Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 117: Cứ như nằm mơ vậy




Nếu thực sự bị anh gài thì cả đời này cô có bán mình đi cũng không bù lỗ được. Nhưng nếu anh nói thật, thì đây thực sự là cơ hội tốt, dựa vào năng lực của cô, lại phải nuôi thêm Hệ thống, cô cũng phải cắn răng vào chống gió chống mưa mà sống. Hiện giờ có thể liên kết với tập đoàn Lập Hoa, đứng dưới cây đại thụ hóng gió thì còn gì bằng.

Đương nhiên, cô biết thứ Nghiêm Tắc Thâm nhìn trúng là mối quan hệ của cô và Long Đào. Chắc Nghiêm Tắc Thâm cũng không biết rõ lắm mối quan hệ của cô và Long Đào, có lẽ đa phần là thông qua tin tức báo cáo của Thư Văn Đống và chuyện xảy ra ở thành phố J đêm đó mà thôi, đây là do Hệ thống tổng hợp tin tức phân tích ra.

Hiện giờ anh ta đề xuất phương án năm năm với cô, có lẽ cũng vẫn mang ý thăm dò.

Mấy đường cong ngõ tắt này, Tề Tiểu Tô cũng chỉ vừa nói chuyện, vừa tự phân tích rõ ràng trong đầu, thế nên cô thường trầm mặc mất một lúc, không dám để mình bốc đồng quá bị Nghiêm Tắc Thâm đưa vào tròng.

Nghiêm Tắc Thâm lại càng xấu bụng hơn Nghiêm lão một chút, đây là điều Tề Tiểu Tô quan sát nhận ra.

Cô cũng không hiểu được vì sao có một người như Nghiêm Tắc Thâm thế này mà ba năm sau tập đoàn Lập Hoa lại sụp đổ, hơn nữa, Nghiêm gia còn loạn hết lên như thế.

Trong chuyện này chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó.

Lúc trước cô cảm thấy chuyện này cũng không liên quan gì đến mình, nhưng kiếp này cô và Nghiêm gia càng lúc càng gần gũi. Nếu thực sự muốn hợp tác thì ít nhiều gì cô cũng phải chú ý đến chuyện của Nghiêm gia và tập đoàn Lập Hoa một chút.

Trong lòng Tề Tiểu Tô đang nghĩ như vậy, Nghiêm Tắc Thâm lại hỏi một câu: “Cô Tề cảm thấy thế nào? Thời gian không đợi chúng ta đâu!”

“Bảy ba.”

“Hả?”

“Tôi bảy, Lập Hoa ba. Tôi chiếm quyền lên tiếng tuyệt đối.” Trong lòng Tề Tiểu Tô đã ra quyết định, dù sao cô cũng đã hợp tác với Long Đào rồi, sau này phải tiếp xúc rất nhiều với những người ở tầng lớp này. Chỉ dựa vào việc bao thầu núi khai thác mỏ chưa chắc đã đủ để đẩy thân phận của mình lên, có hậu trường vững chắc bao nhiêu sẽ có nhiều quyền lên tiếng bằng đó, điều này cô biết rõ.

Hơn nữa, muốn tìm kiếm thứ Vệ Thường Khuynh bị rơi mất cũng rất tốn thời gian, tốn sức, tốn người, còn tốn tiền nữa, cô mà không tích lũy vốn liếng nhiều một chút, thì sau này làm sao lo liệu được?

Chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước, không được chùn chân.

Tề Tiểu Tô thầm hít sâu một hơi.

Vệ Thường Khuynh cứ tưởng sẽ phải phí rất nhiều công sức mới thuyết phục được cô, không ngờ tự cô lại hiểu rõ nhanh như vậy. Anh chỉ muốn giơ ngón tay cái tán thưởng sự gan dạ và quả quyết của cô.

Chuyện này nếu đổi lại là mấy cô gái lúc trước, không phải là bồng bột không thèm nghĩ gì đã lập tức đồng ý ngay sau đó trông chờ vào Hệ thống, thì cũng là xoắn lấy bắt Hệ thống tính toán nghĩ cách giúp các cô ấy trước đã.

“Cô Tề thật quyết đoán.” Nghiêm Tắc Thâm thoáng ngớ người ra một chút. Cô có biết bảy ba có nghĩa là cô phải chi ra bao nhiêu tiền không? Năm năm cũng là cái giá anh ta thăm dò rồi. Phương án cuối cùng mà anh ta nghĩ là tám hai. Đương nhiên, Lập Hoa tám phần.

Nhưng thật không ngờ Tề Tiểu Tô vừa mở miệng đã muốn bảy ba, lẽ nào cô ấy thực sự có hậu trường gì khác mà họ chưa tra ra được sao?

Lúc này, anh ta cũng cảm thấy không hiểu được Tề Tiểu Tô.

Hiệu trưởng Dương và Dương Linh Linh lại càng không hiểu, càng kinh ngạc hơn anh ta. Họ nghe mãi nghe mãi cũng không theo kịp con số mấy trăm triệu mấy trăm triệu đó, không ngờ Tề Tiểu Tô lại thực sự đồng ý lấy nhiều tiền như thế ra giúp Nhất Trung có được mảnh đất kia, còn muốn hợp tác với tập đoàn Lập Hoa?!

Rốt cuộc cô có bối cảnh như thế nào?!

“Hiện giờ tôi còn chưa có nhóm, thế nên, nếu có thể, có chuyện gì cần bàn bạc thì cứ đến địa bàn của Nghiêm tổng là được.” Tề Tiểu Tô lại nói.

Nghiêm Tắc Thâm trầm ngầm một lúc mới nói: “Vậy chúng ta tạm thời quyết định mục đích hợp tác nhé? Nhưng tỉ lệ kia thì tôi vẫn cần phải quay về nói chuyện với bố tôi một chút đã.”

Tề Tiểu Tô gật đầu: “Chuyện này là đương nhiên.”

“Ngày mai tôi sẽ tới tập đoàn Lập Hoa sắp xếp cho cô Tề một căn phòng làm việc tạm thời.”

“Vậy làm phiền Nghiêm tổng.”

Tề Tiểu Tô hí hửng, thực sự muốn chuẩn bị phòng làm việc cho cô à? Kiếp trước khi cô còn thực tập, ngày nào cũng bận đến mức không thu xếp nổi, nhưng cũng chỉ có một cái bàn và một cái ghế nhỏ trong phòng làm việc chia ô, làm gì có hy vọng vào được một công ty tập đoàn lớn như tập đoàn Lập Hoa này.

Nhưng hiện giờ cô không chỉ gặp họ, còn có thể có một căn phòng làm việc riêng ở Lập Hoa, đây đúng là chuyện không thể ngờ được.

Hiện giờ hiệu trưởng Dương đã hoàn toàn không dám coi Tề Tiểu Tô là một nữ sinh cấp ba bình thường trong trường của ông nữa rồi, bạn đã bao giờ thấy một nữ sinh cấp ba nào có thể bàn chuyện hợp tác vài trăm triệu chưa? Mà là thực sự, chứ không phải đang chơi trò chơi đồ hàng nữa!

Ánh mắt Dương Linh Linh lúc này lại càng phức tạp hơn.

Sau này cô ấy làm sao dám gọi Tề Tiểu Tô vào phòng giáo vụ ‘uống trà’ được nữa?

“Phải rồi,” Tề Tiểu Tô cũng coi như đã bàn bạc xong với Nghiêm Tắc Thâm, liền quay sang nhìn Dương Linh Linh, “Cô ạ, ngày mai em sẽ trả phép quay về đi học, nếu sau này không thể lên lớp thường xuyên, phải xin nghỉ, hy vọng cô Dương có thể giúp em một chút ạ.”

Nói đến câu cuối, chính Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, hơi lè lưỡi ra, khiến người ta cảm thấy cô cực kỳ yêu kiều, đáng yêu. Mà cũng chỉ có lúc như vậy, họ mới cảm thấy cô thực sự là một cô nữ sinh cấp ba mới mười tám tuổi.

Dương Linh Linh không khỏi bật cười: “Sau này chắc chắn Tề tổng sẽ bận rộn nhiều việc rồi.”

Tuy cô ấy đã vào tuổi trung niên, nhưng da trắng nõn nà, cười một cái lại càng đậm chất đài các, nhã nhặn, tỏa ra vẻ đẹp dịu dàng rất khác biệt. Tề Tiểu Tô tinh mắt phát hiện ra đáy mắt Nghiêm Tắc Thâm lóe lên chút tia sáng.

“Cô cứ trêu em.” Cô bĩu môi nói, “Hiện giờ trong tay em còn chẳng có một tên lính nào đây này.”

“Tư lệnh một thành viên à?”

Mấy người trong phòng đều bật cười.

Từ phòng bao bước ra, gió bên ngoài thổi ập tới khiến đầu óc Tề Tiểu Tô tỉnh táo hơn nhiều, lại nghĩ đến chuyện hợp tác vừa bàn xong, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Rõ ràng cô chỉ là một cô bé nghèo không có cả tiền để ăn bữa sáng đủ dinh dưỡng mà Hệ thống nói cơ mà, chớp mắt một cái đã muốn hợp tác vài chục triệu, thậm chí cả trăm triệu rồi.

Chà, Tề Tiểu Tô, quả nhiên, mày giỏi gây chuyện quá cơ.

Cô thầm mắng mình một câu, quay lại đại sảnh, về bên bàn của ông bà ngoại cô, nhưng lại thấy trên bàn chỉ có mình Hà Mỹ Tú, cả bàn thức ăn đều đưa lên rồi, nhưng người đâu?

“Mợ út, ông bà ngoại đâu rồi ạ?”

Vừa nhìn thấy cô, Hà Mỹ Tú liền thở phào một hơi, nhưng lại hơi lo lắng, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Người trong phòng bao của cái cậu Hồ Tu Trạch kia vừa mới gọi cậu út cháu sang, ông ngoại cháu thì đưa bà ngoại đi toilet.”

“Họ gọi cậu út cháu sang làm gì?”

“Chính là cái cô gái kia ấy, nói là lại vừa có một đôi hoa tai phỉ thúy, nhưng cô ta không thích lắm muốn bán đi, lại nghe nói cậu út cháu cũng từng có phôi ngọc, nên nhất quyết đòi gọi cậu cháu sang nhìn.” Trong lòng Hà Mỹ Tú rất khó chịu.

Đôi hoa tai phỉ thúy đó thì có liên quan gì đến Tô Vận Đạt đâu chứ, gọi anh ta sang làm gì?

Nhưng Tề Tiểu Tô nghĩ có Hồ Tu Trạch ở đó, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, bèn đứng dậy nói: “Không sao đâu mợ ạ, cháu đi xem ông bà ngoại thế nào.”

Nhà hàng lớn thế này, hai ông bà già lại đến đây lần đầu, không khéo lại lạc đường.

Nhưng vừa quay người, cô lại nghe thấy có người ở cách đó không xa nói: “Có ông cụ bị ngã rồi!”

Tim Tề Tiểu Tô giật thót một cái.