Ico, Lâu đài trong Màn sương

Chương 4-4




Đến được Đấu trường Đông đã nhấc lên một sức nặng đáng ngạc nhiên khỏi tâm trí Ico. Bây giờ cậu có thể phác hoạ tàn tích của lâu đài, và đường cậu cần đi để qua phía tây. Sự nhẹ nhõm trong đầu cậu cũng đã làm nhẹ đi bước chân của cậu.

Tuy nhiên, bên cạnh cậu, Yorda dường như thậm chí bị nỗi buồn đè nặng hơn. Ánh sáng của cuốn sách trong cô không mờ đi, nhưng gương mặt cô lại mờ. Cô đờ ra, mang một chiếc mặt nạ không cảm xúc.

Mặc dù họ chưa bao giờ có thể nói chuyện bình thường với nhau, gương mặt Yorda luôn là một dấu hiệu rõ ràng của những cảm xúc của cô. Khi nguy hiểm cận kề, cô lắc đầu và trông miễn cưỡng. Những lúc cô sợ hãi, và những lúc khác khi cô khóc, hay thể hiện sự ngạc nhiên, hay cố gắng an ủi Ico.

Bây giờ cô trông như một sản phẩm làm bằng sáp. Khi cô dừng lại nhìn xung quanh, cô giống như một bức tượng – một vật nghệ thuật vô giá bị để lại phía sau trong lâu đài bị bỏ hoang đó. Vẫn sở hữu vẻ đẹp của nó, nhưng bị cướp đoạt đi sự sống của nó.

Ico hối hả đi về phía trước, nắm tay kéo theo cô. Qua một hành lang dài, họ vào một căn phòng nơi một lần nữa những cái bóng tấn công, nhưng Ico thuận lợi đuổi chúng đi với thanh kiếm. Vũ khí phục vụ cậu tốt như cậu đã tưởng tượng. Tất cả nó cần là một cú vụt và biến những cái bóng trở lại thành khói.

Mặt trời đang bắt đầu đỏ lên trên bầu trời và đã rơi xuống ngang vai Ico. Cậu tăng tốc bước chân. Cậu sẽ phải mở cửa sổ ở Đấu trường Tây và ném ánh sáng lên quả cầu phía tây trước khi mặt trời lặn. Mình sẽ không đời nào trải qua một đêm nữa trong lâu đài này đâu!

Cậu trèo lên ba tầng, đi qua những căn phòng và hành lang với những hình dáng quen thuộc, xác nhận một lần nữa sự tự tin mới được tìm thấy của cậu trong cách bố trí của lâu đài. Từ những ô cử sổ cậu đã qua, Ico thỉnh thoảng bắt được sự thoáng hiện ra của Phong Tháp. Nó có vẻ vẫy tay ra hiệu với cậu, đứng tách riêng với phần còn lại của lâu đài như nó vẫn thế, nhưng cậu chống lại thôi thúc đi ngược lại hướng đã chọn của cậu.

Sau một chuyến trèo lên cầu thang đặc biệt dài, Ico vào một căn phòng xa lạ. Cậu bắt lấy hơi thở. Căn phòng gần như vuông vức hoàn hảo và không đặc biệt rộng. Những bức tường thẳng và hoàn toàn không trang trí gì ngoại trừ tám cái bệ với những ngọn đuốc trong đó nổ tanh tách và kêu xèo xèo, chiếu ánh sáng của nó qua căn phòng. Chỉ riêng trần nhà mái vòm ở trên vẫn còn trong bóng tối, như thể sinh vật bóng tối nào đó ẩn nấp ở đó, hấp thụ hết tất cả ánh sáng đi lạc đến quá gần.

Đặc điểm nổi bật nhất của căn phòng là một cái bục xây cao lên khoảng hai lần chiều cao của Ico, với một cái ghế trông có vẻ đặc đặt ở giữ bục. Cả cái bục và ghế được làm bằng đá và trông như thể chúng được tac từ đá chưa hề khai thác của bản thân căn phòng. Phía sau cái bục, bức tường phía sau của căn phòng đã sụp đổ, để lại một đống gạch vụn xám trên sàn.

Nó là một ngai vàng, Ico nhận ra. Vậy có nghĩa đây chính là phòng của nữ hoàng – nơi bà ấy ngồi, đặt tay lên hai tay vịn rộng, nhìn chằm chằm xuống những bộ trưởng của bà. Một sự rùng mình chạy qua Ico và cậu giơ thanh kiếm lên. Nếu nữ hoàng lại xuất hiện…

Ico điều hòa hơi thở của mình, các giác quan cảnh giác, nhưng thứ duy nhất cậu nhận thấy là một màn sương trắng trôi qua căn phòng. Ico thở phào một hơi nhẹ nhõm và xoay sang thấy Yorda đứng ở lối vào cạnh một cánh cổng tò vò được trang trí kỳ lạ, từ từ lắc đầu.

“Gì thế?”

Ico bước lại gần cô hơn và chú ý thấy cô đang khóc.

“Đây là phòng của nữ hoàng, phải không?”

Yorda gật đầu, đầu cô đang cúi xuống.

“Đây chỉ là phòng của bà ấy thôi ư? Đây là nơi bà ấy xử lý những công việc của lâu đài phải không? Nơi khác mà bà có thể đang trốn à?”

Để trả lời cho hàng đống câu hỏi, Yorda ngẩng mặt lên và mạnh mẽ đi qua người Ico đến ngai vàng. Cô gần như chạy khi cô trèo lên cái bục, cố gắng với nỗ lực.

Cô ấy đang làm gì? “Có gì ở trên đó ư?”

Gạch vụn phía sau ngai dường như là một đường dễ dàng hơn để lên trên đỉnh bục, nhưng trước khi Ico thông báo cậu sẽ đến, Yorda đã xong việc trèo lên và đang đứng cạnh ngai vàng. Một giọt nước mắt lấp lánh trên cằm cô.

Cẩn thận, Yorda chạm một trong hai tay vịn. Với Ico, cô trông như một thiếu nữ thợ săn, vươn ra để chạm vào lông của một con quái vật hung dữ đang ngủ, không muốn đánh thức nó và hãy còn tìm cách vượt qua sự tò mò. Dừng lại, cậu theo bản năng nghĩ. Hãy để những con chó đang ngủ nằm yên.

Giữ hơi thở của mình như một vận động viên bơi lội chuẩn bị nhảy xuống nước, Yorda nhẹ nhàng ngồi lên cái ngai. Cô đem hai chân mảnh khảnh của mình lại cùng nhau và đặt hai cánh tay mình lên hai bên.

“Chờ đã,” Ico nói qua màn sương đang dày lên. “Đây là ngai của cậu ư?”

Cậu nhìn quanh. Màn sương giờ đang chảy vào phòng, biến nó thành một biển sương trắng dày đến nỗi khó để cậu thấy được xa như cái ngai.

Ico bước nhanh lên cái bục, vẫy tay mình để xua đi màn sương. Cậu cảm thấy như cậu đang bơi. Nữ hoàng đang làm điều này ư?

“Yorda!” cậu gọi, nhưng không có trả lời.

Hình dáng trên ngai không còn là Yorda nữa.

Trong sự ngạc nhiên của mình, Ico nhảy lùi lại và để mũi của thanh kiếm rơi xuống sàn đá với một tiếng loảng xoảng lớn.

Ngồi trên ngai là xác một người phụ nữ được bọc trong áo choàng đen, một tấm mạng đen trên mặt bà. Cơ thể mảnh khảnh của bà nghiêng, dựa lên một trong hai tay vịn, một cánh tay lủng lẳng trên cạnh tay vịn xa đến nỗi những đầu ngón tay khô quắp của bà gần như chạm tới sàn.

Cậu có thể thấy gương mặt của cái xác qua tấm mạng dập dờn, đường sống mũi, và đôi môi mím chặt, đôi môi tái nhợt.

Ico chớp mắt. Đó là nữ hoàng, cậu nhận ra.

Cạnh ngai vàng, cậu thấy hai hình dáng cao đứng cạnh nhau, xoay mặt lại với cậu – một với đôi sừng nhìn thấy rõ ràng qua màn sương dập dờn.

Ozuma!

Ông cầm một thanh kiếm phát sáng với phúc lành của Cuốn sách Ánh sáng.

“Chú ý, nữ hoàng của lâu đài,” một giọng nói trầm dội lại trong tâm trí Ico. Cậu lắng nghe, hai chân cậu mọc rễ trên sàn. “Bà là kẻ thù lớn nhất của chúng ta, sứ giả của bóng tối, con của chính Thần Bóng tối.”

Đó là giọng của Ozuma ư? Ico tự hỏi. Ông ấy đang nói chuyện với ai?

Bây giờ hình dáng khác bước sang một bên, để lộ gương mặt của ông nhìn nghiêng. Ông đội một chiếc vương miện bằng vàng mỏng trên đầu, một chiếc áo chẽn tao nhã, và một chiếc áo choàng chiến đấu được trang trí với da thuộc. Trong tay mình, ông nắm chặt một cây quyền trượng pha lê kiểu mà các thầy tu từ thủ đô dùng trong suốt những nghi lễ.

Đó là thầy tu-nhà vua của Đế quốc Zadrenda-Sol Thần thánh.

“Đó là bà ấy,” giọng nói run run của một cô gái từ đâu đó trong màn sương. “Những thứ này là thi hài của mẹ ta. Đây là nữ hoàng của lâu đài.”

Thầy tu-nhà vua cúi đầu và nhắm mắt lại một lúc trước khi nhìn lên lại. “Cơ thể lạnh. Bà ta hẳn đã tự lấy đi cuộc sống của mình và của những bộ trưởng của bà khi bà nhận ra mình không thể chống lại sức mạnh của Cuốn sách Ánh sáng.” Thầy tu-nhà vua nhấc cây quyền trượng pha lê của mình lên và xoay sang Ozuma. “Cuộc sống của bà ta là một cuộc sống ngu ngốc, đáng thương. Bây giờ, Ozuma, hãy kết thúc điều đó. Trận chiến đã chiến thắng.”

“Như ngài nói, thưa Ngài,” Ozuma im lặng nói, đôi mắt ông nhìn chằm chằm lên thi hài của nữ hoàng.

Hai người đàn ông bước một bước tránh khỏi ngai vàng, và Ozuma giơ thanh kiếm của ông lên, chiếc áo giáp chuỗi xích của ông lêu loảng xoảng với chuyển động.

“Nữ hoàng bị kết liễu!” thầy tu-nhà vua tuyên bố khi thanh kiếm của Ozuma vung xuống qua không trung. Có một tia sáng rực rỡ, và một lúc sau, đầu của thi hài nằm trên ngai tách khỏi cổ và rơi xuống sàn, kéo lê tấm mạng đen dài phía sau nó.

“Lâu đài này đã được thanh tẩy dưới tên của Sol Raveh.”

Thầy tu-nhà vua làm một cử chỉ để tán dương Thần Mặt trời, giơ cây quyền trượng của mình lên cao, và nhìn lên trời. Màn sương trắng cuộn xoáy lên trên, che giấu hình dáng của ông. Dày và sâu, nó nuốt toàn bộ Ico –

Yorda đã chứng kiến tất cả điều đó. Cái đầu rơi khỏi cơ thể của nữ hoàng. Thi hài trên ngai vàng. Ozuma và thầy tu-nhà vua trở lại lâu đài để tuyên bố sự kết thúc của triều đại của mẹ cô.

Có một tiếng thịch lớn, và Ico nhảy lùi lại như thể cậu đã bị đánh vào má. Cậu chớp mắt. Màn sương trắng đã biến mất, tan biến, hoặc có lẽ nó chưa bao giờ ở đó cả.

Yorda đã trượt khỏi ngai vàng và đang nằm nghiêng bên chân nó. Ico chạy lên bục, nhảy lên trên trong chỉ một cú nhảy. “Yorda!” Với xuống, cậu nhấc hai vai cô khỏi sàn.

Đôi mắt Yorda nhắm nghiền. Tuy nhiên, những giọt nước mắt chảy từ dưới mí mắt của cô, chảy thành vệt xuống má cô. Ico vỗ một bên mặt cô, vuốt mái tóc cô, và nhẹ nhàng lắc cô. “Tỉnh dậy. Tỉnh dậy!”

Đôi mắt Yorda mở ra. Chúng đẫm nước mắt.

“Tôi rất tiếc,” Ico nói. “Tôi không biết bà ấy đã chết. Tôi không biết Ozuma đã giết nữ hoàng.”

Gương mặt Yorda đờ đẫn, đôi mắt cô không tập trung. Ico thậm chí không chắc liệu cô biết cậu ở đó không.

“Ổn rồi, ổn cả rồi,” cậu thì thầm.

Từ từ, sức mạnh trở lại với cơ thể Yorda và cô nắm chặt tay cậu. Ico nắm lại. Yorda ngồi dậy trên sàn, nhưng đôi mắt cô vẫn xa xăm.

Đột nhiên Ico cảm thấy lạnh. Một sự lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể Yorda khi cậu giữ cô trong hai cánh tay mình, như thể cô là một cái bình vừa được đổ đầy nước đá. Cậu có cảm giác điều gì đó khác bên trong cô gái, đẩy Yorda mà cậu biết qua một bên.

Đầu cô xoay lại, và cô nhìn cậu, đôi mắt cô sắc như một con diều hâu tập trung vào con mồi của nó.

“Nếu nữ hoàng đã chết, vậy sao bây giờ bà ấy có thể ở đây?” Yorda hỏi, đôi môi cô như những cánh hoa mùa xuân, không gian giữa họ tạo nên một vết sẹo xấu xí.

Giọng nói sai rồi. Đây không phải Yorda.

“Làm sao ta vẫn có thể cai trị lâu đài này, khi thanh kiếm chặt đầu ta ư?”

Ico lùi lại, nhưng Yorda di chuyển nhanh hơn, hai cánh tay choàng qua đầu và ngực cậu, giữ chặt cậu. Mặt họ lại gần nhau, đến khi cậu có thể cảm nhận hơi thở của cô trên má mình. Đôi mắt họ chạm nhau. Không phải đôi mắt của Yorda, mà của nữ hoàng. Hai các vực bóng tối không đáy, đen như vực thẳm.

“Hãy nói ta nghe, Vật tế trẻ. Sao ta lại ở đây?”

Nụ cười độc ác của nữ hoàng căng ra trên mặt Yorda, nhưng Ico không thấy gì ngoài đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu.