Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 105: Chương 105






Edit: Mikey
Beta: Peg
Cảnh cả hai nhìn nhau đã được camera ghi lại một cách chân thực và chiếu lên màn hình lớn phía trên địa điểm tổ chức.

Người hâm mộ theo dõi buổi truyền hình trực tiếp không ngừng hò hét kể từ khi công bố nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Cho đến khi Ôn Nhuận, từng bước cầm cúp về vị trí của mình, ánh đèn chiếu vào hai người bọn họ, Ôn Nhuận mới nhoẻn miệng cười, đưa chiếc cúp tượng trưng cho vinh quang cho Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh nhận lấy chiếc cúp, mấp máy môi nói gì đó, sau đó nghiêng người ôm cậu thật mạnh.
[Ah ah ah ah ah ah ah ah wsl!!! ]
[Mọi người đã nghe thấy chưa? Vợ chồng đó!!! Tôi chưa bao giờ cảm thấy danh xưng này ngọt ngào đến thế!!]
[Aaaaaa!! Tôi cũng muốn yêu! ! ! ]
[Sao họ vẫn chưa kết hôn thế? Đám cưới có thể được chiếu trực tiếp không?! Hay là đưa tôi thiệp mời trong mơ cũng được.]
[Ôn Nhuận thật sự rất tuyệt, tôi muốn ủng hộ cậu ấy cả đời !!!]
Lễ trao giải vẫn chưa kết thúc, bản thảo của Ôn Nhuận đã xuất hiện tràn lan trên mạng.

Phần thưởng mà weibo chính thức của Tinh Vực hứa hẹn đã được vinh danh và 100.000 bữa trưa từ thiện cũng đang được chuẩn bị.

Quá trình quyên góp được đưa lên Weibo chính thức cho cư dân mạng để giám sát.

Và phòng làm việc của Ôn Nhuận cũng không chịu thua.

Sau khi xuất bản dự thảo cũng hoàn thành 100.000 bữa ăn trưa từ thiện bổ sung mà Ôn Nhuận đã hứa hẹn.
Trong lúc nhất thời, Ôn Nhuận không khác biệt, trừ một vài thành phần anti-fan, hầu hết các các cư dân mạng đối với cậu có hảo cảm rất cao.

Và mối quan hệ giữa cậu và Diệp Hàn Thanh, khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, hầu như không ai có thể nghi ngờ điều đó.

Ngoài những buổi họp báo, cả hai hiếm khi xuất hiện cùng nhau trước công chúng, chưa kể đến lượt tìm kiếm và quảng cáo rầm rộ sau khi một số cặp đôi nổi tiếng công khai.

Họ thậm chí còn hiếm khi tương tác trên Weibo.

Cũng giống như lễ trao giải này, không ai có thể hiểu được tình cảm trong mắt họ khi họ nhìn nhau.
Và lần này Ôn Nhuận đoạt giải, điều này thậm chí còn chặn được miệng của một số kẻ luôn thích sử dụng quy tắc ngầm để nói chuyện.

Trước đây, có thể nói, Ôn Nhuận có thể nổi tiếng chỉ là nhờ vào Diệp Hàn Thanh.

Nhưng bây giờ chỉ cần chú ý một chút đến giới giải trí đều biết được sức nặng của giải Hoa Thịnh.

Giải thưởng Hoa Thịnh không phải chỉ cần có kim chủ chống lưng là có thể đi lên.
Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào sự nỗ lực và thực lực của chính Ôn Nhuận.
Hoa Thịnh trao giải thị đế, giá trị của Ôn Nhuận tăng gấp bội, và cuối cùng đã vượt khỏi giới hạn của một lưu lượng tiểu sinh, khi mọi người nhắc đến cậu, họ không còn nghĩ đến lưu lượng tiểu sinh Ôn Nhuận nữa, mà là thị đế Ôn Nhuận.
Trong khi fan đang ăn mừng, Diệp Hàn Thanh đã lặng lẽ rời hiện trường sớm cùng với Ôn Nhuận từ cửa bên.


Nếu không về sớm, Ôn Nhuận sau một hồi sẽ bị đám phóng viên điên cuồng đuổi theo chặn đường.

Diệp Hàn Thanh tựa như một con ác long cướp đi hoàng tử khỏi yến tiệc, dẫn Ôn Nhuận đi dưới ánh đèn mờ ảo.

Lúc này, lễ trao giải vẫn chưa chính thức kết thúc, trong bãi đậu xe dưới tầng hầm cũng không có ai ngoại trừ bọn họ.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Hoàng tử tò mò hỏi, để cho con rồng đưa mình đi.

“Anh đã đặt tiệc ăn mừng rồi, Khuất Tố và những người khác hẳn là đang đợi.” Diệp Hàn Thanh nhân cơ hội hôn nhẹ Ôn Nhuận, vừa thì thầm vừa ôm eo cậu.
Ôn Nhuận kinh ngạc trợn to hai mắt, “Dự định khi nào thì tổ chức tiệc mừng?”
Diệp Hàn Thanh kéo cửa xe ra hiệu cho cậu lên xe, khẽ cười nói: “Đã sớm đặt trước rồi.


Mặc dù không chắc có thể đoạt giải hay không, nhưng Diệp Hàn Thanh đã yêu cầu trợ lý của mình lặng lẽ tìm vị trí.

Nếu đoạt giải thì sau lễ trao giải chỉ cần ăn mừng với Ôn Nhuận, nếu không đoạt giải thì thôi.

Hắn sẽ không nói cho Ôn Nhuận biết chuyện này.
Cúi người thắt dây an toàn, Diệp Hàn Thanh lại âu yếm hôn lên má Ôn Nhuận một cái, rồi chở cậu về khách sạn.

Trong khách sạn, đám người Khuất Tố đã đến, ngoại trừ các nhân viên của trường quay, Trịnh Tuyên và Diệp Gia cũng đến, vừa bước vào đã bị pháo hoa bắn tung tóe.
“Chúc mừng!” Khuất Tố kích động muốn ôm cậu, vươn hai tay ra, liếc mắt nhìn Diệp Hàn Thanh bên cạnh, sau đó xoay người dừng lại, cuối cùng mạnh mẽ vỗ vỗ vai Ôn Nhuận.
Tiệc ăn mừng đều là người một nhà, hắn sẽ không câu nệ.

Diệp Hàn Thanh mở một chai rượu ngon ăn mừng, thưởng cho các thành viên trong phòng, lúc náo nhiệt đã đến khuya.
Mọi người uống một hơi cạn sạch rượu, cuối cùng vẫn là gọi người lái thuê để trở về.

Diệp Hàn Thanh và Ôn Nhuận tiễn mọi người về, và họ là những người cuối cùng rời đi.
Khi mọi người đã đi hết, Ôn Nhuận định gọi người lái thuê, nhưng Diệp Hàn Thanh đã cầm điện thoại đi.

Người đàn ông từ phía sau ôm lấy cậu, cọ cọ cằm vào vai cậu, “Mọi người đều đi hết rồi, chúng ta ăn mừng riêng hai người…”
Ôn Nhuận cũng uống không ít rượu, đôi mắt trong veo ngày thường đã phủ một tầng men say, “Hả?”
“Anh đã đặt phòng ở khách sạn …” Diệp Hàn Thanh trầm giọng nói bên tai cậu.

Ăn mừng suốt đêm, Ôn Nhuận có chút choáng.

Vốn dĩ hôm nay nên quay lại đoàn phim, Diệp Hàn Thanh thấy cậu xoa eo, rốt cục trong lương tâm cũng nhận ra mình đã làm phiền quá nhiều, hắn gọi điện cho An Lục Sinh xin nghỉ thêm một ngày nữa.
Sau khi Ôn Nhuận trở về đoàn phim, cậu lại tiếp tục quay phim với cường độ cao.
An Lục Sinh đã dành rất nhiều công sức cho , nghe nói anh đã có ý tưởng cách đây 5 năm, nhưng anh vẫn luôn hoàn thiện nó.

Vì vậy, yêu cầu của anh sau khi khai máy cực kỳ cao.


Mặc dù từ trước đến nay việc quay phim diễn ra suôn sẻ nhưng tiến độ quay chụp thực tế không nhanh.
Trong nháy mắt đã là giữa tháng năm.

Đoàn phim chuẩn bị đến Tân Mạc để quay lấy cảnh.

Trong phim, sao Hỏa là một hành tinh cằn cỗi, đầy cồn cát sa mạc, đôi khi kèm theo bão cát mạnh và môi trường sống rất khắc nghiệt.

Để tạo hiệu ứng cho bộ phim, An Lục Sinh đã đưa đoàn trực tiếp đến sa mạc Ayila ở Tân Mạc để quay cảnh này.

Sa mạc Ayila nằm ở tỉnh nội Tân Mạc, diện tích nhỏ hẹp, đứng ở rìa chỉ thấy một sa mạc không có giới hạn.

Ngoài ra, lúc này đã là đầu mùa hè, nhiệt độ ở Tân Mạc đang tăng cao, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, cả đoàn vừa đến nơi, đã than khổ thấu trời.
Sa mạc Ayila cách khá xa thị trấn, còn ngôi làng gần nhất chỉ thưa thớt một vài hộ dân cư.

Họ chỉ có thể tiêu tiền để ở nhờ nhà dân, lái xe đi sớm về muộn để chụp ảnh trên sa mạc mỗi ngày.
Để tạo hiệu ứng cho cảnh quay, nước da của Ôn Nhuận được cố tình làm rám nắng, buộc cậu ấy phải lang thang trong sa mạc với bộ đồ bảo vệ bức xạ nghiêm ngặt.
“CẮT! Văn Hạo, cậu không đúng tư thế, diễn lại.” An Lục Sinh lau mồ hôi trên mặt, nhìn người ướt đẫm mồ hôi, nói với chuyên viên trang điểm: “Cậu nghỉ ngơi một chút, trang điểm thêm rồi tiếp tục.”
Bức xạ của sao Hỏa rất mạnh, và con người hiếm khi xuống mặt đất vào ban ngày, đặc biệt là vào buổi trưa khi mặt trời mọc.

Nếu phải đi lên thì phải mặc những bộ quần áo chống tia bức xạ cực dày.

Sau khi phim được chỉnh sửa, bộ quần áo chống phóng xạ sẽ mang đầy ý nghĩa khoa học kỹ thuật, nhưng trong cảnh quay thực tế, bộ quần áo nặng và kín mít chỉ che được mồ hôi và cảm giác nóng bức của cơ thể.
Vừa nghe có thể nghỉ ngơi, hai người trợ lý vội vàng cầm lấy cây quạt nhỏ cùng nước khoáng, mời Ôn Nhuận vào trong xe bảo mẫu.

Ôn Nhuận cởi bỏ trang phục để hít thở, một hơi nốc hết nửa chai nước, thở hổn hển.
Chuyên viên trang điểm lên xe với chiếc hộp đựng đồ trang điểm trên lưng để lau lớp trang điểm.
Ôn Nhuận ngồi thụp xuống ghế sau, trên tay cầm một chiếc quạt nhỏ rồi quạt.
“Chị Khuất vừa gọi điện và nói rằng cậu lọt vào danh sách Nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở giải Hoa Lan.” Trợ lý vừa nói vừa lau mồ hôi.
“Giải Hoa Lan?” Ôn Nhuận ngồi ngay ngắn.
Giải Hoa Lan được bình chọn mỗi năm một lần, đến nay đã là cuối tháng năm.

Tính thời gian, quả thật lúc này đã hết thời gian lọt vào danh sách.

Nhưng điều cậu không ngờ là giải Hoa Lan sẽ đề cử cậu.
Trợ lý nói: “Nghe nói chủ tịch hội đồng giám khảo đã thay đổi .”
Chủ tịch hội đồng giám khảo phiên giải Hoa Lan vừa rồi là người kỳ thị đồng tính, cho nên mới phản đối giải thưởng của Ôn Nhuận.

Ước chừng lần trước nội tình bị tuồn ra ngoài, Ôn Nhuận cũng đoạt được giải Hoa Thịnh làm Ảnh đế, để tỏ rõ thái độ và cứu vãn danh tiếng, giải Hoa Lan đã thay đổi chủ tịch.


Thậm chí, trước nguy cơ bị cư dân mạng chế giễu, Ôn Nhuận lại được đề cử.
“Chị Khuất hỏi cậu có đi dự lễ trao giải không.”
Lễ trao giải Hoa Lan dự kiến ​​vào 6h10.

Ôn Nhuận đã tính toán thời gian, lúc đó cậu vẫn đang quay phim ở Tân Mạc, sợ mình sẽ làm chậm tiến độ quay phim của đoàn, sau khi nghĩ lại, cậu nói: “Cứ nói tôi quay phim, không có thời gian “
Không phải cậu muốn tranh giải Hoa Lan mà là cậu đã thực sự đốt tiền trong quá trình quay Tân Mạc.

Cậu đã mất ít nhất hai tới ba ngày để đi.

Đoàn phim quá nghèo và thực sự không đủ khả năng để trì hoãn .
Trợ lý cũng cho rằng họ có thể thấy Ôn Nhuận quay phim vất vả như thế nào.

Thực sự không cần phải tung đi tung lại một lễ trao giải, và giải thưởng Hoa Lan đã có scandal từ trước, trong trường hợp Ôn Nhuận được phép tranh cử lần nữa thì quả là lãng phí thời gian.
Sau khi nhận được một câu trả lời từ Ôn Nhuận, trợ lý liền chuyển nó cho Khuất Tố.

Còn Ôn Nhuận lại khẩn trương lao vào quay phim.
Mặc dù suy nghĩ của Ôn Nhuận rất đơn giản, nhưng nó đã bị phóng đại khi có người tung tin rằng Ôn Nhuận không tham dự buổi lễ một ngày trước lễ trao giải Hoa Lan.
[Ôn Nhuận, cậu ta mới nhận được giải thưởng liền bắt đầu kiêu căng? ]
[Không cần, thực sự không cần.

Giám khảo những người khác đều tỏ thái độ, vậy mà còn làm bộ làm tịch.

Trong giới giải trí vẫn là nên khiêm tốn mới tốt.]
[Ảnh đế bây giờ thì có giá quá rồi, có khi lại coi thường giải Hoa Lan nhỏ bé.]
Những bình luận như vậy là rất nhiều, thậm chí còn có các tài khoản tiếp thị mang tin tức thổi phồng lên.

Tóm lại, chính là Ôn Nhuận nhận giải xong liền kiêu căng, quá bồng bột, quá nhỏ bé, không thể tiến xa, vv…
Ôn Nhuận đang ở Tân Mạc, mỗi ngày quay phim đều so với con chó còn mệt hơn, hai trợ lý làm theo chỉ dẫn của Khuất Tố, không thông báo tin tức gì cho cậu.

Vì vậy, không hề hay biết gì về những tin tức trên Internet.

Và Khuất Tố đã yêu cầu trợ lý đăng hai bức ảnh Ôn Nhuận quay phim trên sa mạc sau khi được sự đồng ý của An Lục Sinh, và đăng trên Weibo với danh nghĩa của studio.
[Ôn Nhuận Studio V: @Trộm đi đóng phim Ôn Nhuận vẫn đang quay ở Tân Mạc, rất tiếc cậu ấy không thể quay lại để tham dự lễ trao giải.

@Chúc giải Hoa Lan tổ chức thành công tốt đẹp.]
Bức ảnh là cảnh Ôn Nhuận đang đi trên sa mạc với bộ quần áo chống tia phóng xạ nặng.
Fandom của Ôn Nhuận bình luận đầu tiên.

Họ vẫn luôn giải thích lý do tại sao Ôn Nhuận không thể có mặt trước đó.

Chỉ là tài khoản tiếp thị là dành cho lưu lượng truy cập, còn anti-fan sẽ không nghe.

Vì vậy, sau khi studio đăng Weibo, Họ không thèm tốn thời gian để đi giải thích nữa.

Thay vào đó, họ quay sang Weibo của trường quay và đồng thời liếm màn hình.
Đây là lần đầu tiên ảnh của được tung ra ngoại trừ những bức ảnh tạo hình.
Từ lâu đã cho rằng vai diễn lần này của Ôn Nhuận sẽ đánh đổ hình tượng trước đây, nhưng khi mọi người nhìn thấy hình ảnh cạo trọc đầu, phong trần đi bộ trên sa mạc nhưng vẫn không giấu được vẻ điển trai, hiền lành thì vẫn khó tránh khỏi bị sốc.


Sốc xong thì lại kinh diễm.
Trên bầu trời đầy cát vàng, người thanh niên lê bước về phía trước, mặc dù trên mặt đầy cát gió, nhưng ánh mắt kiên quyết tiến về phía trước.
Làn da trắng nõn một thời đã rám nắng thành màu lúa mì, nhưng nó lại tăng thêm một điểm cứng rắn, hai điểm không kiềm chế được ở cậu.

Theo lời của fans chính là-
Bùng nổ!!!
Mọi người đã quen nhìn hình ảnh nhu thuận như ngọc hay mềm mại thẹn thùng, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng phóng túng, kiêu ngạo như vậy.

Trong lúc nhất thời, thậm chí không ai chú ý đến giải Hoa Lan hay gì đấy nữa, mà tất cả đều tập trung vào .
Trước đó, ngoài những fan chân chính, không mấy ai chú ý đến , xét cho cùng, ngoài đạo diễn An Lục Sinh và diễn viên chính Ôn Nhuận, những người còn lại đều là lính mới hoặc hậu trường, thực sự là không hấp dẫn.

Còn An Lục Sinh và Ôn Nhuận đã hoàn toàn bị che lấp bởi một bộ phim khoa học viễn tưởng trong nước.
Do đó, mặc dù đã quay rất lâu, nhưng thực tế lại không có nhiều điểm nhấn.

Hơn nữa, An Lục Sinh đã tiêu hết tiền cho quay phim và làm hậu kỳ, anh tuyên bố mình dồi dào kinh phí, miễn cưỡng mua được một hot search đàng hoàng.

Tất cả những gì có thể chú ý là chân ái và nước máy, nếu không thì chỉ muốn xem náo nhiệt.
Nhưng bây giờ khi những bức ảnh này ra mắt, mọi người đều thấy rằng chúng trông khá ổn!
Ảnh được phát hành được chụp rất có trình độ.

Ngoài tiêu điểm của ống kính là Ôn Nhuận, có bốn diễn viên mới khác trong bộ đồ bức xạ ở phía xa.

Đỉnh đầu là một bầu trời xanh bao phủ bởi những đám mây, dưới chân là cát vàng hoang mạc.

Ấn tượng ban đầu để lại cảm cảm giác hào hùng khí thế.
Weibo chính thức của cũng rất thông minh, ngay sau khi đăng lại Weibo của studio đã nhân cơ hội tung ra một số ảnh để quảng bá.
Trong lúc nhất thời, bình luận về và Ôn Nhuận tăng lên rất nhiều.

Ngay cả sự nhiệt tình dành cho lễ trao giải Hoa Lan cũng bị lấn át.

Đối với việc Ôn Nhuận không thể có mặt ở đó, mọi diễn giải quá mức đều bị chặn bởi ảnh chụp màn hình Weibo của đoàn phim.
Đừng hỏi, chỉ là đi đóng phim, không có thời gian.
Đừng nghĩ quá nhiều.
Sự chú ý của cư dân mạng bị dời đi rất nhanh, và tất cả đều chú ý đến Ôn Nhuận và , điều này khiến cho Lễ trao giải Hoa Lan năm nay có chút vắng vẻ.

Mãi đến chín giờ tối ngày 10 tháng 6, ứng cử viên nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho giải Hoa Lan được công bố, Weibo lại bùng nổ.
—— Ôn Nhuận đã giành được giải Hoa Lan cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho vai Triệu Nguyên Lãng trong .
Đầu tiên là giải Hoa Thịnh, và sau đó là giải Hoa Lan, một góc của song thị đế, chỉ cách Grand Slam một bước.
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Diệp: “Ta cùng phu nhân đi lấy giấy chứng nhận, mười người sẽ được chọn đi tham dự hôn lễ.”
Cốt truyện chính sắp kết thúc.

Phiên ngoại có lẽ sẽ viết về Ôn Nhuận và Diệp Tổng trên chương trình tạp kỹ tình yêu, Diệp Tổng quay ngựa, cùng với CP phụ.

Lần này tôi sẽ cố gắng viết dài hơn ~.