Kế Hoạch Làm Bố

Chương 55: Chương 55





Một ngày mới bắt đầu, Trình Can thức dậy sớm hơn Phương Dung. Anh chạy bộ quanh sân nhà, Trình Can vẫn còn suy nghĩ về chuyện hôm qua. Nhưng Trình Can chỉ gạt qua mọi chuyện và cho rằng đó là do Phương Dung có tham vọng thể hiện mình giỏi hơn Minh Thư mà thôi. Anh vào nhà khi nắng đã lên cao, Phương Dung chỉ vừa mới thức và đang đọc báo. Can hôn lên má vợ và hỏi:
- Hôm nay em thế nào?
- Tốt. Còn anh?
- Anh đang ướt.
- Lại một ngày sáng hôn tạm biệt nhau, tối gặp nhau nữa hả?
- Em có muốn một chút khác biệt không?
- Như thế nào?
- Muốn biết thì hãy từ chối tất cả các cuộc hẹn sau 8 giờ tối đêm nay.
- Cũng được. Anh có thể bật mí đó là gì không?
Trình Can cười ranh mãnh:
- Một bữa ăn có đầy đủ dao và thìa.
- Ôi anh trả lời ăn gian à?
- Anh cần đi tắm. Trông anh dơ quá!
- Anh cũng biết vậy.
- Em đi trước nha.
- Chúc một ngày tốt lành.
Một tổ ấm khác cũng bắt đầu một ngày mới, Thư dậy sớm hơn mọi ngày khi cô cảm thấy những cơn đau hơi nhẹ đến từ bụng. Nhưng vẫn còn hơn 10 ngày nữa mới đến ngày bé yêu ra đời theo tính toán của cô. Cô ra khỏi phòng và thấy Kỳ Tuấn nằm ngoài sofa. Bà Trầm thì đang làm thức ăn sáng cho cả nhà...
- Con chào mẹ.
- Chào con.
- Anh ấy về khi nào vậy ạ?
- Cũng hơn 3 giờ sáng. Mẹ thấy con đã ngủ nên không gọi con dậy. Tuấn cũng đề nghị ngủ ở ngoài sofa không để con thức giấc và không muốn mùi rượu làm ảnh hưởng con.
- Dạ...
Rồi Minh Thư đi vào phòng và lấy ra cái chăn cho Kỳ Tuấn. Anh tỉnh giấc khi Minh Thư khẽ chạm vào tay vào mặt anh:

- Anh dậy rồi hả?
- Ừ.
- Hôm qua anh uống nhiều chắc là còn mệt, bây giờ anh vào giường ngủ thêm một chút lấy sức đi làm.
- Thôi khỏi. Anh ngủ đủ rồi.
Kỳ Tuấn ôm chăn đi vào trong phòng, Minh Thư đi theo và hỏi:
- Hôm qua em có làm gì khiến anh không vui phải không?
- Không có.
- Vậy sao anh lại nổi giận? Không chịu về nhà với em.
- Em trở nên nói nhiều từ khi nào vậy? Anh nhớ trước đây nghe được một câu nói của em là một điều xa xỉ đó.
- Mình là vợ chồng. Anh có gì hiểu lầm thì anh có thể hỏi em mà.
- Có những thứ anh đã từng hỏi rất nhiều. Nhưng giờ thì có lẽ anh biết anh đã có câu trả lời.
- Anh nghĩ em và Trình Can vẫn còn tình cảm sao?
- Không.
- Anh nói dối. Anh có nghĩ như vậy.
- Anh đã nói không có. Em đừng ép anh phải nặng lời.
- Có gì thì anh nói rõ đi. Em không muốn phải để người khác hiểu lầm về em.
Mặt Kỳ Tuấn đỏ ngầu vì tức giận:
- Người khác à? Phải. Chính là cái vấn đề đấy. Vấn đề anh luôn xem anh là người khác trong bất cứ mọi chuyện. Nhưng anh là ai trong mối quan hệ của chúng ta? Anh là chồng em. Anh là người mà cái xã hội này khái niệm rằng là người phải có trách nhiệm là điểm tựa vững chắc, là người phải biết quan tâm, chia sẻ. Nhưng anh có được làm cái điều đó không?
- Vậy là anh chưa bao giờ tin em và Trình Can trong sạch?
- Anh không có.
Kỳ Tuấn quay mặt đi chỗ khác, anh nhìn thấy Minh Thư ngồi xuống giường mặt thì cúi xuống. Anh cũng không biết phải làm gì. Tuấn vào tắm rửa cho tỉnh táo. Lúc anh bước ra thì Minh Thư vẫn còn ở đó. Kỳ Tuấn không nói gì và bước ra ngoài. Bà Trầm hỏi:
- Thức ăn nguội rồi, để mẹ làm nóng lại cho con.
- Dạ thôi khỏi mẹ. Mẹ làm cho vợ con được rồi.

- Hai đứa làm gì mà lớn tiếng vậy?
- Dạ, chỉ là tranh luận hơi lớn tiếng một chút thôi mà.
- Con là con rể, nhưng mẹ cũng xem con là con ruột nên mẹ mới nói. Vợ con đang mang thai, con nên quan tâm nó nhiều hơn một chút và giữ ình chút gì đó của một người sắp lên chức đi con. Đừng đi sớm về khuya như vậy. Vợ con hôm qua nó đã chạy đôn chạy đáo tìm bạn của con rồi thức chờ con, mẹ nói mãi nó mới chịu vào phòng ngủ đó.
- Dạ.
- Mẹ nói ít hiểu nhiều. Phụ nữ mang thai cảm xúc là quan trọng lắm con rể ạ.
- Con sẽ cố gắng về sớm.
- Thức ăn hâm nóng rồi, sữa cũng đã pha xong, con bưng vào dỗ ngọt vợ con đi.
Kỳ Tuấn đẩy cửa vào, thấy Minh Thư nằm xuống giường nhưng cô không màng nhìn đến anh. Thư chỉ quay mặt vào trong. Kỳ Tuấn đặt thức ăn xuống rồi đem ly sữa lại:
- Em uống sữa đi.
Minh Thư không trả lời. Kỳ Tuấn thở dài:
- Thôi anh đi làm. Sữa và thức ăn anh để trên bàn. Em có giận dỗi gì anh thì cũng ăn vì con. Ăn một chút cũng được.
Nhưng Minh Thư thì không trả lời. Kỳ Tuấn đi làm...
.
Kỳ Tuấn vừa tới tòa soạn thì anh lại chạm mặt với Phương Dung. Cô búi tóc cao trong ra dáng phụ nữ mới kết hôn, sang trọng và quý phái hơn hẳn. Cả hai vào chung thang máy, Phương Dung hỏi:
- Vợ anh chừng nào sinh?
- Hình như cô gặp tôi chỉ để hỏi câu này hả?
- Ừ.
- Có vẻ như cô còn trông mong đứa bé hơn cả vợ chồng tôi.
- Thì tôi cũng phải xem cái dáng cô ta sinh nở ra sao đó chứ.
- Tôi nghĩ cô biết tôi đang nói gì.
Kỳ Tuấn lạnh lùng nhìn Phương Dung:

- Vụ bắt cóc hôm đó... Tôi thề là tôi sẽ liều mạng với cô nếu cô đụng đến mẹ con họ.
- Tôi cũng nhắc anh nhớ mẹ con họ là ai? Đứng ở vị trí nào trong nhiệm vụ anh hứa đã giúp tôi.
- Việc tôi hứa thì tôi sẽ làm. Nhưng tôi mong cô hãy đứng bên ngoài tất cả.
- Anh đã từng cam đoan anh sẽ không yêu cô ta mà. Bây giờ anh dám nói anh không yêu Hoàng Ngọc Minh Thư không?
Kỳ Tuấn quay lại nhìn Phương Dung rồi nói:
- Để yên ẹ con họ. Hoặc là cả hai chúng ta sẽ không còn gì. Cô phá gia đình tôi được thì tôi cũng khiến cô là một con thuyền không bến đậu được. Yên phận mà làm vợ Âu Trình Can đi.
Rồi anh hiên ngang bước ra khỏi thang máy. Phương Dung cũng tức giận nên đã nghĩ ra kế hoạch phá hoại Kỳ Tuấn và Minh Thư. Bà Trầm gõ cửa mãi mà vẫn không thấy Minh Thư trả lời, đẩy cửa nhẹ vào thì thấy cô nằm trên giường. Hai hàng nước mắt chảy dà. Bà hỏi:
- Con gái, có chuyện gì thế?
- Không có gì đâu mẹ. Con chỉ buồn chút xíu thôi.
- Có thể tâm sự với mẹ không?
- Con...
- Có phải con buồn Kỳ Tuấn không?
- Còn ai có thể làm con buồn nhiều như anh ấy nữa ạ.
- Mẹ luôn lo lắng cho con, kể từ cái ngày mặt con lạnh như băng bước vào nhà thờ. Mẹ đã có linh cảm rằng con có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Hay đúng hơn hết mẹ không cảm thấy con có chút tình yêu nào với Kỳ Tuấn lúc con trao nhẫn cho anh ta.
- Con ...
- Nhưng lần này trở vào lại, mẹ đã thấy có một sự thay đổi tích cực. Mẹ đã cảm thấy con đã thay đổi hơn nhiều.
Minh Thư im lặng. Bà Trầm nói:
- Con có muốn ăn gì không? Con bỏ bữa từ sáng đến giờ rồi.
- Con không muốn ăn.
- Phải ăn. Không vì con cũng vì em bé nữa.
- Con muốn ở một mình.
- Mẹ không phiền con. Nhưng lát nữa mẹ đem thức ăn vào nhé.
Buổi tối Kỳ Tuấn về nhà, dĩ nhiên anh luôn tìm cớ tránh mặt Minh Thư nên về nhà rất muộn. Đã gần 12 giờ sáng Tuấn mới về, anh đã ngồi ở trong xe hơn tiếng đồng hồ mới chịu lên nhà. Kỳ Tuấn thấy đèn trong phòng đã tắt hết, anh định bước vào phòng đọc sách ngủ qua đêm nhưng thấy cửa phòng anh vẫn không khóa. Tuấn thử đẩy cửa vào, anh mở đèn lên. Minh Thư vẫn còn ngồi bên cửa sổ, cô chưa ngủ nhưng mắt lim dim. Kỳ Tuấn nhìn ly sữa và phần ăn ban sáng vẫn còn nguyên, kể cả phần buổi trưa và phần buổi chiều cô cũng để đó. Kỳ Tuấn giận dữ đùng đùng tiến lại và lớn giọng:
- Em đang làm cái quái gì vậy? Tuyệt thực là hay lắm hả?
Minh Thư không nhìn Kỳ Tuấn và không hé môi. Anh nóng giận hét lên:
- Em tuyệt thực để trả đũa anh chứ gì? Được rồi. Sao cũng được nhưng anh không muốn em thực hiện điều đó bằng cách hành hạ em. Còn tội cho con của chúng ta nữa.

Tự nhiên nghe tới đây Minh Thư lại nổi giận hơn, dù vẫn chưa chịu hé môi nhưng Minh Thư giận dỗi đi vào trong giường nằm. Nhưng cô vừa đi vài bước lại đổ gục xuống, Kỳ Tuấn mà không trở tay kịp thì có lẽ Thư đã bị ngã. Tuấn đỡ Thư lên giường:
- Em sao vậy?
Minh Thư ngất trong tay Kỳ Tuấn, anh chạy sang phòng gọi bà Trầm dậy rồi gọi điện thoại cho bác sĩ tới khám. Kỳ Tuấn rất lo lắng cho Minh Thư. Bác sĩ nói:
- Vợ anh do không ăn uống gì nên kiệt sức.
- Có nghiêm trọng không ạ?
- Chỉ mới hôm nay thì không nghiêm trọng. Nhưng dài dài thì nghiêm trọng đấy.
- Vậy chỉ cần ăn uống đầy đủ là vợ tôi không sao phải không?
- Ừ. Tẩm bổ cho nhiều vào. Ông bố sắp lên chức ạ.
Tiễn bác sĩ ra ngoài, Kỳ Tuấn định đẩy cửa vào phòng nhưng bà Trầm đã ra trước và nói:
- Con để Thư nghỉ ngơi đi nhé.
- Cô ấy không muốn gặp con hả mẹ?
- Mẹ cũng không biết con bé nghĩ gì... Nhưng mẹ nghĩ nó cần được yên tĩnh.
- Không sao. Mẹ để con đem ly sữa vào cho cô ấy. Con chỉ nói vài câu thôi.
Kỳ Tuấn đem vào, Minh Thư vẫn đang ngồi đó và cô mặt vẫn lạnh. Kỳ Tuấn nói:
- Không cần phải nói gì cũng được. Để anh nói nhé.
Kỳ Tuấn thở dài nhìn Minh Thư, anh nói:
- Không phải chuyện gì nó cũng xảy ra mà không có lí do. Nhưng mà chuyện đó, xem như chúng ta bỏ qua hết đi. Anh không muốn trông em tệ như thế này nữa. Anh thực sự chịu không nỗi,nói gì tới con chúng ta. Em à, em có giận anh thì cũng đừng hành động dại dột như thế. Anh xin lỗi em. Nếu chuyện đó là do anh hiểu lầm thì anh xin lỗi. Mình bỏ qua nha em. Vì hạnh phúc của chúng ta, và vì con nữa.
Minh Thư quay lại nhìn Kỳ Tuấn, cô nói, giọng vẫn mệt nhoài:
- Tất cả cũng chỉ vì đứa con. Anh lo lắng và chăm sóc tôi ư? Không có. Anh bỏ qua chuyện này cũng là vì tôi đang mang thai đứa con của anh. Có đúng không? Tôi không cần anh bỏ qua. Thẳng thắn với nhau tốt hơn. Anh không hề quan tâm đến suy nghĩ của tôi. Anh không hề nghĩ đến cảm nhận của tôi.
- Thư à, thật sự không phải như vậy.
- Tôi mệt rồi. Tôi cần nghỉ ngơi.
Kỳ Tuấn không biết làm gì hơn, anh ngồi đó thêm vài phút rồi đi ra ngoài. Minh Thư thì chỉ ngồi đó và buồn thôi. Cô không hiểu vì sao cô mất đi hết hoàn toàn tính cứng rắn. Hay là vì bà bầu thì cảm xúc dễ biểu lộ hơn. Cô đã khóc vài lần kể từ khi mang thai nhưng lần này là tức tưởi nhất.
- Anh ấy chưa hề nghĩ đến cảm nhận của tôi.
Thư cố lau khô hàng nước mắt, cô nhìn sang ly sữa, dù sao em bé cũng đã đói meo theo mẹ từ sáng tới giờ. Và Thư lại uống. Cũng đúng thôi. Có giận thì cũng là giận ba nó thôi. Nó vô tội.
Rồi sau đó Thư nghĩ lại, chính cô cũng xem đứa bé là quan trọng hàng đầu tại sao lại cáu gắt với Kỳ Tuấn và trách móc anh. Có lẽ cô đã quá dỗi hờn, hoặc cũng có thể vì Thư không thích cảm giác bị bỏ rơi cũng nên.