Kế Hoạch Làm Bố

Chương 57: Chương 57





Vì Thư sinh mổ nên cô vẫn còn bị mất sức nhiều, nằm trong phòng bệnh cao cấp thuộc loại nhất của bệnh viện, bên cạnh đứa con xinh xắn. Thư đang cho con bÚ sữa, dưới sự giúp đỡ của bà Trầm, cô dù còn khá lọng cọng nhưng vẫn có thể làm được việc này một cách trơn tru. Cậu bé đáng yêu lắm, có đôi mắt tròn xoa và thỉnh thoảng lại hay nở nụ cười tươi. Kỳ Tuấn thì vẫn đi ra đi vào, anh nói với bà Trầm:
- Mẹ có thể về nghỉ ngơi, đêm nay để con ở lại với Thư và em bé được rồi.
- Có được không? Thôi hãy để mẹ ở lại với nó.
- Không vấn đề gì đâu ạ.
Minh Thư quay sang nói với mẹ, giọng cô không được tốt cho lắm. Dù còn rất mệt nhưng Thư vẫn muốn để bà Trầm an tâm trở về nhà và nghĩ rằng con rể bà thật tốt với con gái bà. Kỳ Tuấn tiễn bà Trầm xuống đường, đang chờ một chiếc Taxi đưa bà về. Anh nói:
- Con đã thông báo ẹ con, mẹ con đang ở Thái Lan, sáng mai mẹ con sẽ về.
- Mẹ cũng tranh thủ ngày mai mua gì vào cho Thư. Nó mất sức nhiều lắm.
- Dạ con cảm ơn mẹ.
- Đừng làm nó kích động quá. Vết mổ vẫn còn rất đau.
- Con sẽ cố gắng.
- Vậy mẹ về. Sáng mai mẹ vào sớm.
- Dạ, mẹ về...
Kỳ Tuấn quay trở lên, anh thở dài với lời nói của bà Trầm. Chẳng biết làm thế nào mà Minh Thư không giận khi thấy mặt anh. Vừa thấy Tuấn đẩy cửa vào, Minh Thư đã liếc nhìn anh như thể muốn cào xé anh ra. Kỳ Tuấn vừa tiến lại, Minh Thư đã nói:
- Đừng tới gần tôi.
- Em à, anh cần được giải thích.
- Tôi không muốn nghe.
Kỳ Tuấn quỳ xuống trước mặt Minh Thư, anh rối rít:
- Anh biết là em đang rất giận anh. Nhưng anh muốn em nghe những lời này. Thực sự thì anh...
Lời nói bị gián đoạn, Thư dồn hết sức lực của mình để tát vào mặt Kỳ Tuấn. Vết thương mới bị Trình Can đánh lúc nãy vẫn còn chưa hết đau nay nó lại bị Thư làm chảy máu thêm. Cô mạnh tay như thế lòng cô cũng đau như cắt nhưng Thư không thể chấp nhận được chuyện này. Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, cô uất ức:
- Anh còn mặt mũi giải thích với tôi sao? Anh còn mặt mũi ở đây mà nhìn mặt con anh sao? Tôi đã quá nhân từ không đuổi anh ngay trước mặt mẹ tôi, tôi cho anh cơ hội nhìn mặt thằng bé. Bây giờ thì ở đây không còn ai. Tôi không cho anh cái diễm phúc đó nữa đâu.
- Xin lỗi em.
- Tôi không muốn nghe lời nào từ anh nữa. Tôi hận anh. Tôi hận anh. Đồ dối trá!
Cậu bé nằm bên kia gào lên vì giật mình, tiếng khóc xé toạc không gian yên ắng của màn đêm làm cơn thịnh nộ của Minh Thư dịu xuống. Dù vết mổ vẫn còn đau nhói nhưng Thư vẫn cố ngồi dậy và tự ẵm con. Thư ôm cậu bé vào lòng và chảy nước mắt:
- Đừng khóc, con trai bé bỏng của mẹ. Con đừng khóc! Ngoan đi con. Mẹ không làm con giật mình nữa đâu. Mẹ sẽ không lớn tiếng trước mặt con nữa đâu. Xin lỗi cục cưng nhỏ.
Kỳ Tuấn vẫn cứ quỳ ở đó, anh đã quỳ rất lâu. Bao nhiêu thời gian khó nhằn lắm Thư mới dỗ cậu nhỏ thôi khóc, cậu bé lại bÚ sữa no rồi yên giấc ngủ. Thư quay lại nhìn Kỳ Tuấn và dịu giọng:
- Anh đứng dậy đi. Không ai ép anh làm điều đó đâu.

- Không. Anh cần phải nhận được câu tha thứ từ em thì anh mới có thể đứng dậy.
- Ở đây đâu có ai. Anh không cần phải diễn đạt tốt như thế.
- Đừng cãi nhau trước mặt con được không em. Lúc nãy em vừa nói với con vậy mà.
- Nhưng tôi không thể nhịn anh thêm bất cứ lần nào nữa. Đùng đùng bỏ đi rồi lại ôm hôn người tình cũ, sau đó còn về nhà và nghĩ rằng tôi dan díu với người đàn ông khác. Anh có phải là con người hay không vậy?
- Thư à, không phải vậy đâu.
- Chứ là như thế nào? Thậm tệ hơn như thế nữa đúng không?
- Bỏ đi. Tôi cần được yên tĩnh. Mình tránh gặp mặt nhau thì hơn.
Kỳ Tuấn im lặng nhìn Minh Thư, anh đành đứng dậy và tiến gần lại nhìn đứa con yêu quý một chút rồi sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng. Đến lúc này, Thư không thể kiềm chế được nữa. Cô khóc nức nở, nước mắt thì rơi không ngừng. Trước đây Thư không cho phép mình khóc trước mặt ai, vì cô là nữ nhi và sự yếu đuối có thể là nhược điểm ngăn trở cô trên cả đường đời lẫn đường tình. Nhưng Thư đã sai. Trước đây cô khống chế được nước mắt bởi vì cô gặp phải và trải qua cái gì gọi là tình yêu thực sự. Yêu cô cũng có, thương cô cũng có, sẵn sàng chết trước mặt cô cũng không thiếu nhưng để làm Thư phải khóc, phải đau, phải dỗi, phải hận thì chỉ Kỳ Tuấn mới làm được thôi. Cô đã dành cho người đàn ông này hết cung bậc cảm xúc này đến cảm xúc khác. Từ nốt thăng đến nốt trầm. Cô đã từng rất hận anh, sau đó lại bị sự chân thành của anh cảm hóa, rồi từ sự nể phục ở cái lòng tận tụy của một người đàn ông, cô đã ngả lòng và yêu anh để rồi bây giờ phải chịu cảnh nằm ổ sinh con và nhấm nháp nỗi uất ức bị chồng phản bội. Điều làm Thư giận hơn hết chính là thái độ nửa vời của Kỳ Tuấn. Có một chút gì đó qua nét mặt của anh cho Thư cảm nhận rằng dường như anh làm điều đó vì có nỗi khổ riêng.
Sáng hôm sau, anh về nhà sớm thay quần áo và đón bà Trầm đến đem thức ăn cho Minh Thư. Thấy Kỳ Tuấn có vẻ mệt mỏi, bà Trầm nói:
- Hay con ngủ một chút rồi đến sau. Mẹ tự vào chăm sóc Thư được mà.
- Con không mệt đâu. Chắc vì thấy mặt thằng nhóc nên vui quá. Con không thấy mệt gì hết.
- Ai lần đầu lên chức mà chả như vậy. Nhưng tới mấy lần sau thì ôi thôi... luôn tìm cớ mà chạy trách nhiệm đi nuôi vợ đẻ.
- Nếu được... Thư sinh bao nhiêu đứa thì con cũng háo hức và hạnh phúc như lần đầu cô ấy sinh nở mà thôi. Bản thân con ngay lần đầu tiên đã không cùng cô ấy vượt cạn, con ước gì có thể ...
Bà Trầm nắm nhẹ tay Kỳ Tuấn:
- Con cứ làm như Thư chỉ sinh một đứa vậy. Bản thân mẹ cũng muốn nhiều cháu mà.
- Dạ. Thôi mình vào sớm đi mẹ.
Cả hai bước vào thì Minh Thư vẫn còn ngủ, cô y tá vào phòng ẵm em bé đi tắm rửa và vệ sinh. Bà Trầm ra ngoài hít thở không khí một chút còn Kỳ Tuấn thì luôn ở bên cạnh cô. Vẫn chưa 7 giờ sáng, thế mà nắng sớm đã lên cao rồi. Thư choàng tỉnh giấc, chợt không thấy đứa con đâu. Cô hét lên:
- Con ơi, con đâu rồi? Con của tôi đâu? Con ơi...
Kỳ Tuấn vừa mới thiu thiu ngủ, anh giật mình nắm lấy tay Minh Thư trấn an cô:
- Em bình tĩnh lại. Thư à, nghe anh nói...
- Con đâu rồi? Con trai tôi đâu rồi? Ai mang nó đi mất hả?
- Không. Y tá mang con của chúng ta đi tắm. Không ai làm hại em bé cả. Em đừng kích động quá.
Vừa lúc đó, bà Trầm ẵm em bé vào. Thư vội ôm lấy đứa con bé bỏng. Kỳ Tuấn nhìn thấy cảnh đó lại càng cảm thấy dằn vặt hơn. Người phụ nữ anh yêu đang ôm lấy đứa con - công cụ mà anh dùng để trả thù cô - một cách dạt dào tình cảm như thế thì làm sao có thể rắp tâm *** hại Gia Hòa. Anh nhìn thấy cảnh đó mà muốn thú tội ngay trước mặt Thư.
Nhưng...
Sẽ có một vấn đề khác cần được giải quyết ở đây. Tuấn đang nghĩ rằng càng lúc Thư sẽ không còn cần anh nữa. Dù đứa bé là con của anh. Nhưng sự thật thì Thư đang yêu người đang ông khác. Tuấn không biết mình thua Âu Trình Can ở điểm nào mà anh đã làm đủ mọi cách, chân thành đến tận trái tim vẫn không xóa bỏ được bóng hình người ấy trong tim cô. Thư đã làm Tuấn đau lòng rất nhiều. Anh biết mọi chuyện cần một sự giải quyết êm xuôi và ổn thỏa. Anh trách mình tại sao lại không nhận ra điều này sớm hơn. Tuấn có thể giành lấy ình mọi thứ, nhưng anh không hề muốn trói buộc một người không thuộc về mình. Không những Tuấn, mà người ấy cũng khó chịu. Đứa con lớn lên sẽ thắc mắc vì sao nó lại được ra đời trong một gia đình có đầy đủ mọi thứ. Chỉ tình yêu thương ba mẹ nó dành cho nhau là không?

Tuấn đốt thuốc và suy nghĩ, anh không có thói quen hút thuốc nhưng bây giờ anh buộc phải làm như thế. Khói thuốc có thể hiểu được tâm sự của người đàn ông. Nó tô đậm thêm nỗi muộn phiền không thể giải tỏa được.
- Lên chức rồi nên phải từ bỏ cuộc sống vui chơi. Tiếc lắm hả con?
Tuấn quay lại nhìn, bà Kim, ông Minh và cô vợ Thanh Nhi là những người tới sớm nhất thăm mẹ con Minh Thư. Kỳ Tuấn nhận lấy cái bắt tay từ ông Minh. Bà Kim nói:
- Mẹ đã về sớm nhất có thể.
- Con biết. Mời mọi người vào.
- Tắt điếu thuốc đi đã.
- Vâng ạ.
Kỳ Tuấn đẩy cửa vào, Minh Thư vui vẻ:
- Chào mọi người.
- Chào bà mẹ trẻ.
- Xem cháu của bà xem nào. Ôi, cháu đích tôn cơ đấy.
Bà Kim ẵm cậu bé, ngắm kỹ cậu một chút. Thanh Nhi nói:
- Cậu bé là bản sao của cô, Minh Thư ạ.
- Không. Giống Kỳ Tuấn ở sóng mũi chứ.
- Thì đều là con của hai vợ chồng Kỳ Tuấn thôi.
Bà Kim hỏi Minh Thư:
- Con sinh có khó không? Mẹ nghe nói là con sinh mổ.
- Vị trí nằm của em bé không được thuận cho lắm.
Minh Thư không muốn để bà Kim biết chuyện cô đã bị té và suýt chút nữa tính mạng hai mẹ con cô bị đe dọa bởi chuyển đến bệnh viện chậm trễ. Bà Kim nói:
- Thế hai con định đặt tên cho cháu nội mẹ là gì đây?
- Con ...
Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, anh gãi đầu:
- Tụi con chưa nghĩ ra.
- Cái chuyện này mà cũng không nghĩ tới. Suốt 9 tháng qua hai đứa làm cái trò gì thế? Còn tham gia lớp học gì đó mà lại không nghĩ ra được một cái tên à?

- Chỉ là chưa thống nhất thôi mà mẹ.
Minh Thư cười gượng. Kỳ Tuấn vội chữa cháy:
- Nhưng con có một cái tên thân mật cho con trai của con.
- Là gì?
- Kimi ạ.
- Kimi ... Kimi. Nghe hay đó chứ.
- Lại cái môn tốc độ mà nó yêu thích đấy bà chị của tôi.
Ông Minh mỉm cười nhìn Kỳ Tuấn, anh nói với Minh Thư:
- Em thích cái tên đó không?
- Tên gì cũng được mà.
Làm sao cô có thể thích khi Kỳ Tuấn chọn đại một cái tên để chữa cháy trước mặt mọi người. Bà Kim dặn dò Kỳ Tuấn:
- Con phải chăm sóc vợ cẩn thận nghe chưa. Mẹ đã cho chuyển tất cả những đồ tẩm bổ và đồ đạc của Kimi về nhà con rồi đấy.
Minh Thư đỡ lấy Kimi từ tay bà Kim:
- Mẹ không ở lại chơi lâu với cháu sao ạ?
- Mẹ còn núi công việc con ạ. Nhưng mẹ hứa, mẹ sẽ ở chơi cả ngày với cháu nội nếu có dịp. Nó đáng yêu quá mà.
Mọi người đã về hết, bà Kim cũng mời bà Trầm đi tham quan công ty của mình. Chỉ còn Kỳ Tuấn mà Minh Thư ở lại, thấy cô vẫn cứ khư khư ôm cậu nhóc. Kỳ Tuấn mở lời:
- Không ai lấy con của em đi đâu. Em có thể đưa con cho anh trông một chút mà.
Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, nhưng cô chỉ nhìn lại anh bằng ánh mắt hờ hững đến lạnh lùng:
- Em đừng lo. Mọi ngột ngạt của chúng ta sẽ qua thôi. Anh có cách giải quyết.
Cô chịu để Kỳ Tuấn ẵm bé Kimi. Anh bồng con đi xung quanh phòng, cậu bé mở mắt nhìn Kỳ Tuấn. Anh nhẹ nhàng hôn cậu con cưng, Kỳ Tuấn hỏi Minh Thư:
- Em quả thực không nghĩ đến chuyện cho con chúng ta dù chỉ một cái tên sao?
- Tôi nghĩ đó là chuyện của anh.
- Anh đã chọn cho con mình cái tên Kimi rồi đó.
- Chỉ là một giải pháp chữa cháy. Cái tên đó xấu òm. Chẳng một chút ý nghĩa. Chẳng một chút lòng thành. Anh chỉ nghĩ qua loa và trả lời cho có.
- Kimi ... cái tên này em nghĩ chỉ là biện pháp chữa cháy sao?
Ánh mắt của Kỳ Tuấn lộ rõ vẻ thất vọng. Nhưng anh vẫn cố mỉm cười nhìn Thư và trông cậu con trai suốt cả buổi. Đến chiều thì Thư đã có thể đi loanh quanh phòng, cách cô cho con bÚ sữa đã thành thạo hơn. Đàm Phúc và Ánh Tuyết không hẹn mà gặp cũng đã đến một lượt để thăm nuôi cậu quý tử họ Thái. Kỳ Tuấn không có ở đó, ah đã về nhà nghỉ ngơi. Ánh Tuyết thì không ngừng hôn bé Kimi, Đàm Phúc nói:
- Cô thôi hôn thằng nhóc có được không?
- Tôi không hôn anh nên anh ghen hả?
- Tôi ghen ư? Buồn cười.

Ánh Tuyết hỏi Minh Thư:
- Bố thằng bé đâu?
- Tớ cũng không biết. Lúc đi tớ không có hỏi.
- Vợ chồng cậu lạ nhỉ? Đừng nghĩ có con rồi là bỏ rơi chồng không chăm sóc nhé. Dễ mất chồng lắm đấy.
- Phải rồi. Như ai kia đang như thế đấy Thư ạ.
Đàm Phúc châm chọc và nhận cái liếc xéo từ Ánh Tuyết. Minh Thư mỉm cười:
- Nếu Ánh Tuyết mà chưa có chồng, em nghĩ cậu ấy và anh là một đôi đấy. Hai người có vẻ rất hợp nhau.
- Xì, không nói với cậu nữa. Con trai ơi, gọi mẹ nuôi đi nào. À, mà tên thằng nhóc là gì vậy?
Ánh Tuyết nhìn Minh Thư, cô nói:
- Vẫn chưa chọn được một cái tên nào. Nhưng bố nó muốn đặt cho nó tên là Kimi.
- Kimi? Nickname cá tính quá nhỉ?
- Ông Minh cho rằng Kỳ Tuấn đặt theo sở thích đua xe.
Bà Trầm ngồi bên cạnh và nói, Minh Thư liền chen vào:
- Đó chỉ là một cái tên chữa cháy thôi. Vì anh ấy chẳng thể nghĩ ra một cái tên nào. Cái tên đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Con không thích cái tên đó.
- Kỳ Tuấn nói vậy với em sao?
Đàm Phúc cắt lời, Minh Thư ngạc nhiên:
- Anh ấy nói gì đâu ạ?
- Về cái tên Kimi. Em không biết ý nghĩa của cái tên đó sao?
- Không. Làm gì có ý nghĩa nào khi nó chỉ là một cái tên anh ta chọn bừa khi mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh ấy.
- Không ngờ nó lại chọn cái tên này cho con trai của nó.
- Có gì đó đằng sau cái tên này à?
Đàm Phúc nhếch mép cười, hôn lên tay cậu bé Kimi rồi kể lại:
- Lúc nhỏ anh có một con chó con, anh đặt tên cho nó là Bubu. Không hiểu sao Kỳ Tuấn vừa trông thấy nó lại cứ ôm khư khư, rất yêu quý nó. Anh hỏi vì sao thì nó nói mẹ nó không bao giờ cho nó nuôi thú vật vì sợ nó bị bệnh. Nó cũng không một đứa em để chơi với nó. Quanh nó chỉ là một đống đồ chơi đắt tiền, hiện đại nhưng vô tri giác. Nó không có chó con nhưng có hàng chục con gấu bông cỡ bự, niềm ao ước cả một tuổi thơ của những đứa trẻ. Kỳ Tuấn nói với anh, nếu nó có một cái gì đó để nó yêu thương và biết thể hiện tình cảm lại với nó, nó sẽ đặt tên là Kimi. Anh đề nghị đổi tên Bubu của anh lại thành Kimi thì nó lắc đầu. Kỳ Tuấn bảo, nó chỉ đặt cái tên Kimi ấy cho những gì thực sự là của nó, thuộc về nó mà thôi. Nó không thích những thứ gì là của người khác.
- Một câu chuyện nhiều cảm xúc đấy.
Ánh Tuyết nhìn Đàm Phúc, anh mỉm cười vuốt ve bé Kimi và nói với Minh Thư:
- Trước đây, Kỳ Tuấn không có cơ hội để thể hiện yêu thương một cách đúng nghĩa. Hoặc là những thứ nó không có tình cảm thì luôn xung quanh nó. Hoặc đã có tình cảm thì đó lại là những thứ không thuộc về nó. Anh không hiểu vì sao nó đã chọn cho con trai mình cái tên là Kimi mà em lại không hề biết tí gì về ý nghĩa thực sự của cái tên này. Mẹ con em đã thực sự là của nó rồi mà.
Minh Thư im lặng suốt. Cô nhìn đứa con trai rồi lại nghĩ tới Kỳ Tuấn. Những lần anh muốn nhận lỗi cùng cô luôn phảng phất một chút gì đó là lý do chính đáng của anh. Chẳng lẽ cảm nhận của Thư là sự thật. Chẳng lẽ Kỳ Tuấn nghĩ rằng cô vẫn còn yêu Trình Can nên đã chủ động lùi bước. Minh Thư còn nhớ rõ Kỳ Tuấn không hề đánh trả Trình Can lúc cô vừa ở phòng cấp cứu đi ra. Thái độ của anh cũng không còn nông nỗi trước mặt Trình Can. Rồi mới ban chiều Kỳ Tuấn lại nói rằng đã có cách giải quyết.
Có lẽ nào...