Huynh Sủng

Chương 78: huynh sủng





Đối mặt với chuyện Hứa Hưng Xương đột nhiên hành đại lễ với nàng, Diệp Trăn Trăn cảm thấy rất không có ý nghĩa.
 
"Chuyện đó, cha, năm lượng bạc mua cao dược kia cũng không phải là của con mà là của người và nương còn có ca ca kiếm được. Cha không trách con giấu diếm người chuyện này, tự tiện làm chủ con cũng đã rất vui rồi, sao con còn dám nhận lễ của người chứ? Cũng không dám nghe một tiếng cảm tạ này của người đâu nha."
 

"Không trách, không trách." Hứa Hưng Xương cuống quít xua tay, "Chuyện này con tự ý làm chủ thì tốt hơn. Cha phải cám ơn con, ca con cũng phải cám ơn con, hai người chúng ta đều phải cám ơn con thật tốt."
 
Diệp Trăn Trăn liếc mắt nhìn Hứa Du Ninh một cái, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười ấm áp.
 
Diệp Trăn Trăn cũng cảm thấy có chút đỏ mặt. Cũng xua tay áo, nói: "Cha người quá khách khí rồi. Chúng ta đều là người một nhà, chân của ca ca tốt lên, con cũng rất vui, người, mọi người đừng cám ơn con nữa."
 
Lại cám ơn nàng thì nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
 
Diệp Tế Muội nhìn thấy hai cha con bọn họ một người cám ơn tới một người chối từ lại liền cười nói: "Được rồi, Trăn Trăn nói rất đúng, chúng ta đều là người một nhà, có cái gì mà cám ơn với không cám ơn? Đồ ăn cũng muốn nguội luôn rồi, nhanh lại đây ăn cơm trước đi. Cơm nước xong xuôi mỗi người nên làm gì thì làm cái đó đi."
 
Cày bừa vụ xuân sắp đến, mạ phải gieo xuống đất. Ruộng phải cày, các loại dưa đậu đều phải trồng, rất là bận rộn. Hứa Hưng Xương cũng phải đi tới học đường.
 
Về phần Diệp Trăn Trăn, nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của nàng là chăm sóc Hứa Du Ninh, đi theo hắn học viết chữ, học vẽ tranh.
 
Dĩ nhiên Diệp Trăn Trăn ước gì chân của Hứa Du Ninh nhanh khỏi nhưng chuyện này cũng không gấp được.


 
Suy cho cùng cho dù cao dược có hiệu quả hơn nữa thì chân gãy mất ba năm cũng không thể một sớm một chiều liền có thể tốt được. Sau đó ngay lập tức đi lại như người bình thường được.
 
Trước tiên cần phải dùng thuốc, sau đó từ từ chuyển động chân. Chờ chân linh hoạt được một chút thì đứng lên từ từ luyện tập giống như đứa trẻ học đi.
 
Bởi vì ngày thường Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương cũng tương đối bận rộn, cho nên chuyện giúp đỡ Hứa Du Ninh luyện tập đi đường lần nữa này liền rơi lên trên người Diệp Trăn Trăn.
Nhưng thật ra cho dù Diệp Trăn Trăn rất tình nguyện hỗ trợ chuyện này nhưng chỉ tiếc là anh hùng không có đất dụng võ.
 
Phải biết rằng Hứa Du Ninh chính là người có thể tự mình bẻ gãy xương chân của mình cho nên đối với những cơn đau lúc luyện tập đi lại một lần hắn có thể không chịu nỗi sao? Căn bản cũng không cần Diệp Trăn Trăn nâng đỡ. Ngay cả khi ngã sấp xuống cũng không cần Diệp Trăn Trăn đỡ dậy, tự tay chống đất từ từ đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.
 
Dù vừa mới bắt đầu mỗi lúc hắn bước chân ra vết thương chỗ đùi phải đều đau như kim châm muối xát lên, áo trong cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt nhưng hắn cũng chưa từng lùi bước qua một lần.
 
Diệp Trăn Trăn đối với chuyện này chỉ có bội phục.
 
Chuyện này nếu như là nàng, đau đến nỗi ở giữa tóc mai mồ hôi rơi như mưa, liền không nói trước nàng có dám ra đồng luyện tập đi bộ hay không, mỗi một bước đi chắc chắn sẽ đau đến quát bậy hét bậy, cộng thêm nước mắt rơi như mưa.
 
Huống chi Hứa Du Ninh mỗi ngày đều sẽ luyện tập như vậy, cho dù gió thổi trời mưa cũng chưa từng dừng lại nghỉ qua một ngày, tự nhiên thành quả rõ rệt. Mặc dù tạm thời đi đường còn chưa có linh hoạt như người bình thường, thời gian đứng thẳng cũng không thể quá lâu nhưng đến cùng đã có thể ra đồng đi một đoạn đường rất dài.
 
Hơn nữa theo mỗi ngày hắn luyện tập, đi đứng càng ngày càng lưu loát hơn, đau đớn trên đùi cũng đang từ từ giảm bớt. Chắc hẳn qua ít ngày nữa chân phải của hắn có thể khỏi hoàn toàn rồi.
 
Trong lòng Hứa Du Ninh còn nhớ rõ chuyện Diệp Trăn Trăn nói với hắn, chờ hắn chân khỏi thì hai người bọn họ liền cùng nhau chơi thả diều. Vì vậy ngày hôm đó nhìn thấy khí trời nắng ấm liền đặc biệt cầm diều đi ra sân phơi thóc trước cửa.
 
Mặc dù cái diều chim én này đã làm xong vào tháng trước nhưng là những ngày này Diệp Trăn Trăn vẫn bận rộn ở bên cạnh chăm sóc hắn nên cũng không có thời gian chơi thả diều. Hứa Du Ninh chỉ cần nghĩ đến một chút thì đã cảm thấy trong lòng rất hổ thẹn với nàng. Càng muốn bồi thường nàng thật tốt.
Vừa vặn mấy ngày nữa chính là mười lăm tháng ba, sinh nhật của nàng, trong lòng đã suy xét xem muốn tặng cho nàng vật gì làm lễ vật sinh thần.
 
Diệp Trăn Trăn đối với sinh thần của mình cũng không có cảm nghĩ gì đặc biệt. Ở đời trước ba mẹ nàng căn bản không nhớ rõ sinh nhật của nàng, nàng chưa từng nhận được món quà sinh nhật nào, cũng chưa từng được ăn bánh sinh nhật. Thời gian dài trôi qua ngay cả chính nàng cũng đã quên mất.
 
Cho nên nàng cũng không có cảm giác đặc biệt lớn gì đối với cái ngày mười lăm tháng ba sắp đến này. Thậm chí nàng cũng không biết ngày mười lăm tháng ba này là sinh nhật của nàng bởi vì mặc dù trước đây Diệp Tế Muội có nhắc qua với nàng một lần nhưng nàng cũng không có để trong lòng.
 
Bây giờ nàng thứ để ở trong lòng chính là con diều chim én Hứa Du Ninh đang cầm trong tay kia.
 
Bởi vì nó thật sự rất đẹp, liếc mắt nhìn xem liền không nỡ dời ánh mắt đi chỗ khác. Không biết sau khi đem chiếc diều chim én này thả lên trên trời cao thì sẽ có hình ảnh như thế nào.
 
Ở đời trước Diệp Trăn Trăn trải qua tương đối trạch, mỗi ngày chính là đến trường, học xong thì về nhà mang theo em trai làm việc nhà làm bài tập. Chuyện chơi thả diều này đối với nàng mà nói vẫn là tân nương ngồi cỗ kiệu, là lần đầu tiên.
 
Tự nhiên là có chút lúng ta lúng túng, căn bản không biết nên thả như thế nào. Còn không bằng hai tiểu hài nhi bên cạnh biết thả diều.
Hai tiểu hài nhi kia đều là người nhà xung quanh đây, tuổi xấp xỉ với nàng. Nhưng diều trong tay hai người bọn hắn đều làm tương đối đơn giản, đều là khung xương tre bên ngoài chỉ dán một mảnh giấy mà thôi, phía trên đều không vẽ chút hoa văn nào. Cho nên nhìn thấy con diều chim én Diệp Trăn Trăn cầm trong tay, hai người đều xúm lại sang đây nhìn xem.
 
Vừa nhìn còn vừa cực kỳ hâm mộ.
 
Có một đứa gọi là tiểu Mãn (vừa lúc sinh ra vào ngày tiểu mãn (1) tiết khí), tiểu nam hài lớn chín tuổi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn không biết thả diều liền mang theo vẻ mặt ghét bỏ nói nàng: "Ngươi là đồ ngốc ngay cả thả diều cũng không biết thả. Đưa cho ta, ta tới thả."
(1) tiểu mãn: vào ngày 20, 21, 22 tháng 5

 
Nói xong liền thò tay qua muốn đoạt lấy diều chim én trong tay Diệp Trăn Trăn.
 
Không ngờ xoẹt nghiêng bên trong đột nhiên duỗi ra một cái tay, nắm chặt lấy tay Diệp Trăn Trăn trước hắn một bước, tiện thể kéo nàng ra phía sau lưng mình.
 
Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn sang liền thấy đó là Hứa Du Ninh. Đang cúi đầu nhìn hắn, mặt mày lạnh lẽo.
 
Trong lòng tiểu hài tử đối với người lớn hơn mình ít nhiều đều sẽ có chút sợ sệt. Huống chi mặc dù trước kia Hứa Du Ninh quanh năm ngồi trên xe lăn nhưng bây giờ khi đứng thẳng người lên liền sẽ phát hiện dáng người của hắn rất cao.
 
Hơn nữa trên người hắn dường như phảng phất có một cỗ khí thế sắc bén lạnh lẽo trời sinh nhưng mà ngày thường trên mặt hắn thường mang theo mấy phần ý cười ấm ấp cho nên người bên ngoài không phát hiện ra được. Nhưng một khi hắn thu lại ý cười, cỗ khí thế này lại ngay lập tức lộ rõ ra.
 
Tiểu Mãn là một tiểu hài nhi thì sao có thể chịu được bị hắn nhìn như vậy? Ngay lập tức trong lòng liền sinh ra nỗi sợ hãi, lui về sau hai bước.
 
Lại nghe thấy giọng nói không phân biệt hỉ nộ của Hứa Du Ninh đang nhẹ nhàng nói ra: "Nàng không ngu ngốc."
 
Muội muội của hắn là một tiểu cô nương đáng yêu nhanh nhẹn như vậy thì làm sao có thể ngu ngốc được? Hơn nữa cho dù nàng ngốc thật vậy thì cũng không tới phiên bất kỳ kẻ nào khác có thể nói được.
 
Trong lòng tiểu Mãn càng lúc càng sợ hãi, hai chân cũng bắt đầu nhịn không được phát run.
 
Trong lòng Diệp Trăn Trăn lại cảm thấy rất hạnh phúc.
 
Cảm giác được người khác bảo vệ không phải là tốt bình thường. Nàng liền từ phía sau lưng Hứa Du Ninh nhô đầu ra, cười tủm tỉm nhìn tiểu Mãn, cũng nói một câu: "Đúng, ta không ngu ngốc. Ngược lại, ta còn rất thông minh."
 
Tiểu Mãn: . . .
 
Hắn lôi kéo một tiểu hài nhi khác, hai người liền xoay người chạy về nhà.
 
Diệp Trăn Trăn nhìn xem bóng lưng hai người bọn họ rồi bật cười lên.
 
Hứa Du Ninh đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu của nàng, vẻ mày nhu hòa xuống: "Được rồi, chúng ta đi thả diều."
 
Vừa rồi Diệp Trăn Trăn đã nhìn thấy tiểu Mãn và một tiểu hài nhi khác chơi thả diều, sau khi bản thân thả thất bại mấy lần cũng lần tìm ra một chút kinh nghiệm. Vì vậy lúc này liền để Hứa Du Ninh đứng yên một chỗ cầm lấy con diều, nàng túm lấy dây chạy đi.
 
Nàng không dám để cho Hứa Du Ninh chạy nha. Bây giờ chân Hứa Du Ninh cũng đã có thể chậm rãi đi đường, chắc chắn vẫn chưa được phép chạy.
 
Cũng may lần này nàng đã thành công thả được diều lên trên trời, vẻ mày tươi cười phấn khích.
 
Sau khi thả được một lúc, nàng nhìn thấy Hứa Du Ninh còn đứng yên tại chỗ, lo lắng hắn đứng lâu sẽ mệt mỏi liền đi qua đưa dây diều trong tay cho Hứa Du Ninh, sau đó dìu hắn ngồi xuống xe lăn ở bên cạnh.
 
Đã là tháng ba mùa xuân, cây cỏ sinh sôi chim oanh bay lượn trên cao, vạn vật tươi tốt phồn thịnh. Tất cả hoa cây cải dầu bên trong đồng ruộng phía trước đều đã nở ra, đập vào mắt chính là một mảng lớn vàng kim óng ánh. Gió xuân mang theo hương hoa cây cải dầu nồng đậm phả vào mặt, khiến cho lòng người thanh thản.
Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh đang ở trên sân phơi thóc một bên chơi thả diều một bên thưởng thức hoa cây cải dầu, thỉnh thoảng nói với nhau mấy câu. Cả hai người đều cảm thấy khoảng thời gian này thật yên bình và nhàn nhã.
 

Rất nhanh đã đến giữa trưa lúc này Diệp Trăn Trăn mới thu diều lại, đẩy Hứa Du Ninh trở về.
 
Vừa về đến nhà liền thấy Diệp Tế Muội đã trở về. Đang cầm một thân cây lúa, khom lưng lót rơm rạ vào bên trong. Bên cạnh còn đặt một chậu gỗ mà ngày thường nhà bọn họ dùng để đặt trứng gà vào, bên trong có hơn hai mươi quả trứng gà.
 
Diệp Trăn Trăn liền hỏi nàng: "Nương, người đang làm gì vậy?"
 
Diệp Tế Muội ngẩng đầu, nhìn thấy diều chim én đặt ở trên đùi Hứa Du Ninh liền hỏi hai người bọn họ: "Hai người các con trở về rồi sao? Chơi thả diều có vui không?"
 
Vừa rồi lúc nàng trở về đã nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đang chơi thả diều trên sân phơi thóc, Hứa Du Ninh ngồi sau lưng nàng cách đó không xa nhìn xem nàng chơi, khung cảnh rất ấm áp. Nàng liền không đi qua quấy rầy hai người bọn họ, trở về nhà bận rộn chuyện của nàng.
 
Diệp Trăn Trăn gật đầu một cái: "Vâng, chơi rất vui."
 
Thật sự chơi rất vui. Cho nên nàng tính toán lúc thời tiết tốt nàng cũng muốn đi chơi thả diều tiếp.
 
Vừa nhìn thấy Diệp Tế Muội đã đem rơm rạ trải ra xong, bắt đầu lấy trứng gà từ trong chậu gỗ bên cạnh ra cẩn thận đặt vào trong thân cây lúa. Trong lòng nàng càng tò mò hơn, lại hỏi: "Nương, rốt cuộc người muốn làm gì vậy?"
 
Diệp Tế Muội buồn cười nhìn nàng một chút. Một bên động tác trong tay không ngừng, một bên trả lời nàng: "Ấp trứng gà con."
 
Ấp trứng gà con? Chính là cái loại gà con trên người có lông màu vàng nhỏ mềm mại, sẽ kêu chít chít sao?
 
Diệp Trăn Trăn còn nhớ rõ ở đời trước lúc nàng học tiểu học, có một lần tan học nhìn thấy có một quán buôn bán nhỏ trước cửa trường học đang bán gà con.
 
Bên trong chiếc lồng không lớn được làm từ tre, từng con gà con chen chúc nhét chung một chỗ kêu chít chít làm cho trái tim người xem đều muốn tan chảy.
 
Nàng có rất nhiều bạn học mua nó mang về nhà nuôi dưỡng nhưng mà nàng không có tiền mua nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, trong lòng còn cảm thấy rất tiếc nuối.
 
Nhưng mà hiện tại, Diệp Tế Muội nói nàng muốn ấp trứng gà con? Hơn nữa nhìn thấy nàng đặt vào bên trong thân cây lúa hai mươi quả trứng gà, đây là muốn ấp trứng hai mươi con gà con sao?
 
Vừa nghĩ tới sẽ có hai mươi con gà con lông mềm mại chạy đầy trong sân, Diệp Trăn Trăn đã cảm thấy trong lòng mềm mại như nhét vào một bó lớn bông vải phơi nắng bù xù.
 
Cũng không đẩy Hứa Du Ninh nữa mà khom lưng đứng trước thân cây lúa nhìn Diệp Tế Muội đang sắp xếp trứng gà bên trong. Còn bắt một con gà mái vẫn đang kêu khanh khách trong sân bỏ vào bên trong thân cây lúa rồi lại đóng một cái sàng tre phía trên thân cây lúa.
 
Lấy tư cách là một học sinh giỏi có chuyện gì không biết sẽ ngay lập tức hỏi rõ ra, Diệp Trăn Trăn lập tức hỏi Diệp Tế Muội đây là làm gì vậy. Nghe thấy Diệp Tế Muội trả lời là để cho con gà mái này đem những quả trứng gà này ấp hết thành gà con. Nàng lại không hiểu hỏi thêm, vì sao trong viện có nhiều con gà như vậy mà cứ khăng khăng bắt một con này?
 
Diệp Tế Muội lại giải thích tường tận cho nàng, từ đó Diệp Trăn Trăn biết thêm một cái danh từ mới. Đó chính là ấp trứng.