[Harry Potter Đồng Nhân][TomSev] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương

Chương 24: Âm mưu đạt thành của tiểu Tom




Tom quay đầu lại, đầu tiên là không thể tin được tất cả những gì mình nghe được. Sau đó khi cậu ý thức được Severus hứa hẹn, hầu như cậu vui sướng chạy vọt vào.

“Thật tốt quá!” Cậu nhào thẳng vào lòng Severus, “Ngươi có gì muốn ăn không? Ta lập tức đi chuẩn bị!”

“Uy, uy, không cần giống vòi bạch tuộc bám dính lên người ta được không…”

Trong luc Tom vô cùng vui sướng, đáy lòng người giám hộ của cậu lại vắng lặng như cũ. Tuy rằng thành công bỏ ý niệm rời nhà khỏi đầu Tom, nhưng Severus lại chẳng có nửa điểm mừng rỡ.

Severus cười khổ phát hiện, cho dù hiện giờ hắn thoát khỏi gông cùm trách nhiệm của kiếp trước, hắn vẫn lo lắng như trước về tương lai của Voldemort, vẫn lo lắng Tom biến thành ma đầu đối địch thế giới phù thủy như trước. Cho dù hắn đáp ứng tỏ tình hoang đường của Tom, hắn vẫn không thể giống đứa bé này nhảy lên đầy vui sướng thật tình.

Severus vô ý thức giơ tay lên, vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên trước mặt. Hắn có thể nói “Ta đáp ứng ngươi”, cũng chỉ vì hắn nghĩ cái giá không lớn mà thôi…

Danh dự hay ái tình của một lão già thật không tính là gì…

Nếu dùng một lời hứa hẹn có thể giữ lại đứa bé này, hắn có thể cho.



Ngày thứ hai là ngày kết thúc tuần lễ nghỉ đông.

Khi Tom ngủ dậy, cậu phát hiện Severus không có ở bên.

Một ngày trước đó cậu đã thành công tiến sát ngủ cùng Severus trên một cái giường —— phương pháp đơn giản, tiến vào ổ chăn của hắn, sau đó ra vẻ tội nghiệp than thở “ta rất lạnh”. Sau đó Severus cau mày tung một chú “lửa cháy hừng hực” cho lò sưởi, đồng thời không vứt cậu sang một bên.

Phỏng chừng buổi sáng thức dậy nên xấu hổ ha… Severus Snape dường như đã dậy rất sớm, thế nhưng chỗ bên cạnh vẫn còn hơi ấm, nên Tom biết người lạnh lùng như Severus cũng có cơ thể âm áp.

Tom nghĩ mình có cảm giác thành công.

Cho dù 6 tuổi năm ấy, khi được nhặt mang về, Tom cùng người giám hộ của mình vẫn luôn cách giường để ngủ. Hôm nay cậu có thể cùng hắn ngủ cùng một ổ chăn, thật sự đáng mừng, thật đáng mừng.

“Có điều nói lại, chiêu ấy quả thực rất có tác dụng đối với hắn nhỉ…” Tom nhìn giường chiếu vắng vẻ bên cạnh, có chút suy nghĩ thì thào nói.

Dáng vẻ phẫn uất bất bình của cậu đêm qua đên hôm nay đã chẳng còn sót lại chút gì.

Ngược lại, là vẻ mặt hạnh phúc sung sướng của một đứa bé con được kẹo mà mình âu yếm đã lâu.

“Ta thật không nghĩ tới làm như vậy sẽ có được sự thỏa hiệp của Severus a…” Tom lẩm bẩm một mình, trong giọng nói đầy ngập sự đắc ý khó kiềm chế, “Ta vốn cho rằng hắn sẽ kéo ta lại, đánh mông ta một hồi rồi sau đó cấm ta chạy loạn… thật không nghĩ tới tâm hắn lại mềm mại như vậy a…”

Rắn nhỏ Meilin chui ra từ gầm bàn, nhỏ giọng nói với cậu rằng: “Ngươi gạt người như vậy thật xấu a.”

“Cái này gọi là sách lược.” Tom Riddle nghiêng đầu, mắt đầy ý cười.

“Ta thật có chút đồng tình với Severus bị người lừa gạt đến vậy…” Meilin đáp.

Vốn kế hoạch rời nhà trốn đi, từ nay về sau một đao cắt đứt… đều do Tom bịa ra.

Hành vi ngày hôm qua của Tom phần lớn là hành động.

Căn bản cậu không có khống chế đến loại phương thức biểu cảm biểu đạt trình độ phẫn nộ của bản thân —— từ nhỏ cậu kính nể Severus thưởng thức cách làm của hắn, mọi việc đều theo lý trí để ứng xử lý. Cho nên cậu tin tưởng cậu có thể nỗ lực khống chế tâm tình để phục vụ cho mình, mà không phải để cảm xúc lấn át lý trí.

Đêm qua đơn thuần cậu cố ý biểu đạt phẫn nộ một chút trước mặt Severus, muốn nương cơ hội này nhìn nhìn phản ứng của người giám hộ mà thôi…

Đúng vậy, cậu bị Severus ném ở nhà một mình đương nhiên không vui, ở nhà một mình suốt cả ngày nghỉ quả thực rất cô đơn. Huống chi ngày ấy lại là ngày Giáng Sinh, đồng thời là sinh nhật của cậu… Thế nhưng khi Tom cảm thấy không thoải mái, thông thường cậu sẽ lựa chọn trêu chọc Meilin.

Rắn nhỏ mệnh cứng, không chết được, cho dù giày vò như thế nào cũng có thể phấn khởi vui vẻ. Trước đây Severus hay ném rắn nhỏ ra cửa, hôm nay Tom cũng thường nã Meilin làm phương thức phát tiết.

“Uy, đừng ném ta lên tường a… Đừng tỏ vẻ không hiểu ta nói cái gì, ta biết ngươi hiểu được “xà ngữ”… Buông, ô ô…” Hầu như Tom đã trêu chọc rắn nhỏ Meilin thành tánh.

Mỗi lần Melin cảm thấy không sung sướng vui vẻ, Tom cảm thấy tâm tình của mình thoải mái hẳn lên.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, mấy ngày nay Tom không hề cô đơn lẻ bóng ở nhà một mình. Cậu có rắn nhỏ Meilin để trêu chọc giải buồn, cho nên có thể truyền tải buồn khổ xui xẻo của mình lên mình rắn nhỏ…

Màn biểu diễn rời nhà trốn đi của cậu trước mặt Severus chẳng qua vì tò mò phản ứng của đối phương… Về phần Severus đáp ứng điều kiện của cậu, chỉ có thể nói, vui mừng bất ngờ.

“Có điều nói lại, vì sao Severus lại dễ dàng đáp ứng như vậy a… Ta chỉ nói dọn nhà đi ra ngoài ở thôi, lại không nói gì đặc biệt…”

Tom Riddle đang cao hứng vô cùng, nhưng vẫn buồn bực trước hành vi của người giám hộ.

Cậu nghĩ Severus ngoài trừ việc không cho cậu ra ngoài, còn có chút… sợ cậu? Chẳng biết vì sao, cậu vừa nói mình muốn trốn nhà, Severus đã đầy vẻ sầu lo cùng sợ hãi… Sao lại kỳ quặc như vậy nhỉ?

Hơn nữa Severus chỉ cần nghĩ nhiều một chút, căn bản không cần khẩn trương như vậy a. Chỉ cần nghĩ nhiều một chút sẽ phát hiện, Tom căn bản hết cách trốn nhà.

Lẽ nào muốn bỏ học Hogwarts?

Hơn nữa Bộ Pháp Thuật đều quản chế đũa phép của trẻ vị thành niên, căn bản hết cách chạy trốn a…

Tom một bên chuẩn bị thu thập đồ đạc về lại Hogwarts khai giảng, một bên tự hỏi kỳ quặc của Severus. Đương nhiên, phỏng chừng vĩnh viễn cậu đều không tìm ra chân tướng… Phạm vi cậu cân nhắc vẫn chỉ là trường học Hogwarts, Bộ Pháp Thuật… những phạm trù bình thường, mà Severus đã không cẩn thận liên tưởng xa xôi đến tận Tử Thần Thực Tử cùng chú không thể tha thứ a…

Mà giờ phút này đen đủi nhất hẳn là rắn nhỏ Meilin…

Cuộc sống hàng ngày của Severus Snape là dạy học, làm độc dược, trêu chọc Meilin. Cuộc sống hàng ngày của Tom Riddle là đi học, truy cầu Severus, cùng trêu chọc Meilin. Vì vậy trong gia đình hai người một rắn, phiền muộn nhất cùng xui xẻo nhất đương nhiên là Meilin…

Hoặc có thể nói, vị rắn nhỏ Meilin vẫn bị trêu chọc đủ đường này… tại trình độ nhất định nào đó, cũng là vật giảm xóc vĩ đại duy trì tâm tình bình thản của hai người kia.

Tác giả: Vấn đề hành động của Tom Riddle.

Đúng vậy, Tom vốn “cố ý”… Khi ta viết tuyên ngôn của Tom thì, nỗ lực cân nhắc một đứa bé mười một tuổi sẽ nghĩ ra bản kịch như thế nào… Cuối cùng chương này cũng viết xong…

Lúc đó ta đã não bổ bằng ngôn tình tiểu thuyết thế kỷ 19 cho giọng điệu của Tom (khi đó không có ngôn tình Quỳnh Dao, nhưng có ngôn tình tiểu thuyết tk 19 a). Nói ví dụ phỏng theo đoạn đối thoại kinh điển của Jane Eyre, Tom có thể nhái lại một đoạn —— “Severus, ngươi nghĩ rằng ta không có kinh hồn, không có tâm ư?” (Được rồi, ta bị chính mình sét đánh tới rồi…)

Hình như có không ít người suy đoán Tom vì Severus mà trở nên lãnh đạm và ác hóa … Có điều Tom chưa yếu đuối đến mức này.

Muốn vì chuyện nhỏ như vậy khiến ác ma hóa, Hắc Ma Vương cũng quá không tiền đồ ha?

(cười)



Jane Eyre nè~