Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 136: Giơ ngón giữa với gã




Ầm ĩ như vậy lập tức có người đồng cảm với Tề Tiểu Tô.

“Tôi thấy Tề Tiểu Tô xui xẻo thật đấy, gặp phải họ hàng thế này! Chẳng trách tôi nghe nói, Tề Tiểu Tô không thể không dọn ra ngoài ở một mình, ở nhờ nhà họ hàng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn sạch đến không còn cả mảnh xương nào.” Một cô giáo trung niên thấp giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh.

Cô giáo còn hạ thấp giọng, chứ các học sinh thì trực tiếp hơn nhiều.

“Bản chất thế này còn muốn mơ tưởng đến Tề Tiểu Tô à? Tề Tiểu Tô là hoa khôi mới ở trường chúng ta đấy!”

Một nam sinh đeo kính dứ dứ nắm tay nói: “Tề Tiểu Tô là nữ thần của tớ!”

Học sinh bên cạnh cười ầm lên, mặt cậu ta hơi đỏ: “Cười cái gì? Chẳng lẽ không được sao?”

“Được, ai nói không được chứ! Tớ cũng muốn đi hỏi Tề Tiểu Tô, cậu ấy cắt tóc ở đâu mà đẹp thế.”

Chị Uyển lập tức ôm chặt lấy Trần Quang, “Ông xã, anh nghe đi, chúng ta đừng ham những thứ viển vông đó nữa, chúng ta trở về sống tử tế với nhau được không?”

“Đúng vậy, mau theo chị Uyển về đi!”

Chú gác cổng từ xa hét lên một câu, mọi người nhớ đến chuyện chị Uyển trước đây tỏ tình với chú ấy, lại cười ầm lên.

Trần Đông tức giận kêu to: “Mấy người mở to mắt mà nhìn xem, em trai tôi tuấn tú thế này, làm sao có thể vừa ý người quái dị như vậy?”

Chị Uyển lại khóc lên, “Em xấu hơn chị cả mấy phần, nhưng dáng người em đẹp mà! Mặc dù ông xã em uống say mới phát sinh quan hệ với em, nhưng lúc đó anh ấy cũng nói em đủ to rồi!” Chị Uyển nói rồi ưỡn ngực lên.

Trần Đông suýt nữa bị chị ta làm cho tức điên.

Người vô sỉ gặp phải người vô sỉ hơn, mới biết cái gì là có nỗi khổ khó nói, giận dữ mà không phát ra được.

Trong chiếc xe con màu đen dừng ở bên đường, sắc mặt Mã Chí Thành sa sầm xuống nhìn trò cười ở cổng trường, trầm mặc hồi lâu, nói với tài xế: “Đi thôi.”

Lư Khải ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn nhìn, trong lòng hơi nghẹn đắng, thật ra ý này là do anh ta nghĩ ra, ông chủ không phản đối, còn bớt thời gian qua đây. Anh ta vốn tưởng rằng lần này có thể làm ông chủ toại nguyện, nhưng không ngờ cuối cùng chuyện lại phát triển thành như vậy.

Tề gia Trần gia kia, đúng là một đống rác rưởi.

Anh ta muốn thăm dò ý ông chủ, nếu như ông chủ không có hứng thú với cô gái kia, anh ta sẽ gây khó dễ cho Tề Tông Bình và Trần Quang ở công ty, khiến cho bọn họ mau cút đi!

“Ông chủ, hay là hẹn thẳng cô Tề đến câu lạc bộ Hoa Tiếu?”

Câu lạc bộ Hoa Tiếu là do một người anh em của Mã Chí Thành mở, Mã Chí Thành muốn chơi chút kích thích đều đến Hoa Tiếu, ở đó cái gì cũng có, chỉ cần Tề Tiểu Tô đi vào sẽ rất khó an toàn rút lui. Dù sao hoàn thành được chuyện tốt của ông chủ là được, ai quan tâm gì Tề Tiểu Tô kia sau này thế nào.

Nếu như nói Mã Chí Thành chỉ có chút dục vọng về thể xác của cô thì bình thường hắn sẽ đồng ý.

Mã Chí Thành nhìn anh ta một cái, trầm mặc đến mức trong lòng Lư Khải hơi thấp thỏm, sau đó nghe hắn nói: “Tạm thời đừng động đến cô ấy.”

Lư Khải kinh ngạc trong lòng, không ngờ hứng thú của ông chủ đối với Tề Tiểu Tô kia lại lớn như vậy!

“Vâng.”

Xe đi qua xe của Bạch Dư Tây, Tề Tiểu Tô nằm sấp xuống, sau khi xe đi qua hẳn mới ngồi dậy, giơ ngón giữa với đuôi xe kia.

Mẹ kiếp, Mã Chí Thành, sớm muộn gì cũng có một ngày bản cô nương giẫm hắn dưới chân.

Tề Tiểu Tô nhìn đồng hồ, vỗ vỗ lưng ghế của Bạch Dư Tây: “Thầy Bạch, có thể đưa em đến sân bay không?”

Cô bị lỡ không ít thời gian, vốn là hẹn gặp Nghiêm lão ở sân bay, bây giờ muốn gọi xe sợ sẽ không kịp.

“Đến sân bay á?” Bạch Dư Tây vừa khởi động xe, vừa nhìn chiếc xe xa xa trước mặt, như có điều suy nghĩ, “Xe của Mã Chí Thành?”

Tề Tiểu Tô không hề cảm thấy kỳ quái gì với việc anh nhận ra xe của Mã Chí Thành, bây giờ cô đã biết thân phận của Bạch Dư Tây, thái tử gia của tập đoàn Thế Giai. Tập đoàn Thế Giai và tập đoàn Lập Hoa được coi là đứng đầu của thành phố D, cùng với bất động sản Hải Chí của Mã Chí Thành, giải trí Đông Thần của Ngải tiên sinh, đây chính là bốn ông trùm của thành phố D.

Tại sao thái tử gia của tập đoàn Thế Giai lại đến Nhất Trung làm giáo viên tiếng Anh, nếu nói chỉ là vì hứng thú, chắc chắn Tề Tiểu Tô không tin. Hơn nữa, Bạch Dư Tây vẫn luôn qua lại mật thiết với cảnh sát hình sự của thành phố J và thành phố D, lần trước lùng bắt tội phạm ở núi sau thị trấn Minh Quang anh cũng tham dự.

Có điều, mỗi người đều có bí mật của mình, cô hoàn toàn không có hứng thú với bí mật của Bạch Dư Tây.

“Em chọc phải Mã Chí Thành à?”

Tề Tiểu Tô lắc lắc đầu: “Sao thầy không nói em gặp phải kẻ điên chứ.”

“Phải cẩn thận chút, bụng dạ tên Mã Chí Thành này rất khó lường, hơn nữa bên cạnh hắn có rất nhiều tiểu nhân, thường xuyên đưa ra những ý kiến bẩn thỉu.” Bạch Dư Tây cau mày, trong lòng thật sự hơi lo lắng.

Tề Tiểu Tô gật đầu: “Cảm ơn thầy Bạch nhắc nhở. Em sẽ cẩn thận.”

“Tiểu Tô, chúng ta thương lượng được không?”

“Cái gì ạ?”

“Sau này ở trường học em gọi tôi là thầy Bạch, ra khỏi trường học, em gọi tên tôi là được rồi.”

“Bạch Dư Tây?”

Bạch Dư Tây có chút không biết làm sao: “Bỏ họ đi.”

Tề Tiểu Tô còn chưa lên tiếng, Hệ thống Tiểu Nhất đã kêu lên: “Bản Hệ thống đại diện cho mình và Thiếu soái, từ chối yêu cầu này. Người đàn ông này vốn dĩ đã có ý đồ không trong sáng với cô, đây là chiêu trò muốn kéo gần quan hệ, đều là chiêu trò thôi, cô không thể đồng ý được.”

Còn chiêu trò nữa chứ.

Đây đúng là một Hệ thống tận tụy loại hình nữ quản gia cộng thêm bà tám, đến chuyện này cũng muốn quản à?

Thật ra cho dù Hệ thống không nói, Tề Tiểu Tô cũng không muốn gọi thân thiết như vậy. Cô không quên Úc Hà Tâm, cô gái đó lần đầu tiếp xúc sẽ cảm thấy rất nhiệt tình rộng rãi, nhưng thực ra lại là một cô gái có ý thức lãnh thổ vô cùng mạnh mẽ. Cô ta đã sớm gom Bạch Dư Tây vào phạm vi lãnh thổ của cô ta, bất kỳ ai muốn chấm mút đều sẽ bị cô ta coi là kẻ địch.

Cô không có cảm giác gì với Bạch Dư Tây, đương nhiên không muốn bỗng dưng chuốc phiền phức lên người.

“Em vẫn gọi thầy là thầy Bạch đi, thầy không cảm thấy họ của thầy đặt chung một chỗ với từ “thầy”, nghe rất có tính văn nghệ tươi mát sao?

Bạch Dư Tây bật cười.

Một cách xưng hô còn văn nghệ tươi mát gì chứ?

“Em muốn đi đâu?”

“Đi tham gia buổi đấu đá với Nghiêm lão.” Chuyện này Tề Tiểu Tô lại không muốn giấu anh, dù sao vốn dĩ chính Bạch Dư Tây dẫn cô đi làm quen với Nghiêm lão.

Bạch Dư Tây tăng ga, “Tôi biết chuyến bay Nghiêm lão đặt, hơn một tiếng nữa lên máy bay, vẫn còn kịp. Có điều, Tiểu Tô, em và Nghiêm lão đi tham gia cái buổi đấu đá đó phải cẩn thận hai người. Một người chính là đối thủ cũ của Nghiêm lão, Nghê Hào, đây là một kẻ rất hung ác nham hiểm, còn có một người, khách quen của buổi đấu đá, là nữ, tên là Hoàng Nhược Mi.”

“Hoàng Nhược Mi? Có quan hệ gì với Hoàng Nhược Quân không?” Tề Tiểu Tô nghe cái tên này hơi quen tai, nhớ tới lần trước đến thành phố J gặp được Hoàng Nhược Quân mà bên cạnh luôn có mấy người đàn ông đi theo đó.

Bạch Dư Tây ngẩn ra: “Em từng gặp Hoàng Nhược Quân rồi à?” Thấy Tề Tiểu Tô gật đầu, anh nói tiếp: “Đúng thế, Hoàng Nhược Quân là chị của cô ta, có điều tình cảm của hai chị em không tốt, nghe nói đã đoạn tuyệt mấy năm rồi.”