I Miss You, Best Friend

Chương 44




Hôm đó khi đi học về, tôi đã kể cho Minh nghe, hắn còn chẳng thèm an ủi tôi lấy nửa lời,đã vậy còn cười chêu trọc, mồm còn chốt một câu đâm thẳng tâm can tôi, hắn chỉ nói hai từ * đáng đời * thật tổn thương con tim mong manh của tôi *.

Bỏ qua lời nói vô tình của hắn, dù sao thì tôi cũng Khá quen thân với nó rồi, không nên để ý nhiều làm gì..., rất tổn hại sức khoẻ.

Hơi lưỡng lự một chút, tôi hạ thấp giọng hỏi hắn

-' có phải trên đời này nhiều kẻ vô ơn lắm không?????'

Hắn nghe đến đây,khóe môi tự nhiên nhếch lên, tay tìm kiếm cái gương trong tủ gần đó, mang lên để trước màn hình, sau đó hắn nói

-' cậu thấy chưa, kẻ vô ơn đáng trách nhất là cô ta đấy '

Tôi bĩu môi, hắn là cho tôi tự nhìn mình, vậy chẳng khác nào nói tôi, nhớ không nhầm thì hình như tôi có vô ơn với hắn bao giờ đâu?????

-' Minh nghiêm túc chút đi, tôi hỏi thật lòng cơ mà '

Hắn thở dài, đầu hơi gật tiếp đó có vẻ hợp tác hơn, ngồi yên lặng nghe tôi lảm nhảm

-' hôm nay, khi bị ngồi chép phạt, đến 6 giờ, chuyến xe buýt cuối cùng đi mất,nên tôi đành phải đi bộ về một mình ' nói đến đây tôi bỗng thở dài một tiếng, không phải do câu chuyện đau buồn tôi gặp phải, mà trong đầu tôi thầm nghĩ, nếu hắn không đi sang Mĩ nơi mà chúng tôi cách nhau hẳn nửa bán cầu kia, thì chắc chắn rằng hôm nay tôi chẳng phải đi về một mình thảm hại như vậy, Haizzz......

Minh thấy tôi ngừng lại, hắn hỏi

-' sao thế '

Gạt qua mọi suy nghĩ trong đầu, tôi xua tay nói

-' không sao, kể tiếp đây '

-'ờ '

-'Khi đi ngang qua khu vực công viên gần nhà, tôi thấy một chiếc xe ô tô màu trắng, chẳng hiểu có chuyện gì bên trong mà nó rung liên hồi, kế tiếp có một bàn tay cứ đập đập vào kính, như muốn nói với tôi điều gì đó, khi đó trong đầu tôi đã nghĩ rằng, có lẽ họ đang bị kẹt trong xe, họ chắc chắn đang rất cần không khí, họ cần sự trợ giúp của tôi, tinh thần trượng nghĩa của tôi lại tăng lên vô vàn, ánh mắt tia nhanh vào hòn đá trên đường, tôi đã chạy rất nhanh đến đó, tay đập mạnh vào cửa kính chiếc ô tô,vậy là tôi đã cứu được tính mạng của người ta, do tôi là nguời có bản tính lương thiện,nên không kịp để người ta cảm ơn, tôi đã nhanh chân đi khỏi, tiếp đó có vài tiếng khó nghe, thật chả hiểu nổi '

Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của tôi trên màn hình, hắn nheo mắt nhìn tôi với vẻ mặt trầm tư, hắn thở dài nói

-' may cậu đi nhanh đấy, nếu không cậu chẳng mang nổi cái mạng đó về đến nhà đâu, cậu đúng là đồ ngựa đen, bình yên không thích, lại đi gây chuyện phá hỏng chuyện tốt của người ta '

-' ngựa đen??? Là gì '

-' là từ để chỉ những kẻ phá đám như cậu, hiểu chưa '

-' xời....Cậu cũng chẳng hiểu chuyện y như họ '

Hắn cũng chẳng thừa hơi đôi co với tôi, yên lặng từ biệt tôi rồi tắt máy chuẩn bị đi học.

Thật chẳng hiểu nổi tên Nhật, Minh hắn có phải mẹ cậu ta đâu chứ, có cần đi theo đến tận trường đại học, lại còn theo đến lớp nữa không, thật bó tay.

Về sau tôi mới biết, thì ra Minh sang Mĩ hắn vẫn được làm soái ca trong lòng các cô nàng, chắc tại ngoại hình đẹp, khuôn mặt ưa nhìn, tính cách men hấp dẫn. Nghe nói là mới sang đấy vài tháng, bà ngoại hắn còn ngày ngày đến nấu cho hắn một chế độ ăn riêng, Minh giờ cao lên tận 1m9 thật khó tin.

Mà hai tên đó đúng là số sướng,ngày ngày đi du lịch, đến nơi này đến nơi kia, chả bù cho tôi, ngồi năn nỉ mẹ khô rát cổ họng cũng chẳng ra khỏi Thành phố Hà Nội này, bọn họ chỉ sinh trước tôi vài tháng mà lại tốt phước như vậy, thật đau lòng vô cùng.

Nghe hắn kể mà tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đợi đấy sẽ có ngày tôi được như hắn.

Nhìn lại bản thân, chiều cao chẳng hề có xu hướng nhích lên, tôi đã hỏi hắn chia sẻ bí quyết, hắn nói mỗi bữa cần ăn thế này, thế kia này nọ, mỗi câu hắn nói, tôi đều đáp lại như, cái này không tốt, cái kia hại sức khoẻ, ấy vậy hắn lại chốt cho câu, khiến tôi câm nín, Minh nói

-' hiện nay đồ gì cho vào mồm ăn cũng đều không tốt,nếu muốn tốt cho sức khoẻ thì thà cậu đừng ăn nữa.....'

Tôi

-'.......' Thật sự rất muốn nhịn ăn, nhưng mà cái bụng nó không cho, thật quá khổ tâm. Ăn uống nguy hiểm quá, nhưng mà nhịn ăn nó còn nguy gấp bội....=]]]]*