Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 322: Nằm Chơi Kiếm Tiền!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



So với Thành Kỳ thì ở Thành Minh, nơi các công ty điện tử, khoa học và công nghệ tập trung nhiều hơn, dường như bạo lực hơn.
Đặc biệt là với tư cách là nhà cung cấp của Điện tử Thủy Hoàn, sau khi tin tức được tung ra đều có chút luống cuống.


Trương Phượng Tiên đã tổ chức một cuộc họp với người của văn phòng thương mại và liên tục trấn an những nhà cung cấp này.
Để chứng tỏ rằng công ty của cô ta đang hoạt động bình thường, cô ta đã giải quyết trước một số khoản thanh toán.


Các tiêu đề của một số tờ báo khoa học và công nghệ địa phương còn cay độc hơn nhiều.
Trên đó viết Điện tử Thủy Hoàn đã chết, nhiều công ty tư nhân sẽ hy sinh trước thềm chuyển đổi công nghiệp.
Thậm chí một số tờ báo còn trực tiếp gọi Điện tử Thủy Hoàn là khối u tính của ngành và sự sụp đổ của nó là một hoạt động phẫu thuật công nghiệp.


Những ngày này, đôi mắt của Trương Phượng Tiên đã chuyển sang màu xanh vì bận rộn, không chỉ phải ổn định nhà cung cấp và nhân viên trong nhà máy, mà còn cần giải thích với Liễu Ngoạn.
Tối hôm qua Liễu Ngoạn đã gọi điện đến và nói rằng bên đó vẫn còn rất nhiều kinh phí nghiên cứu và phát triển, muốn dùng tiền của công vào trước.


Vốn dĩ Trương Phượng Tiên không muốn nói cho anh ta biết, Liễu Ngoạn thuộc về người phụ trách công ty con, chuyện trong nhà máy không liên quan gì đến anh ta nhưng thấy anh ta lo lắng như vậy, cô ta đành phải nói ra sự thật.
Một hòn đá gây sóng gió ngàn tầng, Lục Tam Phong biến mất, lập tức cô ta rơi vào trạng thái rắn không đầu, không ít công ty còn gửi lời thỉnh cầu tới những nhân sự cấp cao cốt cán như Trương Phượng Tiên, Liễu Ngoạn, Chu Hoài Đông, ngay cả một số nhà quản lý cấp trung cũng đã nhận được rất nhiều lời mời gần đây.


Tất cả mọi người đều đang nhìn theo hướng gió, thấy tình hình không ổn thì sẽ nhảy ngay ra.


Chu Hoài Đông đã dành cả một ngày để tiếp xúc với đội ngũ luật sư.
Sau khi trò chuyện một thời gian dài, luật sư nói với anh ta rằng vụ kiện này không dễ làm và nên giải quyết riêng.
Nếu đợi đến khi vụ kiện này xong xuôi thì công ty cũng đã sụp đổ.
Anh ta cũng không vội, dù sao bây giờ anh ta cũng chỉ làm nhiệm vụ hỗ trợ.
Anh ta trở về khách sạn, quầy lễ tân nói cho anh ta biết anh ta có điện thoại, bảo anh ta trở về nghe xem.
Chu Hoài Đông đi lên phòng rồi gọi điện thoại.


"Ai thế?"

"Hoài Đông, tôi đây." Giọng tổng giám đốc Liễu vang lên từ đầu dây bên kia.


Chu Hoài Đông nghe nói là anh ta, vẻ mặt có chút bất lực, nhưng lại có chút cảm động.



"Tổng giám đốc Liễu à, anh gọi điện cho tôi có việc gì sao?"

"Trở về đi, công ty sắp sụp đổ rồi, chưa nói đến tương lai, nó có thể tồn tại đến cuối năm hay không đã là cả một vấn đề.
Vị trí giữ lại cho anh, anh cũng đã quen thuộc với công việc, chúng ta hợp tác rất vui vẻ, phải không?"

Chu Hoài Đông im lặng, trong khoảng thời gian này ở Điện Tử Thủy Hoàn anh ta thực sự rất mệt mỏi.
Anh ta cũng cảm nhận được Lục Tam Phong là một người rất khắt khe.
Nếu làm việc với một người như vậy, quả thực anh ta sẽ học hỏi được rất nhiều điều, nhưng anh ta cần phải không ngừng tiến bộ, nếu không sẽ bị loại bỏ.
Chu Hoài Đông đang muốn từ chối, nhưng lập tức anh ta nghĩ đến một chuyện, người bên kia có thành tâm muốn anh ta trở về hay là muốn do thám điều gì đó? Sau khi cân nhắc một chút, hiện tại toàn bộ ngành công nghiệp đang bàn tán về sự biến mất của Lục Tam Phong, những công ty đó có lẽ muốn biết hơn ai hết những gì đã xảy ra.


Nghĩ đến điều này, Chu Hoài Đông đề cao cảnh giác.


"Này, Hoài Đông, anh vẫn ở đó chứ?"

"Tôi đây, cảm ơn vì đã quan tâm đến tôi.
Để tôi suy nghĩ một chút, thành thật mà nói, trong lòng tôi vẫn còn băn khoăn." Chu Hoài Đông lịch sự nói.


Đầu bên kia điện thoại nghe được câu trả lời, dường như trong lời nói có chút mất mát, nói: "Không sao, việc trao đổi nhân sự này là chuyện bình thường, tôi sẽ chờ cuộc gọi của anh."

"Được, tổng giám đốc Liễu, anh nghỉ ngơi sớm

đi."

Trong vòng vài phút sau khi cúp điện thoại, ở ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Mở cửa là một người đàn ông trạc tuổi ba mươi.
Anh ta nhìn Chu Hoài Đông và nói: "Tổng giám đốc Chu, Từ Quân Doanh đã cử người qua đây nói mời anh đi ăn tối.
Người gọi điện nói rằng họ cũng đang hướng tới việc phát triển trong lĩnh vực điện tử, tiền không phải là vấn đề, chủ yếu là thiếu những người tài như anh."

"Một người tài như tôi?" Chu Hoài Đông nói thầm, trong lòng anh ta đã biết có người muốn dựa vào mình để thăm dò xem Lục Tam Phong có ở trong nước hay không.


"Tôi nên đi không?"

"Đi chứ!"


Trong phòng riêng của khách sạn do công ty của Từ Quân Doanh làm chủ, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ngồi ở giữa, bên cạnh là Tôn Hùng Cường, xung quanh là những người tiếp khách.
Mà danh tính của những người tiếp khách có thể tham dự loại bàn tiệc này cũng không hề đơn giản.


Chu Hoài Động mở cửa bước vào, nhìn thấy người đàn ông ở giữa, anh ta nói: "Tổng giám đốc Từ, đã lâu không gặp."

"Tổng giám đốc Chu, mau ngồi đi..."

Những người có mặt ở đây đều rất lịch sự, sau khi Chu Hoài Đông ngồi vào chỗ, đối phương không hề nói về chuyện công việc mà chỉ trò chuyện về lẩu, mạt chược

Bữa ăn này giống như một buổi tụ tập bạn bè, nói chuyện bình dị hơn.
Sau ba lượt rượu và nếm đủ năm vị của thức ăn, tổng giám đốc Từ nâng ly rượu lên nhìn Chu Hoài Đông, hỏi: "Tôi nghe nói ông chủ của Điện tử Thủy Hoàn còn khá trẻ tuổi?"

"Đúng vậy, tổng giám đốc Lục hơn hai mươi

tuổi."

"Hai mươi?" Những người có mặt đều bằng hoàng khi nghe thấy độ tuổi này, mẹ nó chứ, đây không phải là Bill Gates trong nước sao?

"Xét cho cùng, tuổi còn quá trẻ.
Tôi thực sự biết một số điều về ngành công nghiệp điện tử và tôi cũng rất quan tâm đến nó, đặc biệt là về Điện tử Thủy Hoàn." Từ Quân Doanh uống một chén rượu và nói: "Nếu tôi mua Điện tử Thủy Hoàn, tổng giám đốc Chu có hứng thú ở lại không?"

Chu Hoài Đông lộ ra một chút vui mừng và nâng chén nói: "Vậy thì không thể tốt hơn, tôi chỉ là một người làm công, làm việc cho bất cứ ai cũng như nhau."

"Tổng giám đốc Chu đồng ý vui vẻ như vậy sao?" Tôn Hùng Cường nhìn anh ta nói: "Chuyện này nếu Lục Tam Phong nghe được, e rằng không tốt lắm phải không?"

"Anh ta nghe không được, tên khốn đó đã đi nước ngoài từ lâu rồi..." Dường như đột nhiên Chu Hoài Đông nhận ra mình đã nói sai nên vội vàng dừng lại, đưa tay chạm vào ly rượu của Từ Quân Doanh rồi nói: "Tôi cảm thấy hơi bí, ông cứ tùy ý đi."

Lục Tam Phong đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên hắt hơi một cái, trong lòng anh tự hỏi ai đang mắng mình?

Sau khi ăn xong bữa cơm này đã là mười hai giờ đêm, Chu Hoài Đông đã nói những điều nên và không nên nói, thật thật giả giả đều nói hết một lần.
Ở trên bàn ăn, anh ta mượn rượu chửi bởi Lục Tam Phong đến máu chó đầy đầu.


"Hắt xì, hắt xì!" Lục Tam Phong hắt hơi bảy tám cái liên tiếp, anh đứng dậy lẩm bẩm rằng mình có thể bị cảm, sau đó gọi điện cho bộ phận phục vụ khách sạn nhờ họ đi lấy thuốc.



Tối nay, ba người Thúy Kiều vẫn đang tìm kiếm khách hàng khắp nơi, sau vài câu nói chuyện bắt đầu giới thiệu sản phẩm tài chính, Lục Tam Phong đã tổng hợp một thông tin rất tốt cho bọn họ.
Nó nêu rõ cách tạo ra lợi nhuận, tỷ suất lợi nhuận trên sản phẩm, tình hình hiện tại của thị trường chứng khoán và quỹ của nước Mỹ.
Ba người họ đã làm việc chăm chỉ.
Họ tìm hiểu những điều này vào một chút thời gian buổi trưa nhưng lại rất thông hiểu và đã tạo ra một phiên bản dễ hiểu hơn.


Quả nhiên, tài chính khiến người ta phát cuồng!

Đợi đến tận khi bữa tối kết thúc, cả ba người đều không có thu hoạch được gì.
Có một ông chủ hơn bốn mươi tuổi thích Thảo Tròn, ông ta ra giá sáu trăm nghìn, chỉ cần có thể chơi đùa vui vẻ, ông ta sẽ đưa cô ta đi cùng trong một chuyến du lịch vài ngày tới, tiền không phải là vấn đề.


Nếu là trước kia, đây sẽ là một việc lớn, nhưng Thảo Tròn từ chối không chút do dự mà mắng chửi đối phương.


"Mắt của ông mù rồi hả, bà cô đây làm tài chính, hiểu không? Ông có biết viết hai chữ này như thế nào không?" Thảo Tròn quát lớn: "Tôi nói cho ông biết, tôi cùng nước Mỹ có liên hệ, coi như một nửa biển đổ lại, ông là cái thá gì?"

Vị khách bị mắng nhìn xung quanh có chút khó chịu, ông ta muốn phàn nàn, nhưng các cô gái ở nơi này đều là người được mời và đều là người nổi tiếng.
Ai cũng là người có ngoại hình đẹp.
Trong bữa tiệc của có sắp xếp một vài cô gái trẻ.
Nói thế thì hơi chướng tai, phải nói là các cô gái được mời, nếu đôi bên gặp gỡ và nói chuyện hợp nhau thì sẽ ở cùng một khoảng thời gian.
Sau đó, nếu cảm thấy không hợp với nhau thì người đàn ông sẽ trả một khoản phí chia tay.


Con mẹ nó, đây chính là tình yêu!

Lisa tiến lên xin lỗi ông chủ kia, nói vài lời hay rồi tìm cái bậc thang bước xuống.
Cô ta quay đầu nhìn ba người nói: "Ba người lại đây."

Khi đến phòng nghỉ ngơi bên ngoài, Lisa nhìn ba người và nói: "Các người đến đây làm gì? Có chuyện gì phải không? Ngày nào cũng chào hàng cho các ông chủ cái khoản tài chính chó má gì thế này?"

"Chỉ là nói chuyện về chủ đề cao cấp thôi, không phải cô đã dạy chúng tôi nói về những thứ xa hoa với các ông chủ, không có động chạm gì đến người sao?"

"Vậy thì nói về tài chính? Các cô còn bán sản phẩm quản lý tài sản nào khác nữa? Các cô muốn làm gì? Các cô không biết mình là ai à?" Lisa nhìn chằm chằm vào ba người và mắng nhiếc: "Các cô có phải gà không? Một chút phẩm chất của gà cũng không có à?"

Phẩm chất của gà?

Cả ba nhìn nhau, tự hỏi đây là thứ gì.


Ngày hôm sau, Lục Tam Phong dậy tắm rửa và gọi điện thoại cho Dương Khiếu Thiên sau khi ăn sáng xong.



"Xin chào? Ai vậy?" Giọng đầu dây bên kia có vẻ khàn khàn.


"Tổng giám đốc Dương, là tôi, Lý Niệm Tổ, tiền chiết khấu đầu tư và tiền gốc của anh đã về.
Chúng ta hãy chọn một nơi để giao đi." Lục Tam Phong nói.


"Đã về rồi?" Giọng Dương Khiếu Thiên kéo dài, điều này nằm ngoài dự đoán của anh ta.


"Đúng vậy, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?"

"Mười lăm phần trăm?"

"Không phải, như tôi đã nói với anh ngày hôm qua, tôi sẽ thu phí giấy tờ năm phần trăm và phí giới thiệu của các cô gái tới anh sẽ là không phẩy năm phần trăm.
Vậy nên anh còn chín phẩy năm phần trăm, tương đương với chín trăm năm mươi đô."

Nằm một lúc mà đã kiếm được chín trăm năm mươi đô? Dương Khiếu Thiên liên tục vỗ mạnh đùi mình, thật sự rất đau, anh ta nói vài câu rồi giao hẹn ở quán cà phê trước đó.
Sai khi đặt điện thoại xuống, anh ta hưng phấn xoa xoa hai tay.


"Đây đúng thật là nằm chơi kiếm tiền mà.
Quả nhiên, những người làm việc chăm chỉ trên thế giới này thật ngu ngốc.
Những người thực sự kiểm tiền là những người không cần lãng phí sức lực."

Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường, đi xuống tầng và lái xe đến thắng quán cà phê.


Lục Tam Phong đến sớm, Dương Khiếu Thiên nhìn thấy Lục Tam Phong lần nữa, trên mặt anh ta tràn đầy vui mừng, tiến lên nắm chặt tay Lục Tam Phong, nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Lý, anh thật sự rất lợi hại."

"Không, không, cảm ơn vì sự tin tưởng của anh.
Tôi chỉ là người kinh doanh thôi.
Anh phải ký vào những giấy tờ này.
Đây là biên lai, cũng như việc sử dụng tiền và sản phẩm đầu tư.
Lần này, tiền của anh là đầu tư ngoại hối, chủ yếu là USD đổi sang Franc!"

Lục Tam Phong đặt trước mặt rất nhiều thứ, nhìn rất chuyên nghiệp.
Sau khi ký xong tất cả, Lục




.