Isekai Toriwake

Chương 78: Sát Nhân




Buông ra Riva, Robert bắt đầu trầm ngâm, gã nhíu lại đôi lông mày càng lúc càng sâu, sự nghi ngờ hiển hiện rõ rệt trên gương mặt.

Không hơn, đơn giản chỉ dừng lại ở nghi ngờ.

Vì không có bằng chứng hay dấu hiệu nào chứng minh sự sống của gã đang bị đe dọa. Nghiêm chỉnh mà nói, phải chăng bản thân chỉ đang sợ bóng sợ gió, tự hù dọa chính mình?

Dù vậy, để phòng ngừa an toàn, Robert vẫn muốn hét to một tiếng để lũ thuộc hạ từ bên ngoài chạy vào, chỉ có như thế tâm lý của gã mới được trấn an.

Gã khẽ liếc mắt nhìn sang Riva đã trườn xuống sàn nhà và ngồi co rút run rẩy như một con thỏ thì bất giác thây đổi ý định.

Hiển nhiên rằng gã không muốn bản thân mất mặt trước con ả nô lệ này. Hơn hết, gã càng không muốn mất đi thể diện trước Eyebrow và đám thuộc hạ còn lại của Eyebrow.

Chẳng lẽ chỉ vì cánh cửa không hiểu lý do đột ngột mở ra mà bản thân bị dọa cho kinh sợ?

Khá là buồn cười.

Nếu chuyện này truyền lưu ra bên ngoài, vậy thì Robert hắn sẽ là cái tên bị cười nhạo tại Thế Giới Ngầm và gã cam đoan rằng Eyebrow sẽ rất vui vẻ nhạo báng hắn nếu nắm được cơ hội. Dẫu Eyebrow không dám trước mặt giễu cợt, nhưng biểu hiện sau lưng như thế nào thì Robert không thể đoán được.

Nghĩ đến đây, Robert đứng thẳng người, ưỡng thẳng ngực, bước thẳng tới và mạnh mẽ đóng sầm cánh cửa lại, không một động tác dư thừa, không một chút nào hốt hoảng.

Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài trấn định mà thôi.

Có lẽ nội tâm vốn có chút lo lắng, vậy nên để phòng ngừa, Robert dùng thanh gỗ cứng để chốt cửa lại, điều này giống như sự bất an sâu bên trong gã cũng đã được khóa kín, tựa như một liều thuốc an thần giúp bản thân không còn sự lo lắng.

Hoàn hảo.

Cứ thế, lại một lần nữa tấm màn tĩnh lặng được kéo lên bao phủ toàn bộ căn phòng.

Qủa nhiên, chẳng có gì xảy ra cả, hoàn toàn là do chính mình suy nghĩ qúa nhiều dẫn tới ngờ vực vô căn cứ, Robert phủi phủi tay, vẻ mặt có chút khinh miệt, lại vừa giống như đang nguyền rủa cánh cửa.

“Khà khà... Người đẹp, chúng ta tiếp tục nhé? Không thể để dang dở được đúng không nào?”

“Tới đây đi, chúng ta tiếp tục chơi với nhau, hy vọng rằng ngươi đừng ngất qúa sớm nếu vậy thì ta sẽ rất rất thất vọng!”

Mặc kệ Riva có hưởng ứng hay không, Robert vừa bước về phía cô vừa phấn khích nói ra. Và hiển nhiên, sự kiện qủy dị vừa rồi đã bị gã vứt ra sau đầu chẳng còn sót lại một chút gì.

Nhưng...

Ngay khi gã nghĩ rằng mọi chuyện vốn dĩ đã nằm trong sự kiểm soát và điều tiếp theo chờ đợi gã chính là thiên đường thì bất chợt, một thân hình ai đó thoáng chốc hiện ra sừng sững trước mặt. Không một dấu hiệu cảnh báo, kẻ đấy như một con tắc kè hoa ẩn mình với thiên nhiên, như một tử thần vô hình giữa xung quanh.

Qúa bất ngờ đối với Robert khiến cho suy nghĩ cùng hành động của gã cũng trở nên trì trệ.

Kế tiếp, gã chỉ thấy một cánh tay đã xuất hiện trước mặt và che phủ tầm mắt.

Robert giật mình kinh hãi, mắt mở to như một phản ứng tự nhiên của cơ thể khi đối mặt nguy hiểm tập kích.

“Ngươi—!”

Không đợi bản thân làm ra bất kỳ phản ứng gì, cánh tay đó đã bịt kín miệng gã. Và không dừng lại ở đó, chỉ thấy Robert bị nhấc bổng lên giữa không trung, cơ thể gã như một qủa thịt mỡ nổ lực vẫy đạp trong bộ áo ngủ không một chút khả quan, dẫu kẻ đấy chỉ dùng một cánh tay, nhưng lực lượng ấy cũng đủ nghiền ép Robert thành cặn bã.

“??!!”

Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt kẻ xuất hiện là ai, đôi mắt Robert chợt trừng lớn, hành động giẫy giụa cũng vì thế thoáng đình chỉ giữa không trung.

Kẻ này ăn mặc lịch sự như một qúy tộc cổ điển, mái tóc vàng được vuốt ngược giờ đây có vài nhánh đã xổ xuống rũ rượi, đặc biệt là đôi mắt của kẻ này, hiện giờ đang nhìn hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Thì ra là ngươi Mo Gang!!!

Đáng tiếc, dẫu Robert rất muốn thốt lên câu nói đó nhưng hiện tại gã vô lực mở miệng khi mồm đã bị bịt kín không một kẽ hở.

“Phải, là ta.”

Từ ánh mắt của Robert, Mo Gang dễ dàng đoán ra cảm xúc lúc này của gã.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ Robert? Cũng chẳng lâu lắm, ta tưởng rằng ngươi đã chuồn êm ra khỏi Đế Đô rồi cơ, ngươi thật khiến ta rất ngạc nghiên.”

Mo Gang lạnh lùng nói ra, đồng thời dùng cánh tay còn lại vỗ vỗ lên đầu Robert một cách hết sức tùy ý.

Nói xong, Mo Gang nghiêng đầu liếc mắt về phía sau nhìn Riva đang bị nổi sợ hãi xâm lấn, phát hiện thấy ánh mắt lạnh lùng của Mo Gang nhìn mình, Riva chợt trở nên kinh hoảng, cô giống như một con động vật nhìn thấy người thợ săn khiến bản thân run rẩy càng trở nên mãnh liệt hơn, như thể nhiệt độ trong căn phòng đã giảm xuống tới mức tận cùng.

Trong mắt cô giờ đây, chỉ cần Mo Gang không vừa ý, vậy thì một nhát gươm vung xuống cũng đủ đặt dấu chấm dứt cho sinh mệnh rẻ mạt của cô.

Lo lắng, bất an, sợ hãi, cảnh giác.

Riva như thể rơi xuống vực sâu, sinh mệnh của những nô lệ như cô không hề đáng giá và được bảo hộ, vì bất kỳ lúc nào cũng có thể là điểm cuối của cuộc đời, tất cả đều được phó thác cho vận may.

Nhưng có vẻ chính cô đã lầm, vì vốn dĩ kẻ vừa xuất hiện này không hề đoái hoài đến cô.

Dời tầm mắt khỏi Riva, Mo Gang tiếp tục tập trung mục tiêu lên Robert kèm theo đó là nụ cười gằn: “Tên mập ngươi qủa thật có sở thích quái đản với nô lệ nhỉ? Ta rất muốn đùa với ngươi một lát nhưng đáng tiếc thời gian không cho phép.”

Robert trừng mắt nhìn chằm chằm vào Mo Gang, gã vẫn không thể tin được kết qủa này và không thể tưởng tượng rằng Mo Gang lại điên cuồng đến vậy, hay nói đúng hơn là liều mạng.

Nếu như có thể mở miệng, chắc hẳn gã sẽ gầm thét lên và chửi bới Mo Gang là một kẻ ngu xuẩn.

Lấy ra một con dao găm, đôi mắt Mo Gang chứa đầy sự lạnh lẽo, nhưng tận sâu bên trong là vài phần oan uổng cùng bắt đắc dĩ.

“Ta là một tên trộm, dẫu rất mất mặt nhưng đây là công việc mưu sinh và là cuộc sống mà ta lựa chọn, dẫu vậy ta cũng có quy tắc của mình.”

“Ta đã phải cố gắng khéo léo để bản thân không sa đọa.”

“Ta chưa từng cướp đoạt những kẻ nghèo khó, hay lấy đi qúa nhiều từ tay những kẻ giàu sang. Không... Không hẳn là qúa nhiều, trong mắt của những kẻ có tiền thì thứ ta trộm chẳng hề đáng một đồng.”

“Chính ngươi, Robert. Nguyên nhân chỉ vì vài đồng bạc lẻ mà ngươi sắp sửa biến ta thành một tên sát nhân. Ngươi nhất quyết không buông tha cho ta? Ngươi nhất định phải đẩy ta vào bước đường cùng thì mới hả dạ? Ta biết ngươi thuộc tổ chức ngầm, các ngươi rất đáng sợ và ta đồng ý với điều đó, nhưng đấy không mang ý nghĩa rằng ta sẽ mặc kệ cho các ngươi mổ xẻ.”

Giọng nói Mo Gang vang lên bên tai Robert, đây chẳng khác nào đang tuyên cáo, y hệt âm thanh than thở của Đao Phủ trước khi xử quyết tội nhân, hoặc chỉ đơn thuần là những lời tâm sự cuối cùng dù cho gã có muốn nghe hay không.

Robert lập tức luống cuống, hơi thở của cái chết như thổi đến khắp toàn thân gã, biết được Mo Gang không hề đùa mà chuẩn bị làm thật, bất giác mồ hôi lạnh trên đầu Robert bắt đầu trào ra, thân thể không kìm chế được run lên bần bật, tay chân đồng thời vung lên loạn xạ hòng tìm cách tránh thoát.

Từ bề ngoài, hình thể của Robert có thể nói rằng vượt bậc hoàn toàn so với Mo Gang. Nhưng châm biếm thây, đây không phải là sự vượt trội về vấn đề sức mạnh, mà là vượt trội về ‘cân nặng’ của gã.

Lúc này đây, bất chấp mọi thứ, Robert chỉ muốn hét lên thật to, gã biết level của Mo Gang áp đảo chính mình hơn gấp năm lần, trong tay Mo Gang thì gã chỉ như một đứa trẻ.

Vì vậy mọi hành động cũng trở nên vô nghĩa.

Không kìm chế được, đôi mắt Robert đỏ lên và chợt khóc nức nở.

Sợ.

Robert thật sự sợ hãi.

Gã chưa bao giờ phải đối diện với cái chết gần trong gang tấc như lúc này.

“Vĩnh biệt, Robert... Hẹn gặp ngươi ở thế giới bên kia!”

Tiếng nói rơi xuống, con dao nắm trên tay Mo Gang cũng nhẹ nhàng xuyên thấu qua lồng ngực Robert và đâm thẳng vào nơi vị trí trái tim.

“—!!!”

Đôi tay Robert run rẩy bất lực giữ chặt lấy cánh tay của Mo Gang, cơ thể gã căng cứng khi qúa trình ngắn ngủi diễn ra phút chốc, tiếp theo là cảm giác đau đớn len lỏi trong từng tế bào.

Cơn đau âm ỉ không dứt, cơn đau xuyên thủng tâm trí gã.

Y hệt như một thiên thần hư hỏng đang bị cái chết từ từ cắn nuốt, chiếc áo ngủ đắc tiền không tì vết của Robert, giờ đây cũng nhuốm sang màu đỏ thẩm.

Không hề có máu bắn tung tóe, cũng chả phải là một cái kết tàn bạo.

Theo từng giây trôi qua, ánh sáng trong đôi mắt gã dần trở nên ảm đạm, mờ mịt cho tới khi khép lại hoàn toàn.

Tựa như cánh cửa đã vĩnh viễn đóng kín và sẽ chẳng bao giờ mở ra một lần nào nữa.

Robert đã chết.

Mo Gang thở hất ra một hơi, nhìn làn da cùng cổ tay áo nơi cánh tay đã bị vẩy ướt bằng máu, không ai biết trong lòng anh ta hiện đang nghĩ gì.

Phải chăng, cánh cửa đã đóng lại với Robert...

Và một cánh cửa nào đó đã mở ra với anh ta.