Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 130: Thần tiên? yêu quái? [21]




EDIT: TAEYOUNGIE

Beta: Gian phi

Ôn Như Thị ở lại sơn cốc của Liêm Thương quân sĩ hơn nửa tháng. Trong nửa tháng này, mỗi lần nhắc tới phong ấn, hắn ta đều ra vẻ dốc hết sức lực nghĩ biện pháp.

Dần dần, Ôn Như Thị lâu lâu sẽ để Hoa Linh dẫn mình đi gặp hắn ta, tạo chút cảm giác tồn tại, thể hiện nàng rất quan tâm vấn đề này, hầu hết thời gian còn lại cũng lười xuất hiện trước mặt hắn ta.

Những gì Nữ Bạt kể trước đây hoàn toàn khác. Liêm Thương quân sĩ trên núi Côn Luân giúp nàng ấy giải phong ấn trong thời gian không quá nửa tách trà, đến lượt nàng lại phải chuẩn bị hết cái này đến cái kia — nàng dễ lừa lắm à?!

Nằm trong lầu Trúc sau biển hoa, Ôn Như Thị cười lạnh. Trong khoảng thời gian này, nàng đã thăm dò kĩ địa hình của sơn cốc, nhưng cũng chỉ dừng ở bước thăm dò mà thôi. Sau này Ôn Như Thị mới biết, biển hoa trước cốc chỉ có thể vào không thể ra, với chút linh lực của nàng, nếu Liêm Thương quân sĩ không cho phép, thì nàng có cố chấp xông ra cũng không thể.

Dường như Liêm Thương quân sĩ cũng không sợ Ôn Như Thị chạy trốn, có lẽ trong mắt hắn ta, một tiểu yêu bị Hậu Khanh đối xử như vậy, đã không còn chốn nào để đi, hắn ta “tốt bụng” cho nàng “ở nhờ”, còn cho nàng chút hi vọng, Ôn Như Thị nên mang ơn mới phải.

Đáng tiếc, Ôn Như Thị không não tàn như đám thuộc hạ của hắn ta, cũng không lóa mắt trước vầng sáng nam chủ đến mức không thèm bận tâm bất cứ thứ gì.

Nàng đợi trong cốc đến mức khó chịu, chuyện chiếc vòng tay không tiến triển, Nữ Bạt cũng không có tin tức. Ảnh ảo trong sơn tinh thụ quái trận đều là người của Liêm Thương quân sĩ, mở miệng ngậm miệng toàn là chủ nhân nhà họ ưu tú thế nào, là ngọc quý nhưng phận long đong, là thần tiên tuyệt thế vô song, một ngày nào đó sẽ tỏa rạng hào quang giữa đất trời hồng hoang này vân vân…

Một đám yêu quái bị tẩy não, bất kể hoàn cảnh, bất kể thời gian, lúc nào cũng ca ngợi công tích vĩ đại của Liêm Thương quân sĩ, tưởng như hắn ta thật sự là anh hùng hiếm có trong trời đất vậy.

Ôn Như Thị nghe nhiều đến mức lỗ tai đóng kén, nàng không có kiên nhẫn ở cùng họ, cũng không muốn gặp Liêm Thương quân sĩ. Sau khi nghe “Sự tích huy hoàng của hắn ta, nàng sợ vừa nhìn thấy hắn ta sẽ không nhịn được nôn vào mặt hắn.

Gió nhẹ lướt qua biển hoa đỏ tím, cành hoa khẽ đung đưa trong gió, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể. Ôn Như Thị quyết định biến về bản thể, trở mình lăn vào trong bụi hoa, nằm ngủ trong bóng râm của cành lá.

Hiếm khi được yên tĩnh, lần này nàng ngủ một mạch tới hoàng hôn. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe Hoa Linh đang nói chuyện với người khác.

Giọng nói của đối phương non nớt: “Hoa Linh tỷ, tướng mạo của người hôm nay đến rất đẹp, hắn có ở lại nơi này của chúng ta không?” Ôn Như Thị mở mắt, nhìn xuyên qua khe hở của những tán lá, thấy Hoa Linh sờ sờ đầu của tiểu yêu quái: “Ngươi còn nhỏ, đừng hỏi chuyện không nên hỏi, chủ nhân biết sẽ không vui.”

Tiểu yêu quái thè lưỡi, cười cười kéo cánh tay nàng ta: “Ta chỉ hỏi chút thôi, ngươi đừng nói với chủ nhân.”

“Nhí nha nhí nhảnh.” Hoa Linh dí nhẹ ngón trỏ vào trán cô bé.

Tiểu yêu quái cười khúc khích che trán: “Hoa Linh tỷ tốt nhất, bảo sao chủ nhân thích ngươi.”

“Đừng nói linh tinh,” sắc mặt Hoa Linh hơi khó chịu, “Chủ nhân đã có người trong lòng rồi, nàng ấy là thần tiên nhất nhì của Thần Giới đấy, loại yêu quái như chúng ta chỉ xứng hầu hạ bên cạnh. Mấy ngày trước muội không thấy chủ nhân vui vẻ thế nào khi nàng ấy vừa tới nhà tranh…”

Người hắn thích… Dao Hoa tiên tử? Nàng ta tới đây làm gì? Ôn Như Thị nhẹ di chuyển đến gần, chân hai người kia vừa bước qua vị trí của nàng.

Hoa Linh vừa đi vừa nhéo tiểu yêu quái một cái: “Đừng tưởng muội chuyển đề tài thì ta sẽ quên chuyện muội làm. Lần sau nếu muội còn dám dẫn mọi người sang cấm địa chơi, thì đừng mong ta bao che muội. Nếu chủ nhân phát hiện, cái mạng nhỏ của muội khó giữ được, ngay cả ta cũng bị liên lụy!” Tiểu yêu quái Tuyết Tuyết kêu đau, xin tha liên tục.

Đợi bóng lưng hai người dần dần khuất xa, Ôn Như Thị mới từ trong bụi hoa chui ra ngoài. Cấm địa mà Hoa Linh nhắc tới nằm ở nơi sâu nhất của sơn cốc. Nơi đó không người trông coi, theo lời sơn tinh trong cốc miêu tả, cấm địa là nơi rất đáng sợ, nhưng đáng sợ đến mức nào thì không ai nói rõ.

Ôn Như Thị nghiêng đầu nhìn về phía cấm địa, rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc Liêm Thương quân sĩ che giấu bí mật gì ở đó? Vị khách đến thăm hôm nay là ai? Có lẽ, nàng nên đến nhà tranh tìm hiểu một phen…

Sáng sớm hôm sau, Ôn Như Thị vừa mở cửa đã thấy Hoa Linh chờ bên ngoài. Nàng ta thấy Ôn Như Thị, tiến lên phía trước, vui vẻ nói: “Chủ nhân sai ta đến đón cô nương, đừng để người đợi lâu, chúng ta đi nhanh đi.”

Việc này không nằm trong dự đoán của Ôn Như Thị, nàng vừa đóng cửa vừa hỏi bâng quơ: “Tìm ta có chuyện gì mà phải vội vã như vậy?”

Hoa Linh cười tủm tỉm lấp lửng: “Dù sao là chuyện tốt, ngươi đi thì biết.”

Ôn Như Thị nghe vậy không nói lời nào, đi theo Hoa Linh ra khỏi trận đồ ảo ảnh, không bao lâu đã đến nhà tranh. Liêm Thương quân sĩ thấy nàng bước vào, cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thắn ra hiệu  cho nàng ngồi xuống bên cạnh: “Việc giải trừ phong ấn trên chiếc vòng của ngươi đã chuẩn bị gần xong rồi.”

Mắt Ôn Như Thị sáng lên, chợt nghe Liêm Thương quân sĩ nói tiếp, “Tuy nhiên, còn một vấn đề.” Hắn ta nói xong câu này thì ngừng lại, từ tốn bưng chén trà trên bàn lên, nhưng không uống, chỉ cười như không cười nhìn nàng.

“Không biết còn vấn đề gì?” Ôn Như Thị thuận theo hỏi. Bấy giờ không phải lúc hành động theo cảm tính, làm lơ Liêm Thương quân sĩ không có lợi cho nàng, tuy  nàng cũng rất muốn xem xem nếu không ai đáp lời, hắn ta có thể tự cao nổi nữa không.

Điều kiện của Liêm Thương quân sĩ rất đơn giản, nhận hắn làm chủ. Đương nhiên hắn ta không nói trắng ra như vậy, lời Liêm Thương quân sĩ vừa có lý lẽ vừa có dẫn chứng, như thể đứng trên lập trường của Ôn Như Thị mà hết lòng suy nghĩ vì nàng.

Tiếc thay, hắn ta có nói đảo điên trời đất cỡ nào, Ôn Như Thị cũng chỉ thấy ghê muốn chết.

Cái gọi là nhận chủ, không phải chỉ nói miệng, không có lấy một tờ giấy làm chứng như Hậu Khanh. Nhận chủ của Liêm Thương quân sĩ là phải có khế ước ký bằng máu, thề bằng linh hồn, vĩnh viễn không được đổi ý!

So sánh ra, Liêm Thương quân sĩ ra vẻ tốt cho nàng để lừa nàng bán thân, đúng là khốn nạn!

Ôn Như Thị cúi đầu chán nản nói: “Hậu Khanh… cũng từng nói với ta như vậy… nhưng cuối cùng hắn lại…”

Liêm Thương quân sĩ sửng sốt, đang định mở miệng, nàng đã buồn bã đứng dậy, “Lưu Ly chỉ là một tiểu yêu nhưng cũng có tình cảm, trải qua chuyện như vậy, ta chưa chuẩn bị tinh thần để có một vị chủ nhân mới, mong quân sĩ thông cảm, cho ta suy nghĩ thêm vài ngày.”

Nói ra lời này không dễ dàng chút nào, vừa phải khiến hắn ta cảm thấy nàng quả thực chịu khổ, lại vừa phải khiến Liêm Thương quân sĩ cho rằng nhận chủ là chuyện sớm muộn mà thôi, cùng lắm hoãn vài ngày. Nếu hắn ta muốn nàng nhận chủ, dù vì lý do gì, Ôn Như Thị tin chắc hắn ta cũng không trở mặt với nàng chỉ vì nàng trì hoãn vài ngày.

Quả nhiên Liêm Thương quân sĩ không để bụng, còn dịu dàng thắm thiết dặn dò vài câu rồi cho Ôn Như Thị và Hoa Linh rời đi.

Dọc theo đường đi Hoa Linh nói gì đó nhưng Ôn Như Thị không chú ý nghe. Lúc ở trong nhà tranh nàng đã quan sát một lượt bố trí trong phòng, lúc cúi đầu tỏ vẻ buồn bã cũng không quên liếc vào phòng bên trong. Trông không giống có người ngủ lại, chẳng lẽ vị khách mà tiểu yêu quái nhắc đến đã đi rồi?

Người nọ vừa đến, hôm sau Liêm Thương quân sĩ đã có ý định giải trừ phong ấn trong vòng tay của nàng, còn muốn nàng nhận chủ, những chuyện này có thể liên quan với nhau không?

Ôn Như Thị lờ mờ cảm thấy rất có thể người nọ chính là Hậu Khanh, nhưng không có bằng chứng.

Đêm hôm đó, Ôn Như Thị dùng linh lực biến ra một bộ y phục màu đen, bay về phía sâu trong sơn cốc.

Xuyên qua cánh rừng rậm là một triền núi nhỏ. Trên sườn núi trồng đầy hoa ăn thịt người, dưới những cây hoa đều dính huyết thanh màu vàng nhạt, dường như còn có thể thấy dây leo màu xanh thẫm đang ngọ nguậy.

Ôn Như Thị hít sâu một hơi, nhanh chóng đạp mây bay qua. Vừa mới tiến vào khu vực của hoa ăn thịt người, toàn bộ thực vật trên sườn núi như sống lại, cùng lao về về phía nàng.

Bị cây ăn thịt khắp sườn núi nhìn chòng chọc, Ôn Như Thị không khỏi hơi sợ hãi. Cũng may nàng không mắc hội chứng sợ hãi bị chú ý, nếu không tình cảnh hiện tại  cũng đủ làm nàng không chịu được.

Ôn Như Thị dẫn linh khí, tăng nhanh tốc độ. Xông đến giữa cánh đồng hoa, bỗng nhiên một bóng đen trên không trung lao về phía nàng, nàng vội vã nghiêng người tránh, sau khi quay người mới nhìn rõ, bóng đen thật ra là một cây mây to bằng cái thùng nước.

Cùng lúc đó, dây mây to nhỏ thi nhau chui lên từ dưới đất lao thẳng về phía Ôn Như Thị! Nàng ngay lập tức bay lên cao hơn, nhưng mới bay lên chừng mấy chục mét đã bị một tấm màn hình cản lại!

Mắt thấy dây mây phía dưới càng ngày càng nhiều, càng ngày càng gần, Ôn Như Thị không dám dừng lại, đành phải chuyển hướng tiếp tục bay.

Nàng đã có thể trông thấy sơn động cách đó không xa. Bên ngoài cửa động là một mảnh đất khô cằn, trong vòng trăm thước không có một ngọn cỏ, phía trên cửa động tụ một tầng sương đen mỏng.

Linh hồn là màu trắng, hồn thần là màu bạc, màu đen cho thấy nơi này có ma vật —— đến nước này, Ôn Như Thị không còn thời gian suy tính chuyến đi này của mình đúng hay sai, nàng chỉ có thể tiếp tục bay nhanh về phía trước.

Một trăm mét, tám mươi mét, năm mươi mét, ba mươi mét… Trên lưng Ôn Như Thị đột nhiên đau nhức, một sợi dây leo quất thật mạnh vào người nàng! Đòn đánh này làm cả người nàng quăng lên cao, sau đó nặng nề rơi xuống đất!

Tầm mắt liên tục đảo lộn, bây giờ Ôn Như Thị đã không phân rõ nơi nào là trời, nơi nào là đất, nàng chỉ có thể cố nén cơn buồn nôn, cố gắng điều chỉnh thân mình hướng về vị trí của sơn động trong trí nhớ.

Trong nháy mắt rơi xuống đó, Ôn Như Thị gần như có thể nhìn thấy những cây hoa ăn thịt người xấu xí há to miệng chờ đón chất dinh dưỡng của chúng!

“Cục đá cũng dám cắn, sợ là răng các ngươi chịu được đâu!” Ánh sáng trắng phủ trên quả đấm của nàng, vẽ ra ở trên không trung một vệt ánh sáng, ngay khi Ôn Như Thị rơi xuống đất, cú đấm ầm ầm đánh vào chính giữa đám hoa! Một đấm hùng hổ, dễ dàng đánh chúng nát như tương!

Ôn Như Thị chuyển từ nắm tay thành bàn tay để mở, vỗ mạnh lên mặt đất, trước khi dây mây tấn công trở lại, nàng nhanh chóng bay lên.

Lần này nàng đáp xuống… sơn động mây đen vây kín kia.