Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 108: Phiên ngoại Meryl và Lang Vương (2)




Edit: Ngân uyển nghi

Beta: Gian phi

Nếu Meryl biết trước rằng một thời gian dài trong tương lại, cô và Cecil không tài nào tiến triển thì giờ khắc ấy cô chắc chắn sẽ ôm chặt cơ thể lõa lồ của hắn.

Đáng tiếc, trên thế giới này có nhiều chuyện không thể đoán trước.

Meryl lẩm nhẩm “chày gỗ” vô số lần, sau đó vô tư ngủ thiếp đi trong một bầu trời “chày gỗ”. Meryl ngủ say sưa, không hề hay biết sau khi Cecil tỉnh dậy, thấy mình trần truồng ôm lấy cô gái nhỏ mà hắn nhặt về thì có bao nhiêu lúng túng. Nhưng chẳng mấy chốc, khi hắn nhìn thấy bãi nước miếng trên tay, chút lúng túng cỏn con lập tức tan thành mây khói.

Cô vẫn là đứa trẻ, không nên so đo với một đứa trẻ không hiểu gì, Cecil nhanh chóng điều chỉnh tâm tình. Hắn đã khôi phục hình người, có thể sử dụng công cụ, ít nhất có thể đánh lửa.

Hắn bình tĩnh xem mình là trưởng bối trong nhà, đỡ đầu Meryl sang một bên, chuẩn bị ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho đứa trẻ mình nhặt được.

Đến chết Meryl cũng không ngờ cô thất bại chỉ vì một bãi nước miếng.

Cô đã ăn lương khô và quả dại suốt một tuần lễ, trong mơ chỉ thấy sơn hào hải vị chất đầy cả hang động.

Cô trở mình, chép chép miệng. Thật thèm thịt. Đáng tiếc, ngày đó bị Cecil đưa về, cô không mang theo đồ dùng, không thể xử lý con mồi mà Cecil săn bắn được. Mấy ngày nay mưa rào rải rác, đoán chừng có tìm thấy bao đồ thì mồi lửa bên trong cũng không thể sử dụng nữa.

Meryl chậm rãi xoay người, sờ sờ bên cạnh nhưng không cảm giác được gì. Cô mở mắt, thấy Cecil quấn da thú quanh người, ngồi trên tảng đá lớn ngoài hang động, trước mặt hắn là đống lửa, đang nướng một con vật hình thù từa tựa con bào (con bào là một giống thú thuộc về loài nai).

Con bào được nướng vàng óng, dầu mỡ xèo xèo, thỉnh thoảng rơi xuống ngọn lửa, ngọn lửa lại cháy cao hơn một chút. Từ xa vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng.

Meryl nuốt ực nước miếng, ngồi dậy, chạy đến bên người Cecil rồi ngồi xuống cạnh hắn, chớp chớp mắt lấy lòng, im lặng nhìn gò má của hắn, cố tỏ vẻ đáng yêu.

“Ăn đi, của con tất.” Cecil nhẹ nhàng nở nụ cười, cắt một miếng thịt đã nướng kỹ, đặt trước mặt cô.

Meryl cảm động đến rơi lệ. Hắn cười lên thật đẹp, lông mày rậm hơi nhướng lên, đôi con ngươi vàng óng như ẩn chứa mặt trời ấm áp, răng trắng tựa tuyết,… À không, dừng ở đây thôi, cô sẽ không kìm được tưởng tượng ra cảnh Cecil dùng hàm răng nhọn ấy cắn xé con mồi.

Cô vừa chuẩn bị nắm chặt cơ hội ‘ thấy người sang bắt quàng làm họ’ thì Cecil đã nói: “Ăn xong sẽ đưa con xuống núi, một cô gái nhỏ lang thang trên núi rất nguy hiểm.”

Xuống núi? Sao có thể như vậy?! Trong miệng cô còn đang ngậm miếng thịt chưa kịp nhai…

Đúng lúc ấy, Meryl nhiệt huyết trào dâng. Nước mắt cô tuôn rơi không ngừng, không cần giả vờ mà nước mắt tuôn đầy hai gò má. Meryl tội nghiệp nghẹn ngào, kể ra thân thế bi thảm đã soạn sẵn.

Lời thoại lỗi thời, cái gì mà trẻ mồ côi, cha mẹ đều qua đời, không có nhà để về, nếu hắn không cưu mang cô, cô chỉ còn con đường chết.

Meryl biết chắc, người phải hứng chịu một tuổi thơ luôn luôn bị khinh miệt, coi thường như Cecil sẽ bị câu chuyện của cô làm cảm động. Dù thế nào hắn cũng không nhẫn vứt bỏ một bé gái không nơi nương tựa dưới chân núi. Meryl tính toán hết thảy, chỉ sót một điểm…

“Nếu vậy, sau này con đi theo chú.” Cecil khẽ vuốt mái tóc dày lộn xộn của cô “Từ nay về sau, con là con gái cha, chỉ cần bố có cái ăn, con sẽ không chịu đói.”

Meryl chưa kịp nở nụ cười rạng rỡ, đã bị hai chữ “con gái” làm cho héo mòn cả tâm hồn…

Năm đó, Cecil 27 tuổi, Meryl 12 tuổi.

Cecil trở thành cha nuôi trên danh nghĩa của cô.

Không phải Meryl cố tình bịa đạt tuổi tác, mà sự thật là vừa xuyên qua, cả nhà cô đã mất, đến sinh nhật của mình cô cũng không biết.

Cecil vốn là người có trách nhiệm, không để ý đến chi tiết nhỏ này. Hắn rất dốc lòng học tập, nỗ lực trở thành người cha tốt.

Mỗi sáng hắn đều chuẩn bị bữa sáng cho cô. Hắn bố trí cạm bẫy trước cửa sơn động, phòng ngừa có dã thú xông vào, sau đó hắn sẽ ra ngoài đi săn. Xế chiều trở về nhà, xử lý con mồi xong mới vào sơn động.

Hắn sẽ nướng thịt vì cô, mang cho cô đủ loại quả dại chua ngọt. Buổi tối, hắn sẽ cẩn thận xếp da lông mềm mại bên người Meryl, kiên nhẫn nói chuyện với cô cho đến khi cô ngủ.

Bao đồ của cô được Cecil tìm về. Biết Meryl rất hứng thú với phép thuật và điều chế dược liệu, lúc hắn săn thú trong rừng, nhìn thấy thảo dược trong sách, sẽ cẩn thận đào lên, bọc lại mang về cho cô.

Meryl sửa sang lại một khoảng đất nhỏ trong sơn động, rộng chừng hai mét vuông, xếp đủ các loại thảo dược mà Cecil mang về.

Lý trí mà nói, có một người cha như Cecil là chuyện rất hạnh phúc. Hắn như muốn đem tất cả tình thân mà mình khuyết thiếu, toàn tâm toàn ý đặt lên người cô.

Đáng tiếc Meryl không muốn làm con gái hắn chút nào. Mọi chuyện vượt ngoài tưởng tượng của cô. Cecil rất cưng chiều cô, nhưng sự cưng chiều này lại xuất phát tấm-lòng-rộng-lớn của cha, thật sự khiến cô đau “trứng”…

Meryl nằm trong ngực hắn, nghe Cecil vụng về kể những câu chuyện hắn từng nghe thuở bé, đều là những chuyện đã kể đi kể lại, cô dần dần tiến vào mộng đẹp.

Một ngày nào đó, chờ cô lớn lên, hắn sẽ phải nhìn thẳng vào sự thật – giữa họ không có bất kỳ mối quan hệ máu mủ nào. Trước khi ngủ, Meryl tự an ủi.

Cuộc sống như thế kéo dài rất lâu. Mãi đến mùa xuân nọ, Meryl nhận ra Cecil càng ngày càng trở về muộn. Hắn thường trở về khi đêm tối đã buông xuống, ngồi trên tảng đá lớn trước cửa sơn động, trầm mặc nhìn về phía xa xăm.

Xa xăm mà hắn nhìn, không phải thành Fog, mà là cánh rừng sâu thẳm trong núi. Meryl đoán, có lẽ đó là nơi mà Cecil không thể hòa nhập – nơi cư trú của tộc người sói.

Meryl tin chắc sẽ có ngày hắn thống lĩnh tộc người sói, nhưng quá trình thế nào, cô không biết.

Trong tài liệu chỉ ghi chép vỏn vẹn – ‘Tộc người sói cổ xưa cuối cùng cũng diện kiến Vương của họ, Lang Vương Cecil thống lĩnh tộc nhân, quét sạch thế lực của Hắc Phù Thủy và Giáo Đình khỏi núi Kihamaro.’

Làm thế nào Cecil leo lên vị trí ấy, làm thế nào càn quét kẻ địch, quá trình ấy phải trả giá đắt như thế nào… đều không ghi chép. Nhưng không lâu sau, Meryl đã biết.

Lại một đêm trăng tròn, Cecil biến thành hình sói, cả đêm không về.

Hắn bồ trí tầng tầng cạm bẫy ngoài hang động, chỉ để lại một tờ giấy, dặn cô mấy ngày nay không được ra ngoài.

Meryl trằn trọc nhiều đêm, đến sáng ngày thứ tám mới phát hiện Cecil thương tích đầy mình trước cửa sơn động. Trên người hắn có nhiều vết thương do móng vuốt, máu thịt lẫn lộn, có vài vết cào sâu hoắm kéo dài từ đầu vai đến eo.

Meryl yên lặng tiến lên, nhận lấy băng vải trong tay hắn, cẩn thận băng bó vết thương. Động tác của cô rất nhẹ, sợ dùng lực sẽ làm hắn đau đớn.

Cecil cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, nhẹ giọng an ủi: “Chút vết thương ấy không hề gì, cơ thể cha rất khỏe mạnh, chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn.”

Meryl mím mím môi, không trả lời. Cô biết hắn đang làm gì, cô cũng biết đây không phải lần đầu tiên hắn bị thương, cũng không phải lần cuối cùng.

Có lẽ trong tương lai, Cecil sẽ bị thương càng nhiều, càng trầm trọng mới có thể leo lên ngai vàng. Đây là số mệnh của hắn, cô không thể xen vào.

Trong lòng Meryl rất khó chịu, ngoại trừ đứng sau hắn, hiện tại cô không thể làm được gì.

Khi Ôn Như Thị gặp nạn cũng vậy, khi Cecil phải liều mạng bên ngoài cũng vậy.

Meryl mải miết đau lòng, không chú ý tới Cecil đã dịu dàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cô: “Bé ngoan, đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Khóe miệng Meryl giật giật… bé ngoan cái quái gì! Cô quyết tâm phớt lờ đòn tấn công trí mạng trong lời nói của hắn (Meryl rất “căm phẫn” thân thể loli của mình, vì nó mà cô không “ăn” được người ta), bắt đầu suy tư giúp Cecil tránh khỏi cảnh chưa lâm trận đã tử.

Vì vậy, Meryl dồn hết tâm sức vào nghiên cứu chế tạo thuốc chữa thương.

Cecil bị thương ngày càng nghiêm trọng, nhưng chỉ cần trở lại sơn động, Meryl đều lấy ra rất nhiều loại thuốc cổ quái cho hắn uống.

Không đến mấy ngày sau, thân thể hắn lại khôi phục về trạng thái khỏe mạnh ban đầu. Dần dần, Cecil cũng quen với việc bị thương sẽ trở về tìm Meryl.

Mỗi lần như vậy, cô đều vừa lải nhải chửi rủa hắn, vừa kiên nhẫn bôi thuốc cho hắn. Nghe Meryl nói không ngừng, nhìn thấy sự lo lắng không giấu được trên mặt cô, trái tim sắt đá của Cecil cũng hóa mềm mại.

Mẹ hắn mất sớm, khi còn tại thế cũng chỉ ngày ngày hối hận khóc lóc. Cha của hắn thường nói nhất là câu “Quả nhiên là nghiệt chủng, may mà lúc trước ta không cưới mẹ ngươi.”

Nghiệt chủng của gia đình thị trưởng, còn có Angus. Nhưng đến thị trưởng cũng không dám chửi mắng hắn ta, bởi vì Angus sẽ đáp trả bằng những lời nói càng ác độc. Năm đó, mẹ Angus tự sát, hắn ta vẫn còn là đứa bé không tới mười tuổi, dùng một cây đuốc đốt trụi phòng ngủ của thị trưởng.

Khi đó thị trưởng đang ngủ trưa, ông ta bị mùi khói làm tỉnh giấc, cũng may Angus không điên cuồng đến mức khóa cửa phòng cha hắn. Thị trưởng nổi trận lôi đình, chỉ đổi lấy một lời lạnh băng của Angus: “Nếu ông không phải cha tôi, tôi đã sớm không nhân nhượng tha cho ông một mạng.”

Cả tòa biệt thự đều bén lửa, cuối cùng sự kiện đó chỉ đành gác lại, bốn cha con họ phải ở ngoài ba tháng mới chuyển về.

Cecil cụp mắt, nhìn Meryl đang chuyên chú bôi thuốc cho hắn. Mái tóc nâu xoăn lọn của cô buông xuống trán, tóc mai hai bên nhẹ lay.

Động tác băng đó vết thương của cô ngày càng thành thạo.

Vẫn là Meryl của hắn tốt, con gái đúng là áo bông tri kỉ. Cecil mỉm cười, giơ tay giúp cô vén những sợi tóc rối ra sau.

Meryl kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt mở to, rất đáng yêu.

Cecil cười: “Sau này con sẽ gặp chú hai và chú ba, nhớ đừng học kiểu nói năng cay độc của chú hai. Chú hai nói gì con cũng đừng quan tâm. Có gì ba ba giúp con chống lưng. Tính cách chú ba thì được, hai người sẽ hợp nhau.”

….Chú?

Meryl suýt nữa nghẹn thở, cô xiết chặt băng vải, cảm thấy như tim mình bị người đàn ông này đâm mạnh một đao.