Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 54




Có thể là vì mấy lời Kỳ Trạch tương lai nói vẫn chưa rõ ý, cho nên những ngày kế tiếp, Nhan Họa quyết định sẽ bắt đầu âm thầm theo dõi Kỳ Trạch.

Sau một thời gian, Nhan Họa cảm thấy cô như thể ngộ ra điều gì đó, lại như thể có gì đó không giải thích được, cuối cùng vẫn mờ mịt, trong lòng kết luận không phải là do mắt mình có vấn đề, vì thật ra là nhìn không ra một cái gì hết mà…

Nói cho cùng thì bọn họ vẫn chỉ là học sinh cấp ba chưa bước chân ra ngoài xã hội thôi, kinh nghiệm có hạn, mặc dù Kỳ Trạch cố ý che dấu nhưng đối với người lớn thì vẫn có thể dễ dàng nhìn ra, nhưng đối với Nhan Họa thì để nhìn thấu Kỳ Trạch là một điều vô cùng khó khăn. Nếu như không biết trước tương lai thì có khi cô còn chẳng buồn để ý đến Kỳ Trạch ấy chứ, cô sợ nếu như mình suy nghĩ nhiều, sau đó phát hiện chuyện vốn không phải như vậy thì có phải là rất mất thể diện không?

Đối với một cô gái 17 tuổi mà nói thì nhắc đến chuyện tình cảm vẫn hay bị xấu hổ, có thể trong lòng quấn quýt phát điên lên rồi, nhưng cũng sẽ không mặt dày mà tự cho là người ta thích mình được.

Cho nên, vì không thể xác định được sự thật, nên Nhan Họa vô cùng rối rắm.

Sau khi vượt qua được rào cản là cái bóng đèn Nhan Lãng, Kỳ Trạch càng thêm tự do thoải mái mỗi lần đến nhà Nhan Họa.

Mấy ngày sau, kết quả của kỳ thi tháng thứ hai đã có.

Sau giờ tan học hôm nay, không chỉ Kỳ Trạch tới, mà cả nhóm học tập đều cùng nhau đến nhà Nhan Họa chơi.

Kỳ Trạch vẫn đứng thứ nhất như bình thường, như thể việc bỏ thời gian ra dạy kèm Nhan Họa cũng chẳng làm ảnh hưởng đến kết quả của cậu vậy. Những người khác thì kết quả không khác lần thi đầu là mấy, chỉ có Đàn Tử Quỳnh là đã lên được mấy hạng, coi như cũng có tiến bộ lớn rồi.

“Kỳ soái ca, cậu đúng là trâu bò!” Trình Dương không khỏi cảm khái, “Có thêm một mối quan tâm khác mà thành tích cũng không tụt xuống.” Nói xong, cậu liếc Nhan Họa một cái, thấy cô vẫn mỉm cười như mọi ngày, trong lòng âm thầm lắc đầu, cảm thấy năng lực hành động của Kỳ Trạch thế này là chưa được rồi.

Kỳ Trạch lạnh nhạt hừ một tiếng, tức giận đến mức Chu Dịch phải đi tới vỗ vai, đáng tiếc lại bị Kỳ Trạch không khách khí gạt đi.

Đàn Tử Quỳnh nắm vai Nhan Họa nói: “A Họa cậu phải mau khỏe lên, càng nhiều đối thủ thì sẽ càng có động lực cạnh tranh. Cậu không đi học, mình phải ngồi một mình, lúc làm bài trên lớp không có ai để thảo luận, chán chết đi được. ”

Nhan Họa gõ lớp thạch cao trên đùi, bất đắc dĩ nói: “Mình cũng muốn vậy, nhưng cái chân nó vẫn chưa cho phép. ”

“Đàn Tử á, phải có người ở bên cạnh cổ vũ thì mới có động lực được.” Chu Dịch trêu chọc nói, “Nhưng mà Đàn Tử nói cũng đúng, chúng mình cũng chờ cậu khỏe lại rồi đến trường, sau đó nhớ đè uy phong của Đàn Tử xuống đấy. ”

“Cảm ơn cậu. ”

Một nhóm người tụ tập trong thư phòng nhà Nhan Họa, khó có lúc thoải mái thế này nên ai nấy đều nói chuyện vui vẻ đến quên cả trời đất.

“Sắp đến tháng mười hai rồi, chuẩn bị lại có đại hội thể thao mùa đông.” Tô Trọng Tuấn nói, “Đây sẽ là đại hội thể thao cuối cùng của khóa chúng mình đấy, các cậu định tham dự hạng mục nào?”

Mọi người đều kinh ngạc khi nghe lớp trưởng chuyển chủ đề sang chuyện đại hội thể thao mùa đông được tổ chức vào tháng mười hai hàng năm của trường. Đàm Minh Thiên xua tay nói: “Lớp trưởng, hô hấp của mình không được tốt lắm, mấy môn như chạy cự li dài thì đừng tìm mình nhé. ”

Liêu Vinh và Đàn Tử Quỳnh cười ha ha, làm cho Tô Trọng Tuấn có phần bất đắc dĩ, gương mặt trông hiền lành vô cùng. Nhan Họa không kìm được mà khẽ quan sát cậu ta, theo các đường nét trên gương mặt thì đúng là cậu ấy sẽ trở thành một mỹ nam nếu như gầy đi.

Kể từ khi biết rằng Tô Trọng Tuấn sau này sẽ trở thành một mỹ nam, Nhan Họa vừa ngạc nhiên vừa thán phục, không nhịn được mà thầm quan sát cậu mỗi lần gặp mặt, nhìn khuôn mặt béo mập bây giờ thì đúng là không thể nghĩ rằng hai người là một được.

Có thể là do Nhan Họa nhìn trộm người ta khá lâu nên không giấu được ánh mắt của một số người, nhất là đối với hai cậu thiếu niên đang thầm thích cô là Liêu Vinh và Kỳ Trạch, cả hai đều phát hiện ra là cô đang ngây ngốc nhìn Tô Trọng Tuấn.

Sao lại thế này?

Thường thì chả ai coi Tô Trọng Tuấn là tình địch cả, bởi vì nhìn Tô Trọng Tuấn thì có điểm nào để khiến các cô gái yêu thích cơ chứ. Liêu Vinh thì đã đành, nhưng điều khiến cho Kỳ Trạch buồn bã chính là cậu và Nhan Họa tuy đang chậm rãi trở nên gần gũi, nhưng Nhan Họa đa phần vẫn rất khách sáo với cậu, tuyệt đối không vượt qua khuôn phép, luôn duy trì một khoảng cách nhất định, mà đặc biệt là cô chưa bao giờ âm thầm nhìn cậu như vậy.

“A Họa, sao cậu cứ nhìn lớp trưởng mãi thế?” Đàn Tử Quỳnh hỏi thẳng.

“Hả, không có gì, chỉ là mình cảm thấy lớp trưởng lớp mình đúng là một người tốt.” Nhan Họa thản nhiên đáp.

Những người khác nghe vậy cũng không nói gì nhiều mà chỉ trêu ghẹo Tô Trọng Tuấn là được con gái khen vân vân, Tô Trọng Tuấn ngại ngùng gãi đầu, chỉ cười cười cho qua.

Mọi người ở nhà Nhan Họa đến trước giờ cơm thì ra về, mẹ Nhan mời mãi mà không ai ở lại ăn cơm, dáng vẻ có phần rất thất vọng.

Nhan Lãng nói: “Mẹ à, cả đám thanh niên to lớn thế kia, mẹ muốn làm mình mệt chết à? Muốn cảm ơn người ta vì đã đến thăm chị thì hôm nào mời người ta ra nhà hàng là được, cần gì phải tự làm cơm cho mệt. ”

Mẹ Nhan nghe xong liền đập một phát vào gáy con trai ngốc, nói: “Con thì biết cái gì? Cái này gọi là có qua có lại, chị con một mình ở nhà không có người nói chuyện, anh chị ý đến đây chứng tỏ người ta có tâm, đương nhiên phải đích thân làm cơm mời người ta một bữa rồi. Ai, hai ngày tới ở công trường bận rộn, bố mẹ phải đi vắng cả ngày, một mình chị con ở nhà thật khiến mẹ không yên tâm, đã lâu rồi nó không ra ngoài, người chắc mốc meo hết cả…”

Nghe mẹ nói, Nhan Lãng nghĩ một chút rồi nêu ý kiến: “Được rồi, ngày mai thứ bảy, con sẽ đưa chị ra ngoài đi dạo một lúc. Nếu bố mẹ không yên tâm thì để con gọi thêm anh Trạch nhé? Bố mẹ cứ đi công việc, buổi trưa bọn con sẽ ăn bên ngoài, buổi tối thì con nấu cho chị ăn. ”

Mẹ Nhan lo lắng nhìn con trai, nói: “Con nấu được không đó? Chai nước tương bị đổ con còn ngại động vào, vào bếp cũng chỉ biết lấy mỗi cái bát, mẹ không thể yên tâm nổi. ”

Nhan Lãng cảm thấy mình bị coi thường, bực bội nói: “Sao mà không được ạ? Mẹ cứ chờ xem. Bố ơi, hai ngày tới bố mẹ cứ yên tâm mà đi đi ạ, con gọi thêm anh Trạch tới đây là được.” Nhan Lãng trực tiếp quay sang nói với bố.

Bố Nhan suy nghĩ, hai ngày tới thật sự có việc rất quan trọng, hai vợ chồng ông không đi không được, nhưng ông vẫn cẩn thận nói: “Con phải hỏi xem thằng bé A Trạch có rảnh không đã để bố xem xét, nếu bận thì đừng cố quấy rầy nó, người ta cũng phải ở nhà với gia đình.” Mặc dù thứ bảy Kỳ Trạch cũng sẽ tới nhà như mọi ngày, nhưng ông là người không thích làm phiền người khác, cho nên phải hỏi rõ ràng mới được.

Được bố đồng ý, Nhan Lãng lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Trạch, chỉ sau một hồi chuông là bên kia đã bắt máy.

“Anh Trạch, ngày mai anh có kế hoạch gì không ạ?”

“Vẫn chỉ là đến nhà dạy học cho chị em thôi.” Kỳ Trạch nhẹ nhàng nói.

Nhan Lãng quay ra làm dấu với bố mẹ, sau đó mới nói: “Vậy ạ, đợt này bố mẹ em bận nhiều việc, trong nhà chỉ có em với chị, mà chị em thì đã lâu chưa ra ngoài phơi nắng, nên là ngày mai em muốn đưa chị đi dạo một chút, nhưng không có ai đi cùng nên bố mẹ em không yên tâm. ”

Kỳ Trạch nghe vậy thì hiểu ngay, tim đập nhanh vì vui sướng, mỉm cười đồng ý.

Sau khi cúp máy, Kỳ Trạch hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên thì trông thấy ông nội đang cầm dao điêu khắc tiến lại gần, vì không phòng bị nên cậu giật mình hoảng sợ nhảy sang một bên: “Ông nội, ông làm gì vậy ạ?”

Ông Kỳ tuy thấy cháu sợ nhưng cũng chẳng tỏ ra áy náy chút nào, chỉ cười nói: “Ông cũng muốn hỏi là con đang làm gì đấy? Ai gọi điện đến mà vui vậy?”

Kỳ Trạch kể chuyện bố mẹ Nhan Họa bận phải đi vắng cho ông nội nghe, ông Kỳ nghe xong gật đầu, cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, nói: “Nếu thế thì con phải sang xem thế nào, thằng bé A Lãng tuổi còn nhỏ, bọn họ không yên lòng là phải. ”

Kỳ Trạch mím môi cười, đang định trở về phòng thì lại nghĩ đến một chuyện, bèn ho một tiếng rồi nói: “Chuyện này…ông nội, nếu như con, con…”

“Hả? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Ông Kỳ hứng thú nhìn cháu trai hiếm khi ấp a ấp úng như vậy.

Kỳ Trạch khẽ đảo mắt, khuôn mặt trắng trẻo có chút ửng đỏ, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Ông nội, nếu con muốn…muốn thành đôi với Nhan Họa, liệu bác trai bác gái bên đó có tức giận không ạ…” Nói xong một lúc mà vẫn không nghe thấy ông nội trả lời, Kỳ Trạch bèn quay đầu nhìn, thấy ông nội chỉ nhìn mình cười, đến mức mà cả người cậu cũng nóng bừng hết lên rồi.

Sắp đỏ như tôm luộc mất.

Nói cho cùng thì đây là lần đầu tiên trong đời cậu thích một cô gái, cũng là lần đầu tiên cậu dám thổ lộ tâm tư của mình cho người nhà biết, cho nên có chút ngại ngùng. Tâm trạng này không phải chỉ riêng con gái mà ngay cả con trai cũng có.

Ông Kỳ cũng biết nếu cháu trai ông mà đã nói ra chuyện này thì ắt hẳn là đã phải hạ quyết tâm lớn rồi, đây là lần đầu tiên cháu trai tâm sự với ông, nên đương nhiên ông rất vui, không muốn để cháu chờ lâu, ông nói: “Bố mẹ Nhan Họa đều là người tốt, chỉ cần tình cảm của các con trong sáng là được, hơn nữa nếu vẫn giữ vững được thành tích học tập thì bọn họ chắc chắn sẽ không nói gì đâu, con đừng lo lắng. ”

Chung quy là Kỳ Trạch lo rằng nếu mình theo đuổi con gái nhà người ta thì bố mẹ người ta sẽ để ý, thậm chí còn cấm cậu không được lui tới nữa. Cho nên Kỳ Trạch mới muốn nói trước chuyện này với ông nội để nghe thử xem ý kiến của ông nội thế nào.

Bởi vì cậu không muốn chỉ yêu đương trong một thời gian ngắn, mà cậu đang suy tính đến chuyện cả đời, cho nên mới phải cẩn thận từng bước như vậy.