Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 42




Đêm hôm đó, Claire Washburn mang một tách trà vào phòng ngủ, lặng lẽ đóng cửa và lại bắt đầu khóc.

- Chết tiệt, Lindsay, cậu có thể tin ở tôi mà – Cô lẩm bẩm.

Cô cần được ở một mình. Cả buổi tối dài đằng đẵng, cô đã buồn rầu, ủ rũ như người mất trí. Và điều này chẳng giống cô tý nào. Các ngày thứ hai, buổi tối thư giãn kết thúc bằng một bản nhạc giao hưởng, Edmund luôn luôn nấu bữa tối. Đây là một trong những thói quen gia đình của họ, buổi tối cả nhà quây quần, người cha nấu bếp và các con trai dọn dẹp. Tối nay anh nấu món ăn ưa thích của cả nhà, gà nấu nụ bạch hoa dầm dấm. Nhưng mọi thứ đều không đúng, và đó là lỗi của cô.

Một ý nghĩ đang bủa vây lấy cô. Cô là bác sĩ, một bác sĩ chỉ chữa cho những người đã chết. Chưa bao giờ cô cứu được ai. Cô là bác sĩ không thể chữa lành vết thương.

Cô đi về phía cái buồng nhỏ, khoác lên người bộ pijama bằng vải flanen rồi bước vào nhà tắm, cẩn thận rửa sạch khuôn mặt da nâu nhẵn mịn của mình và cô tự ngắm mình.

Cô không đẹp, ít nhất là không phải theo cái cách mà xã hội dạy chúng ta ngưỡng mộ cái đẹp. Cô là người to béo, mềm mại và tròn lẳn, phần eo không định hình nổi lên bên trên hông. Ngay cả bàn tay cô – bàn tay đã được đào tạo, huấn luyện điều khiển các loại dụng cụ dễ vỡ suốt cả ngày cũng béo, ngắn và đầy đặn.

Điều duy nhất nổi bật ở cô, theo như lời chồng cô vẫn thường nói, là khi cô ở trên sàn nhảy.

Tuy vậy, thẳm sâu trong đôi mắt cô, cô luôn cảm thấy may mắn, hạnh phúc và rạng rỡ. Bởi cô đã trưởng thành và trở thành một bác sĩ từ một đất nước hầu hết là người da đen và khắc nghiệt. Bởi cô đã được yêu và được dạy rằng phải biết yêu thương người khác. Bởi cô có tất cả mọi thứ cô muốn trong cuộc đời cô. Điều đó có vẻ không công bằng. Lindsay là người phải vật lộn với cuộc sống, và bây giờ thì cuộc sống lại đang tuột khỏi tay cô ấy. Cô thậm chí không thể nghĩ được một cách gì theo chuyên môn mà một bác sĩ nhận biết được tình trạng bệnh nhân không thể nào tránh được. Suy nghĩ ấy khiến cô đau lòng với vai trò một người bạn.

Một bác sĩ không thể chữa lành vết thương.

Sau khi dọn rửa bát đĩa cùng các cậu con trai, Edmund bước vào phòng ngủ. Anh ngồi lên giường bên cạnh cô và anh xoa bóp vai cho cô.

- Trông em yếu quá, cưng à. Bất kỳ khi nào em ngã sụp xuống trước 9h tối là anh biết em ốm rồi.

Cô lắc đầu:

- Không phải em đâu, Edmund.

- Thế thì là cái gì? Vụ án kinh khủng này à?

Claire giơ tay lên:

- Là Lindsay. Em và cô ấy đi về từ Napa ngày hôm qua. Cô ấy cho em biết một tin khủng khiếp nhất. Cô ấy đang bị bệnh rối loạn máu rất hiếm thấy, tạo thành bệnh thiếu máu, hay còn được gọi là bệnh Negli.

- Rất nghiêm trọng phải không, bệnh thiếu máu Negli ấy?

Claire gật đầu. Cô nhắm mắt lại:

- Cực kỳ nghiêm trọng.

- Ôi, lạy chúa. Lindsay tội nghiệp! Edmund thì thầm.

Anh nắm lấy tay vợ, và họ cứ ngồi như vậy một lúc trong sự im lặng choáng váng.

Cuối cùng Claire lên tiếng:

- Em là bác sĩ. Hàng ngày em nhìn thấy những xác chết. Em biết cả nguyên nhân lẫn triệu chứng bệnh, kiến thức từ trong ra ngoài. Nhưng em không thể chữa lành những vết thương.

- Lúc nào em cũng hàn gắn chúng ta. Em chữa lành cho cuộc sống của anh. Nhưng cũng có những lúc thậm chí tất cả tình yêu thương và sự thông minh đến kinh ngạc của em cũng không thể thay đổi được gì.

Cô nép mình vào cánh tay chắc khỏe của chồng và mỉm cười:

- Anh thật là láu cá. Thế giờ chúng ta có thể làm gì?

- Chỉ thế này thôi – Anh nói và vòng tay ôm lấy người cô.

Anh gì chặt Claire rất lâu trong lòng mình, và cô biết rằng anh nghĩ cô là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này. Điều này quả có tác dụng với cô.