Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 93: Kế hoạch




Chương 93: Kế hoạch

“Cậu...cậu là...?” Seichi nhíu mày hỏi.

Một học sinh nữ xinh đẹp, mái tóc dài óng ả, ngồi ở cuối lớp học, tay chống cằm, nhìn Seichi và Akami.

“Chẳng phải cậu vừa gọi tớ còn gì?” nữ sinh đáp.

“Vậy cậu chính là Hanako Mishimoto?”

“Đúng vậy. Chính là tớ...” nữ sinh mỉm cười nói.

“Sei...seichi kun...bây..giờ...chúng ta...về được chưa?”

Akami sợ đến mức sắp khóc.

“Cậu bình tĩnh lại đi Akami” Seichi gằn giọng.

“Hai cậu có thể không rọi đèn vô thẳng mặt tớ được không?”

Hanako nhíu mày nói.

“Xin lỗi...tớ không cố ý...”

Seichi lia ánh đèn xuống dưới.

“Còn cậu kia nữa. Đừng có sợ tớ như thế. Nếu muốn làm hại hai cậu, thì tớ đã làm từ khi hai cậu bước chân vô đây rồi...”

“Tớ...tớ....” Akami đổ mồ hôi hột.

“Hai cậu tìm tớ có chuyện gì không?” Hanako hỏi.

“Tớ muốn hỏi cậu về cái chết của Miku Hastumi, Karane Mizu, Tonya Hashiba và Yui Kushuna, tất cả đều là cậu gây ra?” Seichi nghiêm nghị hỏi.

“Là...do tớ...nhưng cũng không phải tớ...” Hanako trả lời.

“Hử? Là sao?” Seichi ngốc trệ hỏi.

“Tớ sẽ giải thích sau. Bây giờ hai cậu nên trốn đi. Nếu không cả hai sẽ chết đấy”

Dứt lời Hanako liền biến mất.

“Seichi...kun...chúng ta làm gì bây giờ?”

Akami run run hỏi.

“Đến phòng học nhạc ở dãy nhà đối diện” Seichi âm trầm nói.

Akami khóe miệng co giật.

“Hanako vừa bảo...chúng ta nên đi trốn...cậu còn muốn đến phòng học nhạc...?”

“Lời Hanako vừa nãy có ẩn giấu bí mật gì đấy. Tớ phải tìm cho ra sự thật”

Seichi quay người đi.

“Đợi...đợi tớ...”

Seichi cùng Akami bước ra khỏi lớp học, đi nhanh về phía cầu thang dẫn lên tầng ba.

Vừa đi tới chân cầu thang, Seichi bỗng dưng khựng lại.

“Seichi kun, chuyện gì vậy?” Akami phía sau hỏi.

Seichi ra hiệu cho Akami im lặng và tắt đèn pin đi.

Sau đó cả hai liền nhẹ nhàng mở cửa, trốn vào lớp 1-1.

Thịch....thịch...thịch....

Tiếng bước chân nặng nè bước từng bước xuống cầu thang.

Seichi cùng Akami lén nhìn qua cửa kính của lớp học.

Một bóng đen từ từ bước xuống, đi ngang qua.

Bóng đen ấy dần dần hiện rõ ra hình dáng, trông rất giống Hanako nhưng gương mặt như bị hủy hoại, rất xấu xí, bộ đồng phục cũng nhuốm đỏ màu máu đã ố.

Trông thấy bộ dạng gớm ghiếc kinh tởm kia, Akami kém chút phát ra tiếng, rất may Seichi nhanh tay che miệng Akami lại.

Đợi cho thứ đó đi qua một lúc, Seichi mới buông tay ra.

Phù....phù....

“Thứ...thứ vừa...rồi..là gì vậy?” Akami thì thầm hỏi.

“Tớ không biết. Nhưng trước hết chúng ta hãy rời khỏi đây đã, phòng khi nó quay lại”

Nói rồi, Seichi nhẹ nhàng mở cửa, quan sát xung quanh.

Sau khi cảm thấy an toàn, liền ra hiệu cho Akami đi theo.


Phòng Y tế, tầng 1.

Seichi ngồi trên giường ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.

Akami đứng đối diện.

“Seichi... bây giờ chúng ta về được chưa? Cái thứ đó chúng ta không làm gì được nó đâu”

“Hai cậu gặp nó rồi à?”

Hanako bỗng dưng xuất hiện sau lưng Akami.

“A...”

Akami giật mình, té ngữa xuống giường.

“Làm...ơn...đừng có...bất ngờ xuất hiện...như vậy...”

“Tớ xin lỗi”

“Hanako san, cậu có thể nào kể rõ cho bọn tớ biết chuyện gì đang xảy ra được hay không?”

Hanako ngồi xuống chiếc giường kế bên, ngón tay năng cằm.

“Ừm...”

“Cái thứ vừa nãy là gì vậy?” Seichi ngưng trọng hỏi.

“Nó...là tớ...mà cũng không phải là tớ...” Hanako đáp.

“Ý cậu là sao?”

“Nó là bản thể xấu xa trong tớ, là Hanako xấu xa...có thể gọi là vậy”

“Vậy ý cậu là trường Takamida có tận hai hồn ma sao?”

Akami khóe miệng hơi giật.

Hanako gật đầu cười đáp

“Đúng rồi đấy”

“Vậy những người bị giết đều là do Hanako kia gây ra?” Seichi âm trầm hỏi.

Hanako gật đầu “Ừm...”

“Nhưng... sao một người...lại có thể có...đến hai linh hồn...?” Akami hỏi.

Hanako suy nghĩ một chốc.

“Là do kẻ đó...”

“Cậu đang nói đến kẻ nào?” Seichi nhíu mày.

“Ngay sau khi tớ chết, linh hồn tớ xuất ra khỏi thể xác cũng là lúc kẻ đó xuất hiện.

Tớ không biết hắn là ai, nhưng có một điều chắc chắn hắn không phải con người”

“Không phải con người sao?”

“Đúng vậy”

Hanako gật đầu

“Vì hắn có thể nhìn thấy tớ và tạo ra được Hanako xấu xa kia”

“Hửm? Kẻ mà cậu nói là người tạo ra Hanako kia sao?”

“Ừm. Tên đó lấy ra một vật gì đó trong áo khoác của hắn, sau đó đưa vào thể xác của tớ, sau đó Hanako kia xuất hiện”

Seichi trầm ngâm.

“À, hắn có nói với tớ một vài câu”

“Hắn nói gì?” Seichi gấp gáp hỏi.

“Ta sẽ giúp ngươi trả thù những kẻ đã hãm hại ngươi.

Và sẽ đặt một lời nguyền lên ngươi.

Ngươi sẽ không bao giờ được siêu thoát, mãi mãi kẹt lại ở thế giới này, cho đến khi Kẻ được thần linh lựa chọn xuất hiện và giải thoát cho ngươi.

Đến lúc đó hãy nói với hắn một câu: Đến Quỷ vực Solomon, sự thật mà ngươi cần đang ở đó”

Hanako gằn giọng, bắt chước giọng nói của kẻ kia.

“Cậu không cần phải giả giọng như vậy đâu”

Akami gương mặt hiện lên đặc sắc nói.

‘Lại là Quỷ vực Solomon...’

Seichi nhăn mặt nghĩ ngợi

‘Ả Vampire kia lúc trước cũng có nói về nơi đó, không lẽ bọn hắn là đồng bọn?’

“Dù sao thì chủ nhân cũng phải đi đến nơi đó để cứu Liễu phu nhân. Ta đoán chắc chắn nơi đó ẩn chứa mật bí mật gì đó” hệ thống nói.

Seichi nhìn Hanako.

“Hanako san, cậu có muốn được giải thoát khỏi tình cảnh này không?”

“Hử? Cậu nói gì cơ?” Hanako ngốc trệ hỏi.

“Tớ có thể giúp cậu siêu thoát”

“Cậu...làm được sao?” Hanako, Akami đồng thanh.

“Tớ có thể thử” Seichi nói.

“....” Hanako trầm ngâm.

“Cậu vẫn còn luyến tiếc về thế giới này hay sao?” Seichi hỏi.

“Không phải vậy. Tớ từ lâu đã không còn bất cứ vướn bận gì với thế giới này nữa rồi.

Nhưng mà...liệu cậu có thể làm được chuyện đó hay không?”

Seichi lấy ra hai lá bùa và cây kiếm mà Nguyệt lão đưa cho.

“Một người quen của tớ là một thầy trừ tà, người đó đã đưa cho tớ những vật này.

Dùng chúng, có thể tiêu diệt được ma quỷ”

Seichi ngừng một chút

“Nếu như có thể tiêu diệt được Hanako xấu xa kia, tớ nghĩ là cậu cũng sẽ được giải thoát khỏi lời nguyền”

“Cậu tin chắc vậy sao?” Hanako hỏi.

“Ừm...” Seichi gật đầu.

“Seichi kun...cậu...cậu định đánh nhau với...cái thứ kia sao?” Akami khóe
miệng co giật hỏi.

“Tớ đâu có bị ngu mà đi đánh nhau với nó” Seichi tặc lưỡi.

“Nếu không đánh nhau với nó, cậu làm sao có thể tiêu diệt nó?” Akami ngốc trệ hỏi.

Seichi quay qua hỏi Hanako.

“Hanako san, lúc còn sống, vật mà cậu trân trọng nhất là gì?”

“Vật...tớ trân trọng nhất á...?”

Hanako hơi bất ngờ về câu hỏi của Seichi.


Hơn 2 năm trước.

Phòng học nhạc, trường trung học Takamida.

Ting...tinh...(tiếng Piano)
Hanako nhắm mắt, ngón tay nhảy múa trên từng phím.

《......》

“Tuyệt lắm Hanako, giải âm nhạc quốc tế lần này cơ hội đoạt giải sẽ rất cao nếu như em giữ được phong độ như thế này”  thầy Tokizu đứng phía sau hài lòng nói.

“Thầy...” Hanako quay lại.

“Thầy biết thế nào em cũng ở lại trường để mà tập luyện”

Yhầy Tokizu nói, sau đó lấy ra một chai nước, đặt phía trước mặt Hanako

“Đừng ở lại trễ quá đấy”

“Vâng. Em biết rồi ạ. Cảm ơn thầy” Hanako gật đầu.

“Vậy thầy về trước đây” thầy Tokizu quay người bước ra ngoài.

Hanako cầm lấy chai nước, vặn nắp định uống thì Tonya bước vào.

“Thì ra là cậu ở đây” Tonya nói.

“Tonya kun, cậu tìm tớ có việc gì à?”

“Hử? Hôm nay là Valentine đấy. Hôm trước chẳng phải đã thống nhất là sẽ đi hẹn hò với nhau khi tan học sao?”

“Ây...tớ quên mất...” Hanako khẽ giật mình.

“Vậy giờ cùng đi nào. Tớ biết một chổ rất tuyệt, chắc chắn cậu sẽ thích lắm đấy” Tonya hào hứng.

Hanako cúi mặt.

“Tớ...Tonya kun, hôm nay tớ không đi được, tớ còn phải tập luyện cho cuộc thi âm nhạc quốc tế...tớ xin lỗi...”

Tonya âm trầm.

“Thế à...?”

“Tớ xin lỗi...chúng ta có thể hẹn hò sau khi cuộc thi kết thúc...được không...?”

Tonya mỉm cười.

“Được, tất nhiên là được rồi”

Hanako ánh mắt biết ơn nhìn Tonya

“Cậu không giận tớ đó chứ?”

“Đồ ngốc này, làm sao tớ có thể giận cậu được. Đây là ước mơ của cậu kia mà. Tớ sẽ luôn ủng hộ cậu”

“Cảm ơn...cậu Tonya kun...”

Tonya lấy ra một gói quà nhỏ, đặt phía trước mặt Hanako.

“Tớ...tính là sẽ tặng cậu khi chúng ta đi hẹn hò. Nhưng giờ thì....cậu nhận lấy nhé, quà Valentine tớ mua cho cậu...”

Gương mặt Hanako đỏ ửng lên.

“Cảm....cảm ơn cậu...”

“Ơ...cậu vẫn còn giữ nó sao..?”

Tonya nhìn vào con búp bê cầu may treo ở nắp cây đàn.

“Tất nhiên...nó là món quà đầu tiên Tonya kun tặng cho tớ kia mà...”

Hanako mỉm cười nói.

“Cũng đã lâu lắm rồi nhỉ...”

Hanako khẽ gật đầu.

“Tớ rất vui khi cậu trân trọng món quà của tớ đến thế...” Tonya cười.


“Vậy thôi tớ về nhé. Không ở đây làm cậu mất tập trung nữa...”

“Hẹn gặp cậu ngày mai, Tonya kun” Hanako cười nói.

“Gặp cậu sau” Tonya vẫy tay, bước ra khỏi lớp.

Hanako vội cầm lấy món quà của Tonya mở ra.

‘Là một chiếc vòng tay...’

Hanako đeo vào cổ tay mình, tâm trạng rất vui.


“Karane, em rảnh không? Đi chơi đi”

Tonya đứng ở sân trường, gọi điện cho Karane.

“Em tưởng hôm nay anh bận hẹn hò với Hanako chứ?” Karana giọng chế giễu.

“Hủy rồi”

“Vậy được. Gặp nhau chổ cũ nhé”

“Được”

Tonya cúp máy, sau đó đi ra khỏi trường.


Hơn ba tiếng sau.

“Tonya kun, Karane san, sao hai cậu lại ở đây?”

Miku Hatsumi đi mua đồ, chợt nhìn thấy Tonya và Karane.

“A...Miku...tình cờ thật đấy...” Tonya giật mình nói.

Miku nhìn cả hai bằng con mắt nghi hoặc.

“Hai cậu không phải...vừa bước ra từ trong đấy chứ?”

Miku nhìn lên tấm bảng hiệu phía trên ‘Hotel mùa xuân’

“Không...làm gì có chuyện đó chứ...chắc cậu nhìn nhầm rồi đấy. Tớ và Tonya kun đang định đi đến siêu thị mua một ít đồ thôi...” Karane xua xua tay.

“Bọn tớ đi đây” Tonya vội vàng kéo Karane đi.

“Chào...”

Miku dõi theo hai người.

‘Tonya kun không phải là đang hẹn hò với Hanako sao? Sao lại thân thiết với Karane như vậy?’ Miku trong lòng hoài nghi.


Phù....

Tonya thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Không ngờ lại gặp Miku ở đấy”

“Anh đang lo Miku san sẽ nói chuyện này cho Hanako biết sao?” Karane hỏi.

“....” Tonya.

“Hahaha...loại bắt cá hai tay như anh mà cũng sợ à?” Karane cười nói.

“Đủ rồi. Hôm nay anh không có hứng để đi chơi nữa. Anh về đây” Tonya âm trầm bước đi.

Karane nhìn theo bằng đôi mắt gian ác.

‘Hanako, cậu có gì hơn tớ kia chứ?’



“Vậy đúng là cậu bị Karane đẩy ngã xuống cầu thang sao?” Seichi nhíu mày hỏi.

Hanako không trả lời, chỉ gật đầu.

“Hừ...tên Tonya kia đúng là khốn nạn” Akami bực tức nói.

“Vậy Hanako xấu xa giết chết Karane và Tonya, tớ có thể hiểu được. Nhưng tại sao ngay cả Miku cũng bị giết?” Seichi hỏi.

Hanako lắc đầu.

“Không chỉ Miku, mà còn cả thầy Tokizu cũng bị giết”

“Tại sao?”

Hanako trầm ngâm

“Cả...hai người họ đều tận mắt chứng kiến cảnh Karane hãm hại tớ...nhưng cả hai đều không hề nói ra. Thậm chí khi biết tớ không còn có thể chơi Piano, thầy Tokizu đã thay thế Karane vào vị trí của tớ...”

“Thì ra mọi chuyện là như vậy...” Akami trầm ngâm.

“Tớ....tớ hoàn toàn không muốn hại họ...” nước mắt Hanako chảy ra.

“Cũng không thể trách cậu được. Tất cả là do Hanako kia gây ra...” Seichi âm trầm.

“Đúng vậy” Akami đồng tình.

“Cảm...ơn...hai cậu...”

“Theo như cậu nói thì, hình nhân cầu may ấy chính là nguồn gốc sức mạnh của Hanako xấu xa. Và hiện đang treo ở cây đàn Piano trong phòng học nhạc?” Seichi hỏi.

“Đúng vậy” Hanako gật đầu.

“Vậy chúng ta cần đến đó, tìm và phá hủy hình nhân kia, mọi chuyện sẽ kết thúc” Seichi nói.

Hanako lắc đầu.

“Không được đâu”

“Sao lại không được?”

“Hanako xấu xa kia chính là ở phòng học nhạc. Nếu cậu tiếp cận, cậu sẽ chết”

Seichi nâng cằm suy nghĩ.

“Hiện giờ Hanako kia đang đi tìm kẻ vừa gọi tên Hanako lúc nãy, chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời gian này để lẻn vào phòng học nhạc”

“Không thể, chỉ cần cậu mở cửa phòng học nhạc, Hanako kia lập tức sẽ nhận ra, và quay trở lại. Rất nguy hiểm”

Hanako giải thích.

“Vậy thì chúng ta vừa lẻn vào phòng học nhạc, vừa dụ Hanako xấu xa kia tránh xa chổ đó”

“Seichi, làm sao chúng ta có thể làm được như thế...?” Akami nghi ngờ hỏi.

“Chúng ta sẽ chia ra, tớ sẽ đi tới phòng học nhạc, còn cậu sẽ đến lớp 1-9 để dụ nó...” Seichi nói.

“Tớ...một mình...?” Akami khóe miệng hơi giật.

“Hanako sẽ đi cùng cậu”

Akami quay sang, ngón tay chỉ vào Hanako

“Cậu muốn tớ đi cùng....cô ấy...sao?”

“Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?” Seichi ánh mắt âm trầm hỏi.

“Nhưng mà....”

Seichi đua cho Akami một lá bùa nói

“Cậu cầm lấy thứ này. Khi Hanako xấu xa kia tới lớp 1-9, cậu chỉ cần dán thứ này vào người ả, ả sẽ bất động. Lợi dụng lúc đó, cậu hãy trốn thật nhanh”

“Cậu...cậu làm như...chuyện đó...đơn giản lắm vậy...”

“Dù không muốn cũng phải làm, nếu như cậu muốn mãi kẹt lại ở chổ này” Seichi ánh mắt nghiêm nghị nói với Akami.

“Ý cậu là sao...?”

“Cậu thử nhìn ra ngoài rồi sẽ hiểu”

Akami đi lại phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

“Đây là....” Akami khóe miệng co giật.
Hiện ra trước mắt Akami vẫn là khung cảnh của trường, nhưng nó có bẻ kì dị và nặng nề, không khí cũng trở nên cô đặc phảng phất tử khí, bầu trời cuộn xoáy mây đen tựa như đang có một cơn bão quét qua.

“Không gian đã bị Hanako kia chi phối, cậu không thể nào thoát ra khỏi trường được trừ khi cậu bị Hanako kia bắt được, hoặc là tiêu diệt ả” Seichi nói.

“Seichi kun nói đúng đấy. Từ khi cậu ấy gọi tên tớ, Hanako kia đã giải phóng ra không gian này. Nó cũng là trường Takamida, nhưng là một thể song song. Và tất cả những người hiện đang ở trong trường lúc đó sẽ bị chuyển đến không gian này” Hanako giải thích.

“Chúng ta cần phải lập tức hành động, Akami” Seichi nói.

“Ừm...tớ..biết rồi...” Akami trả lời bằng một giọng ỉu xìu.

“Khoan đã” Hanako chen vào.

“Có chuyện gì sao?” Seichi hỏi.

“Trước khi hành động, có hai việc các cậu cần chú ý”

“Đó là...?” Seichi và Akami cùng hỏi.

“Thứ nhất, nếu cậu chạm vào hình nhân kia, Hanako xấu xa sẽ phát điên lên, và tàn sát tất cả những người có mặt trong ngôi trường này, sẽ rất kinh khủng đấy...”

“Vậy còn việc thứ hai?” Seichi hỏi.

“Việc thứ hai chính là...ngoài hai cậu ra, vẫn còn một người nữa ở trong trường”

“.....” Seichi, Akami.