Kẻ Chi Phối Tâm Lý III

Chương 5: Mở màn sự tử vong (5)




Edit: Cải Trắng

[ Q1 ] Chương 5: Mở màn sự tử vong (5) – Bạn

" Chính là năm người này. " Lam Tiêu Nhã đưa bản báo cáo kiểm nghiệm DNA cho Tần Uyên: " Năm cơ quan nội tạng được để vào trong thi thể Trịnh Bác Nghĩa là của năm người này. "

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng số người bị hại lên tới năm người, vẫn không tránh khỏi khiến người ta cảm thán: " Trời ạ, cho nên năm người mất tích này hóa ra đều đã chết. "

Lam Tiêu Nhã gật gật đầu: " Xác nhận là sau khi chết mới tiến hành lấy nội tạng. "

Tần Uyên xem xong báo cáo, ngẩng đầu hỏi thêm: " Năm người này mất tích vào ngày bao nhiêu? "

Hồng Mi đem tư liệu của năm người giao cho Tần Uyên: " Theo người nhà của năm người này nói thì, kế hoạch của các cô ấy là đi du lịch từ ngày 19 tới ngày 24 tháng sáu, là tới thành phố W du lịch. Ngày 19 mọi người đi khỏi nhà, tới ngày 20 thì người nhà các cô ấy phát hiện mình không liên lạc được với họ, di động của cả năm người đều tắt máy. Hơn nữa chuyến du lịch của bọn họ là tự túc, không đi cùng đoàn du lịch nào, người nhà bọn họ nghĩ có chuyện chẳng lành nên tối ngày 20 đã cùng nhau báo cảnh sát. "

" Bọn họ đi tới thành phố W bằng phương tiện nào? "

Thạch Nguyên Phỉ lập tức trả lời: " Là tàu tốc hành, tôi tra ra được vé đi của họ rồi, chính xác là bọn họ rời đi vào lúc 4 giờ 25 phút, ngày 19. "

" Người nhà bọn họ có đưa họ tới đó không? "

" Không, là một người tên Từ Điền đã lái xe tới đón bốn người còn lại. "

Nghe xong báo cáo của mọi người, Tần Uyên mới trầm giọng nói: " Cho nên người nhà bọn họ không biết họ có tới nhà ga hay không? "

Triệu Cường: " Đội trưởng, anh nghi ngờ bọn họ mất tích từ ngày 19 sao? "

Tần Uyên gật đầu, nói ra phân tích của mình: " Nếu như họ tới nhà ga, thì hung thủ không có khả năng xuống tay. Mà nếu hung thủ đợi bọn họ tới thành phố W xong, tại nơi đó ra tay giết chết họ thì càng không có khả năng, giết người xong mang thi thể về thành phố S, quá nguy hiểm lại dễ dàng bị bại lộ. "

Người duy nhất quay lưng về phía bọn họ, Mộc Cửu đột nhiên mở miệng: " Bọn họ thực sự tính đi thành phố W sao? "

Triệu Cường cảm thấy khó hiểu: " Không đi thì mua vé tàu làm gì chứ? "

" A! " Đường Dật như nghĩ tới cái gì đó, vỗ tay một cái: " Lời Mộc Cửu nói làm tôi nghĩ tới chuyện này, lần đi du lịch này của bọn họ đúng là hơi kỳ quái. "

" Tôi, Trần Mặc còn cả chị Mi nữa, bọn tôi tới nhà năm người này tìm hiểu một số việc. Chúng tôi phát hiện ra năm người này trước kia chưa từng cùng nhau đi du lịch, thậm chí có vài người đã nhiều năm không liên lạc với nhau, hơn nữa lần du lịch này là đột ngột quyết định. "

Trần Mặc bổ sung thêm: " Chính Từ Điền là người chủ động liên lạc với bốn người kia, đề xuất đi tới thành phố W du lịch. "

Qua nhiều năm như vậy, đột nhiên Từ Điền đề xuất cùng mọi người đi du lịch, người lái xe đi hôm đó cũng là Từ Điền. Nghĩ tới đó, ý nghĩ của Tần Uyên hơi lung lay: " Nguyên Phỉ, tra dấu vết xe Từ Điền ngày hôm đó. "

" Được. "

Sau khi điều tra, lại phát hiện thêm điểm không phù hợp: " Đội trưởng, chúng ta làm mất dấu xe Từ Điền rồi, từ đường Xuyên Bình trở đi không xác định được vị trí xe nữa. Mà vừa vặn camera theo dõi ở đoạn đường đó đang chạy thử, cho nên không cách nào xác định được hành tung. "

Thế mà điểm chính Triệu Cường bắt được lại là tên đường: " Đường Xuyên Bình? Thành phố S có đường này sao? "

Lam Tiêu Nhã đưa tay đập một cái vào ót hắn: " Đương nhiên là có, cậu đúng là người mù đường. "

" Chị. " Triệu Cường xoa xoa đầu mình, lộ ra vẻ oan ức: " Đường quá nhiều, em không thể nhớ hết được. "

Khác hoàn toàn với Triệu Cường, Đường Dật đem bản đồ thành phố S lấy xuống, bắt đầu chỉ: " Đường Xuyên Bình...Tôi nhớ rõ người cuối cùng Từ Điền tới đón là Trần Ngọc Hoa, từ nhà họ Trần tới nhà ga, hình như không đi qua đường Xuyên Bình đâu. "

Nhìn đường trên bản đồ, Triệu Cường cũng nói theo: " Đúng là không đi qua. "

" Thế tình huống của Từ Điền là như thế nào? " Rõ ràng là bốn người còn lại chưa rõ tình huống lắm.

Mộc Cửu bình tĩnh trả lời: " Để uy hiếp cả năm người thì rất khó, nhưng chỉ uy hiếp một người thì đơn giản hơn nhiều. " Người bình thường, khi tiếp xúc với một người lạ mặt, họ sẽ có sự cảnh giác, nhưng nếu là "bạn bè" thì sự cảnh giác đó sẽ bị bỏ qua.

Đường Dật cũng cùng ý nghĩ: " Xem ra hung thủ nắm trong tay nhược điểm của Từ Điền, làm cho cô ấy lừa bốn người kia đi du lịch cùng mình, nhưng thật ra là dẫn cả bốn người đó vào cái bẫy đã được chuẩn bị sẵn. "

" Nhưng Từ Điền bị uy hiếp, tại sao cô ấy không báo cảnh sát? Như thế không phải kế hoạch sẽ bại lộ sao? "

Lật xem tài liệu về năm người này, Tần Uyên lắc lắc đầu: " Chắc chắn hung thủ biết Từ Điền sẽ không dám báo cảnh sát, trong số năm người, cô ấy là người có sự nghiệp và gia đình thành công nhất, nhất định cô ấy không để hung thủ để lộ nhược điểm của mình ra, tạo ra vết nhơ trong cuộc sống của mình. "

" Năm đó, rốt cuộc mấy người họ đã xảy ra vấn đề gì? "

***

" Cô Ngô, chúng em xin lỗi mọi người, đây chẳng qua chỉ là trò đùa dai của chúng em và Diệu Âm nghĩ ra. "

Trong văn phòng giáo viên tổ ba, cô chủ nhiệm là cô Ngô đang đứng trước mặt năm học sinh, vẻ mặt khiếp sợ: " Mấy em nói gì cơ? "

Năm người kia chỉ biết tiếp tục xin lỗi: " Chúng em không nghĩ sự việc lại nháo loạn thành lớn như này, chỉ tưởng nó là một trò đùa nho nhỏ thôi. "

" Đúng vậy, cô ơi, bọn em sai rồi. "

Sự kinh ngạc qua đi, cô Ngô vẫn còn nghi ngờ: " Thật sự là trò đùa sao? "

" Thật mà! Cô Ngô, tờ giấy tố cáo mà Diệu Âm viết là do bọn em thương lượng cùng nhau viết đấy. " Sợ cô giáo không tin, Từ Điền còn đem nội dung trong tờ tố cáo đó đọc lại lần nữa, nội dung y hệt nhau.

Cô Ngô nhìn lại giấy tố cáo một chút, quả nhiên là giống nhau, cô nghĩ đây đúng là trò đùa dai rồi, lập tức sắc mặt trầm xuống: " Các em đúng là quá quá đáng rồi, chuyện như thế này mà cũng đem ra làm trò đùa được sao? Cái này liên quan tới thanh danh của thầy Trịnh đấy. Thầy Trịnh bình thường đối xử với các em tốt như thế, giờ các em đáp trả lại thầy như thế này sao? "

" Cô Ngô, chúng em thật sự biết sai rồi! "

Cô Ngô vừa lắc đầu vừa thở dài, nghĩ thầm sao mình lại dạy học sinh ra thế này chứ. Nhìn năm cô gái đứng trước mặt hốc mắt đỏ ửng, cô Ngô cũng không nỡ mắng thêm, đột nhiên cô lại nhớ ra một người nữa: " Vậy Đổng Diệu Âm đâu? "

Từ Điền đưa tay lau nước mắt, một tay che khóe miệng đang hơi cong lên: " Bạn ấy đang đi xin lỗi thầy Trịnh rồi ạ. "

***

" Xin lỗi? Bây giờ mới nghĩ tới chuyện xin lỗi sao? "

" Chậm, mấy người để chậm mất hai mươi năm rồi đấy. "

Thân thể không thể cử động, miệng thì bị dán băng dính, mấy người bọn họ đều nhìn về phía người đang nắm giữ tính mạng của mình. Hai mắt bọn họ trợn tròn, ở miệng mơ hồ phát ra âm thanh nức nở.

" Trong suốt hai mươi năm nay, mấy người có từng nghĩ tới cô ấy không? Có lần nào cảm thấy có lỗi với cô ấy không? "

Năm người kia điên cuồng gật đầu, đáng tiếc, người hỏi lại không thèm để tâm tới, tiếng gầm của cô vang vọng cả tầng hầm: " Không có! Một giây một phút cũng không có. "

Sau khi thở dốc xong, tiếng gầm biến mất, thay vào đó là nhỏ giọng nói: " Mấy người yên tâm, tôi sẽ không giết mấy người ngay lập tức. "

Sự hận thù trên gương mặt của người phụ nữ đó trở nên dữ tợn: " Cô ấy phải nhịn nhiều năm rồi, giờ tới lượt mấy người chịu khổ đi. "

" Khang Tuấn, tới đây. " Cô quay đầu lại, gọi một người đàn ông đang ngồi xổm trong góc: " Khang Tuấn. "

Bị gọi liên tục vài tiếng, cuối cùng người đàn ông đó cũng đứng lên, thân hình hắn rất cao lớn, nhưng hành động của hắn lại hơi vụng về.

Cô đưa tay lên, vuốt ve ót của hắn: " Các cô ấy giờ rất khó chịu, hay là anh tới giúp các cô ấy một chút đi. "

Ánh mắt hắn nhìn về phía năm người kia, có hơi chần chừ: " Muốn giúp như thế nào đây? "

" Anh chỉ cần làm cho các cô ấy một chuyện. "

Cô gái trẻ tuổi đó cầm lấy tay người đàn ông, đem bàn tay hắn đặt lên một người trong số năm người đó: " Buổi tối hôm trước, anh đã làm với tôi như thế. "