I Miss You, Best Friend

Chương 4




Mới sáng sớm đã có tiếng chuông điện thoại reo điên loạn,tôi thật sự không thể mở nổi hai mắt ra nhìn,chỉ he hé một mắt coi như đã thật kì tích lắm rồi. Ai lại vô duyên phá hoại giấc ngủ của người khác như thế??? Qúa đáng. Nhìn vào màn hình chữ Minh Tinh hiện ra.Tôi mệt mỏi trả lời

-'có việc gì,muốn giết người hay sao mà gọi sớm thế '

Hắn lại lôi cái giọng trách cứ như ông bố già ra nói

-'mặt trời lên đến tận đỉnh còn chưa dậy,định ngủ để quên đi ngày tận thế luôn à '

-'ông chú của tôi ơi làm ơn đừng gọi để trách cứ cái sở thích tao nhã này của tôi, nói luôn đi có việc gì'

Minh thở dài, hắn công nhận phải bó toàn thân với bản tính ham ngủ của tôi

-'dậy đi không đói à,sang đây tôi hôm nay hào phóng nấu cho cậu ăn '

Không nhắc đến thì thôi,chứ nhắc rồi bụng lại kêu la thảm thiết,tôi nhớ có nhịn một buổi tối thôi mà,thật sự có nhịn mấy tháng đâu. Tôi tức giận nói

-'Cậu là đang vừa đấm vừa xoa chắc,nhớ lại đi,nhờ phước của ai mà tôi mới phải tạm biệt với bữa tối hôm qua????

Hắn cười cười nói

-'sao tôi biết được '

Gì đây lại chơi trò ngây thơ à

??Tôi tức giận quát

-'đồ nai già '

Minh thở dài hắn vờ như chuẩn bị tắt máy

-'haizzzz không sang thì thôi,đành đổ hết thức ăn vậy.....toàn món cậu thích mà đổ phí thật '

Cậu ta lại bắt đầu chiêu câu dẫn đây mà,biết thế...nhưng rất tiếc là tôi toàn bị vướng vào câu mới đau chứ

-'ai nói không sang,đợi tý '

Hắn không đợi tôi nói hết câu đã tắt máy,tôi chỉ nghe thấy tiếng tút tút....Cậu ta có cần KIỆT sỉ thế không???.hừ nhà giàu đổ vách vậy mà còn tiếc vài đồng... xời tôi khinh (-.-*)

15 phút sau tại nhà hắn,

Đang chiên thịt thì nghe thấy tiếng mở cửa, bước ra ngoài cửa thấy tôi mặt mũi bơ phờ, hắn kinh ngạc buông lời chêu đùa

-'Yêu quái phương nào mau hiện hình:D'

Tôi phi thẳng cái gối yêu quý trên chiếc ghế sôfa vào mặt hắn, ấy thế mà bị hắn nhanh tay bắt lấy,ném lại về phía tôi.....hờn, thật tổn thương xâu sắc, hắn học kém nhất môn GDCD bảo sao không thể thấu hiểu hết được câu cần kính trọng phụ nữ, người già và trẻ con.

Tôi lườm cậu ta,không can tâm,hầm hực nói

-'cậu có phải con trai không đấy, không biết thương hoa tiếc ngọc là như thế nào à'

Hắn cho tay lên vuốt cằm tỏ ra tri thức giảng giải cho tôi

-'tôi đương nhiên là con trai,Nếu có hoa tôi sẽ chăm bón nó cẩn thận, ngọc mà ở trong nhà,tôi chắc chắn nâng như nâng trứng hứng như hứng vàng ,rồi đợi một ngày đẹp trời,gả nó vào một cửa hàng xa hoa nào đó, còn loại hàng nhái không mác như cậu thì muốn thương tiếc cũng không miễn cưỡng nổi '

??? Hàng nhái không mác á, có cần khinh thường nhau vậy không, nghe hắn nói mà sự tức giận của tôi như muốn bùng nổ, đúng là độc mồm độc miệng

-' tôi mà thích cậu chắc chắn là sẽ không có tương lai tươi sáng gì đâu'

Hắn nhún vai Thản nhiên nói

-' dù không thích tôi thì tương lai của cậu cậu cũng mù mịt lắm rồi,yên tâm đi '

Tôi Cứng họng không nói nữa,đành thẳng tiến đến bàn ăn...amen toàn những món tôi thích mà cậu ta lại nấu rất ngon,thật không thể không lấp đầy bụng mà.Thỉnh thoảng tôi toàn sang nhà hắn ăn chực,bảo sao dù ốm 3 ngày cũng không giảm nổi cân. Nếu tôi mà không trở thành được người mẫu là do cậu ta hết......ahihi

Chỉ trong vòng 30 phút tôi đã khiến cái bụng ồn ào kia câm nín,đang định ra ngoài xem hoạt hình thì tự nhiên đằng sau văng ra tiếng nói nhẹ nhàng

-'đợi chút đã, giúp tôi dọn đống bát trên bàn và rửa sạch sẽ nó đi rồi muốn làm gì thì làm '

-' tôi là khách mà '

Hắn kiên quyết nói

-'khách cũng phải rửa '

Tôi đành ấm ức vào chiến đấu với đống hỗn độn đấy, nhưng may là cậu ta rửa còn tôi chỉ tráng bát thôi.....

Haizzz Chẳng trách lũ con gái trong trường toàn khen hắn hoàn hảo,trong tủ lạnh nhà hắn toàn những ly kem trái cây tự làm,thoạt nhìn đã thấy hấp dẫn rồi.Trong những ngày hè nóng bức như thế này thì còn gì bằng, mang hai ly ra phòng khách ngồi ăn,đang thưởng thức tự nhiên Minh nói

-'có muốn đi biển chơi không'

Tôi chăm chú nhìn hắn, nói

-'Có,nhưng làm sao mà đi được'

-' muốn thì dễ thôi'

-'cậu đùa chắc mẹ tôi sẽ không cho đi đâu'

Hắn cười cất giọng chắc như đinh đóng cột

-'về nhà chuẩn bị quần áo đi,ngày mai chúng ta xuất phát,yên tâm,mẹ cậu thì không thành vấn đề'

Đúng như lời hắn nói, tối mẹ tôi còn chuẩn bị quần áo cho tôi nữa cơ,chả hiểu tại sao bà có thể giao con gái mình linh tinh như thế được,mặc dù tôi đây cũng không thuộc hạng khuynh nước khuynh thành

, chỉ là hắn học giỏi nên mẹ tôi tin hắn thế sao???? Quả bất công đành tự nhủ với bản thân rằng,sau này phải tìm cho bằng được một người bạn trai học giỏi, nếu được vậy dù có cùng nhau bỏ trốn mẹ tôi cũng mỉm cười cho qua là cái chắc...