Kẻ Hai Mặt

Chương 48




Vừa dứt lời, Chu Chính Hiến liền cúi đầu hôn lên môi cô. Anh chậm rãi dán lên đó, như có như không, giống như đang chơi đùa môi cô.

Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, mạnh mẽ nghiêng đầu sang phải, nụ hôn của Chu Chính Hiến rơi vào khoảng không, môi anh trượt từ môi xuống sườn mặt cô.

"Không còn sớm nữa, anh mau về đi." Lâm Tẫn Nhiễm thấp giọng nói.

Chu Chính Hiến không nhúc nhích, anh đè cô lên trên tường, không lùi một bước. Bởi vì cô tránh né, môi anh lệch khỏi môi cô, nhưng anh cũng không để ý, thuận tiện hôn dọc theo gương mặt tinh tế của cô, cuối cùng đến lỗ tai, mới thấp giọng nói, "Không muốn về, làm sao bây giờ?"

Khi anh nói chuyện, hơi nóng phả lên lỗ tai cô, Lâm Tẫn Nhiễm rụt cổ, trong nháy mắt tai đỏ lên. Ánh mắt Chu Chính Hiến trầm xuống, há miệng ngậm vành tai xinh xắn của cô.

Lâm Tẫn Nhiễm ngơ ngẩn, nhất thời không thể hô hấp, xúc cảm ẩm ướt nóng bỏng tê dại từ lỗ tai truyền đến, cảm giác ấy giống như lan tràn ra, từ vành tai chạy thẳng xuống dưới, làm cô suýt nữa không đứng vững.

Mà người phía trước lại giống như tìm được niềm vui gì đó, không biết chán giày vò lỗ tai cô, Lâm Tẫn Nhiễm cắn chặt môi, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh lạ nào.

Ban đầu Chu Chính Hiến quả thật chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng nghe thấy tiếng hít thở ngày càng hỗn loạn của cô, anh cũng dần dần mất bình tĩnh. Anh hơi lùi ra, cúi xuống nhìn cô.

Bây giờ gương mặt Lâm Tẫn Nhiễm đã đỏ ửng, trong mắt cô vừa mơ màng vừa mềm mại, trong phòng chỉ bật đèn đầu giường khiến khung cảnh càng thêm mờ ám. Yết hầu Chu Chính Hiến lên xuống liên tục, dục vọng trong lòng như muốn bùng nổ.

"Hôn một lát nữa anh sẽ đi." Chu Chính Hiến chống lên trán cô, "Nhưng em phải nghe lời, không được trốn."

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh một lúc lâu mới khẽ gật đầu.

Sự đồng ý của cô đổi lấy nụ hôn thô bạo của anh, môi lưỡi anh chặt chẽ dây dưa với cô, mạnh mẽ quấy phá. Lần này Lâm Tẫn Nhiễm thật sự không trốn tránh, cô ngửa đầu đáp lại anh.... Tay cô nắm chặt thành quyền bị anh đè trên tường.

Dần dần, nụ hôn của anh dọc theo cổ cô đi xuống. Lâm Tẫn Nhiễm mặc áo ngủ lụa dáng dài, cô không cài hai cúc phía trên, vì thế bị người này chen vào chỗ trống, chậm rãi gặm cắn nơi nào đó.

Cả người Lâm Tẫn Nhiễm cứng đờ, cô cúi xuống nhìn thì lập tức bị cảnh tượng như vậy kích thích.

Người đàn ông dịu dàng như ngọc, nho nhã lễ độ Chu đại thiếu gia, thế nhưng lúc này chỉ vì cô mà đắm chìm trong sự say mê điên cuồng.

"Này... Anh nói chỉ hôn một lát... Á!"

Đột nhiên anh ôm eo cô đi về phía giường, đến mép giường thì ném cô lên đó. Lâm Tẫn Nhiễm sửng sốt,vừa muốn đứng dậy anh liền ấn bả vai cô xuống, tiếp theo đè lên người cô.

"Hôn một lát?" Trong lời nói của người đàn ông nằm phía trên tràn ngập sự vui vẻ, mang theo một chút kiềm chế, anh nói, "Anh nói cái gì em cũng tin hả?"

Lâm Tẫn Nhiễm trợn mắt, một giây sau anh đã cúi người hôn cô.

Bởi vì muốn đi ngủ cho nên đồ Lâm Tẫn Nhiễm mặc thực sự rất dễ để... giở trò.

Tay Chu Chính Hiến đi từ phía dưới lên, sau đó trượt vào trong áo ngủ, lúc đi lên phía trên anh bất ngờ ngẩn ra, không chỉ mình anh ngơ ngẩn, Lâm Tẫn Nhiễm cũng đơ luôn.

Cô quên mất mình không mặc nội y, cho nên tay anh vừa đi lên thì lập tức da thịt tiếp xúc với nhau.

"Nhiễm Nhiễm, cái này không thể trách anh." Giọng nói khản đặc của anh truyền đến, Lâm Tẫn Nhiễm căng thẳng, sau đó cô nhận ra anh dùng tay bóp lấy chỗ nào đó.

"Đừng...." Cô không thể ngăn tiếng "ưm" của mình lại được, ngược lại càng khơi gợi dục vọng của người đàn ông. Lâm Tẫn Nhiễm phát hiện Chu Chính Hiến xuống tay càng lúc càng nặng, càng lúc càng thô bạo.

Cô cắn môi, chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì đó tích tụ, cảm giác trống rỗng ngày càng lớn, cô túm chặt áo sơ mi của anh, nhíu mày lại.

"Đừng cắn môi." Hô hấp Chu Chính Hiến rất nặng nề, anh nói, "Nhiễm Nhiễm, buông ra."

Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu đi.

"Không phải anh đã bảo em nghe lời sao?" Một tay Chu Chính Hiến xoay đầu cô lại, một tay khác đi xuống phía dưới, thăm dò nơi riêng tư của cô.

Lâm Tẫn Nhiễm cứng người, theo bản năng kẹp chặt đùi lại, nhưng mà cô không thể ngăn được anh, chỉ có thể cảm nhận được anh đang xoa nắn và thăm dò...

Cảm giác trống rỗng đã mãnh liệt nay càng mãnh liệt hơn, nhưng vì hành động của anh mà dường như được xoa dịu. Lâm Tẫn Nhiễm mơ mơ màng màng, đáng ra cô phải bảo anh dừng tay, nhưng lại cảm thấy không cần ngừng lại.

Anh là người đàn ông cô yêu, như vậy, có gì mà không thể chứ?

Âm thanh kiều diễm làm người khác xấu hổ đến nỗi tim đập mặt đỏ ở trong căn phòng yên tĩnh này dường như bị phóng đại gấp vài lần, đột nhiên, toàn bộ cảm giác hóa thành một dòng điện mãnh liệt, lập tức bùng nổ trong cơ thể.

Lâm Tẫn Nhiễm không còn giữ được ý thức nữa, âm thanh vỡ vụn từ trong miệng bật ra ngoài, cô hơi cong eo lên, rõ ràng không chịu được cảm giác trống rỗng trong người.

"Ưm..." Lâm Tẫn Nhiễm túm chặt cánh tay Chu Chính Hiến, không để cho anh cử động.

Mà phản ứng và âm thanh kiều diễm của cô giống như chất xúc tác khiến Chu Chính Hiến không thể khống chế được sự kích động của bản thân...

Lâm Tẫn Nhiễm còn chưa trở lại bình thường đã cảm nhận được có thứ gì đó chống lên cô, cô cứng đờ, đột nhiên ngước mắt nhìn Chu Chính Hiến.

Hai mắt người đàn ông trước mặt trở nên đỏ ngầu, anh nhìn chằm chằm vào cô, cơ thể vừa hạ xuống.

Một cơn đau đớn bất ngờ ập đến, hô hấp Lâm Tẫn Nhiễm ngừng lại, cảm thấy thân thể như bị xé rách. Sự đau đớn như thế còn chưa tiêu tan thì cảm giác vừa trướng vừa tê dại khiến cô muốn phát điên.

Chu Chính Hiến không phải không biết cả người Lâm Tẫn Nhiễm đang cứng ngắc, anh cố kìm nén hành động của mình, duỗi tay vuốt ve mặt cô, "Nhiễm Nhiễm, thả lỏng..."

Lâm Tẫn Nhiễm rất muốn chửi bậy, cô vốn không có biện pháp để thả lỏng bản thân!

"Anh đừng động đậy, đau..."

Rất đau! Cảm giác vừa căng vừa đau này khiến cho Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy thà dùng một dao đâm cô còn hơn.

Trên trán Chu Chính Hiến xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, anh không ngừng hôn cô, muốn làm cho cô thả lỏng, "Không thể không động đậy, ngoan, chịu đựng một chút là được..."

"Em không..." Chữ "chịu đựng" còn chưa kịp nói ra thì người phía trên bất ngờ động đậy, hơn nữa còn đâm vào không chút dịu dàng.

Lâm Tẫn Nhiễm rên lên một tiếng, sau đó những âm thanh vụn vặt theo bản năng phát ra, cô muốn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi, tất cả cảm giác giống như bị anh dẫn dắt, cô chỉ có thể tiếp nhận...

Mưa rền gió dữ nối tiếp nhau đến, từ đau đớn ban đầu cho đến lúc cuối cùng xương cốt trở nên ê ẩm tê dại, anh mạnh mẽ đè lên cô, hoàn toàn không giống một Chu Chính Hiến bình thường luôn hòa nhã với mọi người.

Rốt cuộc, trong phút chốc, anh va chạm rất sâu, vào thời khắc anh liều mình triền miên đã hóa thành sự quyến luyến không dứt.

Lâm Tẫn Nhiễm không kiềm chế được hét lên một tiếng, không tự chủ run rẩy trong lòng anh... bên tai là hô hấp nặng nề của Chu Chính Hiến, anh duỗi tay vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cô, giống như an ủi, cũng giống như thỏa mãn.

Cuối cùng.... đã kết thúc.

Lâm Tẫn Nhiễm muốn chửi bậy mà không còn sức lực để thốt ra lời.

Trong truyền thuyết, khi đàn ông dụ dỗ phụ nữ thì đều nói anh chỉ thân mật một chút thôi, không làm gì cả hoặc là anh chỉ ma sát, tuyệt đối không đi vào. Trải qua việc ngày hôm nay, Lâm Tẫn Nhiễm đã hoàn toàn tin tưởng vào lý luận này!

Chu Chính Hiến, con mẹ nó đúng là tên lịch sự bại hoại...

———————————–

Ngày hôm sau.

Chu Diễn gõ cửa phòng Chu Chính Hiến.

"Thiếu gia, cậu dậy chưa?"

Trong phòng không có động tĩnh gì, Chu Diễn nhíu mày. Như bình thường, thời điểm này Chu Chính Hiến hẳn là đã rời giường, chẳng lẽ hôm qua làm việc quá muộn cho nên mới không thức dậy đúng giờ?

Chu Diễn lại gõ cửa, "Thiếu gia, hôm nay phải ăn sáng với Từ tiểu thư và giám đốc Từ, cậu không dùng bữa cùng sao?"

Vẫn không có động tĩnh gì.

Chu Diễn ngẩn người, suy nghĩ một lát liền lấy chìa khóa ra mở cửa, không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?

Cửa mở ra, Chu Diễn lặng lẽ bước vào.

Trên giường trống không, không hề có dấu vết của người từng ngủ ở đó, Chu Diễn ngẩn người, người đâu???

Lúc này ở phòng Lâm Tẫn nhiễm.

"Anh còn không chịu dậy đi à?" Lâm Tẫn Nhiễm tức giận nói.

Người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, nghe được lời cô nói thì khẽ lắc đầu, giọng nói còn hơi khàn khàn, "Ngủ cùng với em, chẳng muốn dậy."

Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm cong lên, nhưng cô lại nhanh chóng đè nó xuống, "Anh nói xem, nếu Chu Diễn tới phòng anh không thấy người, liệu có cho rằng anh mất tích không?"

Chu Chính Hiến hôn lên tóc cô, "Nếu cậu ta đủ thông minh, đợi lát nữa sẽ đến chỗ em tìm anh."

Lâm Tẫn Nhiễm sửng sốt, cô đột nhiên kéo tay anh đang ôm hông mình ra, ngồi bật dậy, nhưng mà động tác bất ngờ này tác động tới chỗ nào đó, cô nghẹn ngào một tiếng khom eo xuống.

Chu Chính Hiến ngẩn người, "Sao vậy, em ổn chứ?"

Lâm Tẫn Nhiễm hất tay anh ra, "Chu đại thiếu gia, anh nói đi, xuống tay không phân biệt nặng nhẹ, anh cảm thấy em sẽ ổn sao?"

Chu Chính Hiến mím môi, đứng dậy đến xem cô, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.

Lâm Tẫn Nhiễm thấy bộ dạng của anh như vậy khá buồn cười, vì thế nói, "Anh nhanh chóng rời giường đi, em không muốn để Chu Diễn chứng kiến cảnh anh ngủ ở chỗ em đâu, quá xấu hổ."

"Xấu hổ cái gì?" Chu Chính Hiến nói, "Cũng không phải cậu ta không biết quan hệ của chúng ta."

Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn lời, đưa tay đẩy anh một cái, "Dù sao anh cũng nhanh lên đi."

Cô vừa làm động tác như thế, chăn trước ngực liền trượt xuống.

Đôi mắt Chu Chính Hiến bị mê hoặc, dấu vết tối hôm qua anh để lại trên người cô toàn bộ đều lộ ra trước mặt anh. Ngực anh thắt lại, chỉ cảm thấy chỗ nào đó muốn ngóc đầu dậy.

Lâm Tẫn Nhiễm thấy ánh mắt anh như vậy thì lập tức hoảng loạn, cô kéo chăn qua bao chặt lấy người mình, "Cho anh năm phút, lập tức rời khỏi đây."

Chu Chính Hiến mỉm cười, "Sao anh lại cảm thấy mình đang yêu đương vụng trộm nhỉ?"

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

Chu Chính Hiến không đoán sai, Chu Diễn tìm khắp nơi không thấy anh thì quả thật đã đi về phía phòng Lâm Tẫn Nhiễm.

Chu Diễn chỉ suy đoán, không ngờ thật sự đã gặp được Chu Chính Hiến ở ngã rẽ phòng Lâm Tẫn Nhiễm.

Chu Diễn: "..."

Chu Chính Hiến: "..."

"Cậu, tối hôm qua không ngủ ở phòng."

Chu Chính Hiến đi lên phía trước, "Ừ."

Chu Diễn quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt của Lâm Tẫn Nhiễm, "Vậy, cậu ngủ ở..."

"Ở phòng cô ấy." Chu Chính Hiến trả lời.

Chu Diễn nghẹn họng, anh ta đắn đo một lúc lâu mới lên tiếng, "Thiếu gia, không ai thấy chứ?"

Bước chân Chu Chính Hiến chậm lại, "Nhìn thấy thì sao?"

Chu Diễn, "Thì... cậu đừng quên trước hết phải giải quyết chuyện của cha con Từ gia, lúc này đừng để lộ chuyện Tẫn Nhiễm, nếu không sẽ rất khó đối phó với lão phu nhân."

Chu Chính Hiến cũng hiểu điều này, chỉ là việc "Anh ngủ ở phòng Lâm Tẫn Nhiễm" lại bị nói giống như kẻ trộm, rất khó chịu.

"Tôi biết rồi." Chu Chính Hiến lạnh lùng đáp lại.

Chu Diễn ho khan, "Vậy là được rồi."