Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 93




Trác Cách dẫn theo Lang Kỵ xuất chinh.

Ở phía trên Nghiệp Thành, xa xa có thể trông thấy bụi mù cuồn cuộn, trinh sát liều mạng giục ngựa bẩm báo. Uy Quốc công đứng trên tường thành của Nghiệp Thành, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Tuy nói mấy năm này người ngoài tộc chỉ dùng lượng kỵ binh nhỏ thăm dò, nhưng thật ra bọn họ chờ ngày này đã lâu.

Thế tử Cố Vĩnh Huyên khom người nói: “Quốc công gia, xin hạ lệnh ạ!”

Uy Quốc công thở dài thật sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đóng chặt cửa thành, cả thành đề phòng. Hôm nay tất cả binh sĩ sẵn sàng chiến đấu, nghênh địch!”

Lính truyền lệnh truyền lời của Uy Quốc công xuống dưới, bầu không khí trong thành đột nhiên thay đổi.

Cửa thành nặng nề bị đóng lại, cửa tiệm trong thành đều đóng cửa. Một hàng một hàng binh sĩ qua lại trong thành, gỗ lăn và hòn đá được chuyển lên tường thành liên tục. Quân phục vụ bếp núc cũng chuẩn bị bếp to, trên đó nấu nước sôi. Nước này không phải cho người ta uống mà là lúc quân địch công thành sẽ dùng để xối lên đầu quân địch.

Lang Kỵ trú đóng ở ngoài thành, đối với những lính mới vừa nhập ngũ mà nói đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều Lang Kỵ như thế. Trong bóng đêm, từng con lộ ra đôi mắt màu xanh lục, làm tăng lên bầu không khí tiêu điều trên chiến trường

Lang Kỵ hung mãnh, nhưng quân phòng thủ Nghiệp Thành cũng không yếu. Bọn họ dựa vào tường thành đánh lùi từng đợt tấn công của ngoại tộc, trận chiến này đánh từ trời tối đến hừng đông, rồi lại đánh đến tối.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, từ ngày đó trở đi, ngoại tộc chính thức khai chiến với Đại Chu. Lang Kỵ hung hãn không sợ chết, dường như quyết định phải công phá Nghiệp Thành. Nhưng mà Nghiệp Thành  giống như hòn đảo nhỏ đứng sừng sững  trong sóng gió, cho dù tấn công mãnh liệt thế nào đều đứng vững.

Trận chiến này đánh hồi lâu, cho dù Đại Chu hay ngoại tộc đều tổn thất nặng nề.

Nghiệp Thành.

Trên người tất cả mọi người đầy máu tươi, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi. Không ai biết giấc ngủ này có thể ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra có thể sẽ phải chết trên chiến trường.

Phụng Linh tựa vào cây cột bên cạnh, trên gương mặt tuấn mỹ hiện đầy vết máu và tro bụi. Y còn nhớ rõ lúc vừa mới từ kinh thành đến, y không quen với cuộc sống trong quân doanh, một khi trên người dính bẩn sẽ đi tắm rửa. Mà qua nhiều năm như thế, y đã có thói quen để cả người dính đầy mồ hôi bẩn và vết máu mà chìm vào giấc ngủ, trong khoảng thời gian ngắn hồi phục thể lực mà tham gia chiến đấu lần nữa.

Trên tay y cầm một miếng vải mềm lau sạch vũ khí của mình, đây là thói quen nhiều năm chưa từng thay đổi của y. Cho dù trên người bẩn thế nào thì vũ khí nhất định phải sáng ngời.

Nhưng lúc này, y nghe được bên cạnh vang lên tiếng áo giáp va chạm vào nhau, cả người y run lên. Đầu óc còn chưa phản ứng kịp, thân thể cũng làm ra tư thế đánh địch, đến khi y phát hiện đối phương là Uy Quốc công thì mời thả long lại.

Uy Quốc công hài lòng vỗ vỗ bờ vai của y: “Có ý thức cảnh giác, như thế rất tốt.”

Phụng Linh khẽ thở ra: “Quốc công gia.”

Uy Quốc công cũng không từ chối y, hai người cùng đi lên tường thành. Lúc này màn đêm buông xuống, có thể thấy bóng dáng lung lay của mấy lều vải bên phía ngoài tộc và tiếng sói tru phía xa xa kia.

Hai người cứ đứng như thế một hồi, đột nhiên Uy Quốc công nói: “Ngươi cũng phát hiện ra à?”

Phụng Linh sững sờ, lập tức trầm mặt gật gật đầu.

Lúc trước, những Lang Kỵ này chỉ mạnh mẽ đâm tới, nhưng hôm nay bọn chúng lại có trận hình, thậm chí còn có thể bắt đầu sử dụng chút chiến thuật.” Trên mặt Uy Quốc công toát ra vẻ lo âu: “Chúng ta phái mật thám đi hoàng đình của bộ lạc Cát Nhan, muốn tra rõ thân phận thật của vị lão sư của Trác Cách, đáng tiếc, bọn họ đều thất bại tan tác mà quay về. Đến nay, điều duy nhất có thể chắc chắn là người kia là người Đại Chu, hơn nữa y vô cùng hiểu rõ Nghiệp Thành, rất có thể từng là tướng lĩnh của Nghiệp Thành.”

Phụng Linh kinh ngạc mà nhìn Uy Quốc công, những tin tức này cũng tính là bí mật, mà Uy Quốc công lại không kiêng dè nói cho y biết.

Uy Quốc công cười nhạt một tiếng: “Mấy năm này ta vẫn quan sát ngươi, ngươi không hề giống với lúc mới vào quân doanh. Cho dù võ nghệ hay là ứng biến, thậm chí ở chung với đồng liêu thì ngươi cũng là số một số hai trong quân. Bây giờ ta có một nhiệm vụ quan trọng, thật ra vốn dĩ không muốn nói sớm với ngươi như thế, nhưng đã nói đến đây thì cứ hỏi ý kiến của ngươi một chút.”

Phụng Linh mơ hồ ý thức được gì đó.

“Ta nhớ, trước kia ngươi nói với ta muốn tham gia vào nhóm mật thám đi thăm dò? Bây giờ ngươi còn muốn thế chứ?”

Trái tim của Phụng Linh đập mạnh: “Quốc công gia…”

“Khoan đã, ta còn chưa nói hết.” Uy Quốc công đưa tay ngăn y lại. “Bây giờ ngươi đã là giáo úy, nếu dựa theo tốc độ lập quân công của người thì mấy năm nay thành tựu sẽ vô cùng to lớn. Không nói đến phong hầu bái tướng, nhưng vị trí Phiêu Kỵ tướng quân chắc chắn sẽ có. Nhưng nếu ngươi vào mật thám, không nhắc đến nguy hiểm, có thể ngươi sẽ ở trên thảo nguyên nhiều năm. Lúc đồng đội của ngươi lập công, ngươi có thể đối mặt với đói khát, rét lạnh và một thân một mình. Cho dù cuối cùng ngươi tra xét được thân phận thì chưa chắc công lao này lớn bằng chuyện ngươi ở lại trong quân đội.”

“Ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời chắc chắn cho ta.”

Phụng Linh chỉ lắc đầu: “Thuộc hạ vốn là quân nhân, vốn dĩ nên phục tùng mệnh lệnh. Nếu Quốc công gia sắp xếp thì thuộc hạ sẽ tiếp nhận, không cần suy nghĩ.”

Uy Quốc công tỏ vẻ tán thưởng, ngoài miệng lại nói: “Đây cũng không phải là trên chiến trường, ta cảm thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ càng đi.”

“Từ khi khai chiến, chỗ nào không phải là chiến trường chứ?” Ánh mắt của Phụng Linh trở nên kiên định. “Thuộc hạ nguyện tuân theo mệnh lệnh của Quốc công gia.”

“Tốt, tốt, tốt!” Uy Quốc công xúc động vỗ vai y. “Nếu như thế thì ta cũng không già mồm nữa. Ta cho ngươi một tháng chuẩn bị, cho dù ngươi muốn tiền hay muốn người ta vẫn đồng ý. Sau một tháng, ngươi sẽ theo thương đội đi vào thảo nguyên.”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

So với biên quan Tây Bắc phun trào sóng ngầm, chiến tranh tán loạn thì kinh thành hòa bình hơn nhiều. Kỳ thi mùa xuân ba năm một lần kết thúc, nhóm tiến sĩ tân khoa hăng hái cưỡi ngựa dạo phố.

Các thiếu nữ hai bên đường ném hoa tươi lên người bọn họ như điên, thỉnh thoảng vang lên từng tiếng thét chói tai. Mà trong đó, ngoại trừ ba vị trí đầu được quan tâm nhất, còn có một Truyền lư năm nay là Cố Trạch Vũ. Hắn trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn, gia thế lại tốt, mà quan trọng nhất là hắn còn chưa thành thân!

Truyền lư: Phép đời khoa cử thi đình xong, sáng sớm xướng danh các người đỗ gọi là Truyền lư.

Đương nhiên người Cố gia không thể bỏ qua thời khắc quan trọng như thế của đại ca, trong nhà đã sớm mua chỗ ở quán rượu bên đường. Mấy người lớn vẫn duy trì được bình tĩnh, bọn nhỏ đã dựa vào cửa sổ, cố gắng đưa thân thể nhỏ ra kêu tên đại ca.

Liễu thị ngồi trong phòng, nghe giọng nói líu ríu bên kia thì bất đắc dĩ cười một tiếng: “Từ sau khi Trạch Vũ đạt được thành tích, mỗi ngày bọn nhỏ đều muốn xem đại ca cưỡi ngựa dạo phố. Bây giờ cuối cùng cũng đạt được ước nguyện rồi.”

“Không phải sao, ngay cả Thanh Ninh và Trạch Mộ trầm tĩnh như thế mà hôm qua còn nghe hai đứa nói mãi đấy.” Đào thị nói thêm.

Chu thị cười nói: “Đâu chỉ bọn chúng, ngay cả Thanh Chỉ đã đính hôn rồi, sắp gả làm thê tử cho người ta mà cũng cùng bọn nhỏ điền cuồng ầm ĩ sao?”

“Chuyện song hỉ lâm môn này, ngoài miệng Đại tẩu nói ghét bỏ nhưng không biết trong lòng vui vẻ thế nào đâu!” Liễu thị cố ý nói: “Ngọc Nương, muội nói có đúng hay không?”

Đào thị chỉ cầm khăn tay che miệng cười.

Chu thị trừng mắt nhìn Liễu thị: “Muội lại trêu ghẹo!”

Chị em dâu bọn họ cười cười nói nói, mà Cố Thanh Thù dựa vào cửa sổ nhìn bóng lưng đại ca đi xa, lại thúc giục những người khác: “Chỗ này cách Quỳnh Lâm Uyển một đoạn nữa! Chúng ta đi theo xem chút đi!”

Cố Thanh Chỉ vội vàng khoát tay: “Ta không đi được.”

Cố Thanh Chỉ đã đính hôn, cuối năm nay sẽ thành thân, vốn dĩ không thích hợp đi ra ngoài. Nếu không phải vì đại ca cũng sẽ không theo bọn họ ra, bây giờ xem cũng xem rồi, đương nhiên sẽ không theo bọn họ ầm ĩ.

Cố Thanh Thù vội vàng đưa tay ôm lấy Cố Thanh Vi và Cố Thanh Ninh: “Đại tỷ không đi, hai muội cùng đi với ta nhé!”

Cố Thanh Vi thường xuyên cùng Cố Thanh Thù làm bậy, hơn nữa tổng thể tân khoa tiến sĩ năm nay còn nhỏ tuổi, có không ít mỹ nam tử tuấn tú phong độ nhanh nhẹn. Cố Thanh Vi vừa mới nhìn thoáng qua cũng chưa nhìn đủ, bây giờ nghe Cố Thanh Thù nói thế thì lập tức đồng ý.

Cố Thanh Ninh ba phải, cũng bị nàng kéo ra ngoài.

Cố Trạch Hạo và Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ nhìn nhau, cũng đành phải đi theo.

Ai ngờ mấy người còn chưa đi ra ngoài đã bị người cản lại. Bây giờ người bạn nhỏ Cố Trạch Thuần mới bốn tuổi đang ngăn ở cửa, dùng giọng nói bi bô nói với bọn họ: “Các ca tỷ muốn đi đâu, đệ cũng muốn đi!”

Cố Thanh Thù véo khuôn mặt thịt của hắn, không hề nương tay với đệ đệ ruột: “Ngoan, đi tìm nhũ mẫu bú sữa đi, đừng làm phiền ca ca tỷ tỷ.”

Mặc dù Cố Trạch Thuần còn nhỏ tuổi nhưng lại là đứa trẻ rất có chủ kiến: “Mọi người không dẫn theo đệ đi thì đệ sẽ nói cho mẫu thân biết!”

Cố Thanh Thù và Cố Trạch Hạo nhìn nhau, Cố Trạch Hạo ôm lấy đệ đệ qua một bên, Cố Thanh Thù thì dẫn theo các đệ đệ muội muội vọt thẳng xống cầu thang. Toàn bộ quá trình nhanh như tốc độ ánh sáng, lấy thế nhanh như chớp. Đến lúc Cố Trạch Thuần phản ứng kịp thì đã không thấy bóng của ca ca tỷ tỷ nữa.

Mấy người Cố Thanh Thù nghe thấy tiếng khóc đinh tai nhức óc ở sau lưng cũng không thèm để ý, vội vàng đuổi theo đội ngũ tiến sĩ. Nhưng mà bọn họ lại không để ý một chuyện, người xem bên đường đều là người chen người, bọn họ còn nhỏ vốn không thể chen vào được, chỉ có thể ở bên ngoài đám người nhún nhảy nhìn xem.

Cố Thanh Ninh bị Cố Thanh Thù kéo chặt tay, vô thức bị nàng kéo vào trong đám người. Nàng hơi hối hận khi đi cùng bọn họ ra ngoài, nhưng thấy dáng vẻ vui vẻ của Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi thì nàng cũng đè sự không vui xuống.

Tuy nói mấy đứa bé có hộ vệ đi theo, nhưng dù sao người cũng đông nghìn nghịt, hộ vệ cũng chưa chắc có thể trông nom được. Cố Trạch Hạo và Cố Trạch Mộ đành phải ở sau lưng các nàng che chở, sợ các nàng bị người ta xô ngã.

Đúng vào lúc này, Cố Thanh Thù nhìn thấy một đống gạch chất đống bên đường nên vội vàng kéo Cố Thanh Ninh qua. Hai người đạp lên cục gạch vừa lúc có thể thấy đại ca ngồi trên xe ngựa.

Cố Thanh Thù lập tức dùng sức vẫy tay, Cố Thanh Ninh cảm thấy cục gạch dưới chân lung lay sắp ngã, sợ Cố Thanh Thù sơ ý sẽ ngã xuống, ai ngờ nàng để ý đến Cố Thanh Thù lại quên mất mình. Cố Thanh Thù kích động kéo nàng một cái khiến nàng bước hụt, ngã thẳng về phía sau.

Cố Trạch Mộ mới vừa chen ra khỏi đám người, hắn thấy thế trái tim siết chặt muốn đi tới đỡ Cố Thanh Ninh, không ngờ có người còn nhanh hơn hắn.

Vốn dĩ Cố Thanh Ninh đã chấp nhận ngã đau một cái, không ngờ nàng không bị ngã vào mặt đất lạnh băng mà lại ngã vào một vòng tay ấm áp. Nàng kinh ngạc mở to mắt lại thấy một gương mặt xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.

Trên mặt Hoắc Vân Châu còn mang theo gió bụi đường xá xa xôi, nhưng không hề tổn hại đến dung mạo của hắn. Hắn nở nụ cười với Cố Thanh Ninh: “Cô nãi nãi, cho dù đã lâu không gặp cũng không nên hành đại lễ như thế chứ!”