Triển Dực thấy cô cũng không bị thương nặng, chỉ bị té mà thôi, ôm đầu ngồi trong góc, phỏng chừng đã bị kinh hách.

“Này.” Triển Dực gọi một tiếng.

“Á!” Cô gái bất ngờ hét lên, “Đừng giết tôi…”

Triển Dực nhíu mày, mặc kệ tiếng hét, xoay người tới chỗ thi thể, lật người hắn lại.

Người này chết rất đặc biệt, ngực thủng một cái lỗ, mất tim… Thủ pháp giống như khi tập kích huyết tộc, nhưng dùng để đối phó với con người thì hình như có chút khoa trương.

Triển Dực báo cảnh sát, trong chốc lát, Lam Lạc mặt đen đã mang cảnh viên tới.

“Triển Dực!” Lam Lạc vừa quẹo vào con hẻm, liền rống lên.

Triển Dực ngoáy ngoáy lỗ tai, hất đầu với Bạch Vũ, ý bảo — Đi thôi.

“Đứng lại!” Lam Lạc nóng nảy đuổi theo, không để ý đạp trúng cái gì đó, cúi đầu nhìn, một vũng nước sền sệt màu đen, cũng chẳng biết là cái gì.

Ngẩng đầu lên, hai người kia đã sớm biến mất dạng.

Triển Dực và Bạch Vũ vừa ra khỏi con hẻm, chưa quay về lấy xe đã nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới.

Triển Dực nhíu mày, “Lại nữa.”

“Cái gì lại nữa?” Bạch Vũ không hiểu.

Triển Dực phóng ra khỏi con hẻm, dễ dàng chạy tới bên kia, ngăn cản một cô gái cầm camera đang đào tẩu.

Bạch Vũ ngồi trên nóc nhà nhìn xuống, cô gái này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc quần áo thể dục, không xinh cũng không xấu, trên lưng đeo balo.

Cô chỉ lo nhìn đằng sau, không quan sát phía trước, vừa xoay đầu lại liền hoảng sợ.

“Trùng hợp vậy?”

Thở ra một hơi, cô gái cười hì hì nhìn Triển Dực, “Ai nha, đúng là lâu rồi không gặp, Triển Dực thiếu gia.”

Triển Dực nhìn camera trong tay cô, vươn tay lấy, “Chụp cái gì đó?”

“Á!” Cô gái đoạt lại, “Anh đừng xằng bậy, bên trong có bí mật kinh doanh a!”

Triển Dực sao có thể để ý cô chứ, mở bộ nhớ xem ảnh chụp, đang lật xem thật nhanh bỗng nhiên dừng lại ở một tấm, đưa cho cô xem, “Cô chụp?”

Cô gái mếu máo, vẻ mặt kiểu hôm nay xui thấy ghê.

Bạch Vũ nhìn thoáng qua, phát hiện là một tấm hình mờ mờ, nhưng mờ thì vẫn thấy rõ, trong tấm hình là nam tử kia, mà phía sau hắn có một cái bóng. Rõ ràng nhất chính là một vùng máu ở trước ngực, bàn tay màu xanh lá cùng với móng tay bén nhọn, xuyên qua ngực hắn… Nháy mắt này đúng là chụp rất rõ ràng.

Thừa dịp Triển Dực đang nhìn tấm ảnh tới ngẩn người, cô đoạt lấy camera xoay người muốn chạy, ai ngờ lại bị Bạch Vũ cản đường, cô không để ý liền đụng trúng, ngã ra sau, mông đặt xuống đất, xoa xoa cái trán kêu lên.

Bạch Vũ tò mò hỏi Triển Dực, “Ai vậy?”

“Cô ta tên là Comilla, bề ngoài là phóng viên nhưng công việc thật sự là bán manh mối.” Triển Dực giải thích cho Bạch Vũ, “Bình thường cô ta đi săn tung tích của phạm nhân để nhận tiền thưởng.” Nói xong, Triển Dực hỏi Comilla, “Lần này có người mướn cô bắt tên lưu manh đó?”

“Đúng vậy, tên lưu manh đó lừa nhiều người như thế, có người muốn giết hắn báo thù cho bạn, cho nên mướn tôi tìm manh mối, tìm manh mối đâu có phạm pháp đâu!” Comilla cất camera đi.

“Cô có biết người giết hắn không?” Triển Dực hỏi.

Comilla vươn tay, “Anh biết luật của tôi mà.”

Triển Dực rút tiền đưa cho cô.

Comilla nhìn mệnh giá, hạ giọng, “Không biết, người đó không phải người.”

“Huyết tộc?”

“Cũng không giống, hắn mặc đồ đen, động tác cũng rất nhanh, giống như quái vật, vèo một tiếng đã biến mất…” Comilla căm giận, “Làm hỏng chuyện của tôi, mấy tấm kia coi như bỏ!”

Triển Dực thấy không có manh mối gì, muốn đi.

“Á, khoan đã!” Comilla đuổi theo, “Anh có muốn mua tin tức lớn không?”

Triển Dực thấy cô giống như muốn hiến đồ quý, cười thản nhiên, “Tin tức của cô, bình thường tôi không có hứng thú.”

“Lần này nhất định có.” Comilla lấy xấp ảnh trong túi ra, đưa cho hắn, “Cho anh chút ưu đãi nè!”

Triển Dực nghi ngờ cầm lấy xấp ảnh, trong tấm hình là một hình vẽ — Hình vẽ này Triển Dực đã thấy mấy lần, chính là hình xăm ‘nô lệ’ kia.

Triển Dực nghĩ nghĩ, hỏi, “Cô muốn bao nhiêu?”

Comilla lấy máy tính ra, bấm con số đưa cho Triển Dực nhìn.

Triển Dực gật gật đầu, ý bảo có thể chấp nhận.

Comilla lập tức lấy túi văn kiện trong balo đưa cho hắn.

Triển Dực giao tiền cho cô.

Comilla cầm tiền, vui sướng bước đi.

Mở túi văn kiện ra, bên trong có một chiếc kính thông tin. Triển Dực đeo vào, bên trong kể lại hết tất cả những gì liên quan đến hình xăm đó, tiền đã đưa rồi nên Triển Dực cảm thấy quá uổng phí, mấy cái này đều là thứ vô nghĩa, nhưng đoạn cuối, có một chút tin tức, làm Triển Dực lên tinh thần.

Gần đây có vài án vượt ngục và cướp ngục, những trọng phạm tự vượt hoặc do một nhân vật nào đó cứu ra, trên người đều có hình xăm này. Chuyện này cũng liên quan tới Kassel, người đã chạy thoát trong lần áp giải kì trước.

Kassel này không có bản ghi chép gì về tội phạm, cũng không có tài liệu cá nhân, hồ sơ hầu như chỉ là con số 0. Căn cứ theo điều tra của Comilla, an lạc chi môn có một bộ phận rất bí mật, phạm nhân ở đó sẽ bị giam trong căn phòng bịt kín, không bao giờ được ra ngoài, những người này không có quá khứ cũng không có tương lai, được xưng là người bị hủy diệt hoàn toàn.

Mặt khác, ở chợ đêm có một người chi ra một khoản tiền rất lớn, người này muốn diệt trừ Kassel, còn manh mối về tù nhân trốn trại huyền bí này rất ít, Comilla không hổ là một trong những cao thủ tìm kiếm thông tin, cô chụp được một tấm ảnh. Tấm ảnh này vừa vặn chụp được trong thiết bị theo dõi của nhà ga, trong hình là một người đàn ông mặc đồ tù nhân kéo mũ trùm đầu chạy ra ngoài, phía sau chính là nhà ga cháy hừng hực.

Xiềng xích trên người hắn giống y như đúc đoạn đã bị đứt trong nhà ga, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của hắn, kỳ lạ chính là… Triển Dực và Bạch Vũ đều đoán hắn là huyết tộc lớn tuổi, nhưng khuôn mặt của hắn lại hoàn toàn mang nét nhân loại.

Triển Dực cầm tấm ảnh hồi lâu, nhíu mày hoài nghi bản thân có khi nào bị Comilla lừa không, nhưng danh dự của người bán manh mối là rất quan trọng, Comilla chưa từng bán hàng giả bao giờ.

Nghĩ nghĩ, Triển Dực xoay đầu nhìn Bạch Vũ đang đứng bên cạnh chờ, vẻ mặt mất tập trung.

Bạch Vũ xoay đầu, nhìn Triển Dực.

“Có phải anh có chuyện giấu tôi không?” Triển Dực hỏi.

“Cậu hỏi mặt nào?” Bạch Vũ mỉm cười hỏi lại, bước tới bên Triển Dực, cúi đầu nhìn mắt hắn, “Tôi còn rất nhiều chuyện giấu diếm.”

Triển Dực giơ tấm ảnh chụp hình vẽ che trước mặt hắn, “Cái này.”

Bạch Vũ liếc nhìn, ngón tay nhẹ nhàng đẩy cổ tay Triển Dực, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, “Nga, cái này hả, ái chà, cái này thì dài dòng lắm a…”

Triển Dực nhíu mày, “Nói ngắn gọn đi.”

“Thế giới bây giờ lại tin tưởng con người và huyết tộc có thể chung sống hòa bình.” Bạch Vũ lắc đầu, “Đúng là quá ngây thơ.”

Triển Dực không kiên nhẫn, “Nói trọng điểm.”

“Con người và huyết tộc tuyệt đối không thể chung sống hòa bình, là tuyệt đối!” Bạch Vũ buông tay, tỏ vẻ — Đã nói xong trọng điểm!

Triển Dực không hiểu, “Có ý gì?”

“Có nghĩa là, muốn chung sống hòa bình, bình thường đều là bên thế mạnh tình nguyện.” Bạch Vũ chậm rãi nói, “Huyết tộc bây giờ có máu nhân tạo, đương nhiên muốn chung sống hòa bình với con người, giống như con người khi ăn no liền ra khỏi rừng rậm, bắt đầu giảng giải phải bảo vệ động vật.”

Triển Dực không nói gì.

“Nếu con người đứng chót trong chuỗi thức ăn, thì sẽ có suy nghĩ khác.” Bạch Vũ mỉm cười, “Giống như khi cậu nuôi một con mèo, tự cho là mình đã đối xử với nó rất tốt, nhưng ai biết trong đầu nó có khi lại muốn giết cậu thậm chí là ăn luôn cậu, đặc biệt là khi nó có khí lực và trí tuệ của con người.”

Triển Dực cười lạnh, “Đừng có xả nhiều như thế, tôi chỉ muốn biết tại sao hắn lại có thể sống lâu như vậy.”

Bạch Vũ vươn tay vuốt cổ áo Triển Dực, mở miệng, “Nếu con người không muốn chết thì họ chắc chắn sẽ tìm ra cách, hắc hắc.”

Triển Dực cảm thấy hai tiếng ‘hắc hắc’ cuối cùng của Bạch Vũ rất thấy ghét, hắn rất muốn đánh, nhưng lúc này hắn không có thời gian giáo huấn Bạch Vũ, bởi vì phía sau hình như có người.