Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 660: Chí khí là cái gì




Có lẽ là cường độ ngăn chặn và quản lý của trường trung học phụ thuộc đối với loại tin đồn này rất mạnh, buổi sáng lời đồn vẫn còn xôn xao, đến buổi chiều đã lắng xuống rồi.

Mà đối với đám bạn học lớp 12/3 chân chính có thể tiếp xúc với Tề Tiểu Tô thì bị thành tích của cuộc thi lần này đả kích nặng nề, không ai quan tâm đến cái tin đồn nhảm đó nữa cả, tất cả đều đang thảo luận phải phân phối một trăm đề lớn trong vòng một tuần thế nào, còn có người giới thiệu nhà hàng thích hợp để liên hoan cho Tề Tiểu Tô nữa.

“Đúng rồi, trước kia em họ tớ đã từng đến thành phố D, nghe nói ở đó có một nhà hàng tên là Thịnh Tề Ngọc Tu, đồ ăn ở đó rất ngon! Nếu như bọn họ đến thủ đô mở chi nhánh thì tốt quá.” Một nữ sinh đeo niềng răng nhìn xuống đất nói.

Tề Tiểu Tô nhướn mày, không ngờ danh tiếng của Thịnh Tề Ngọc Tu đã truyền đến thủ đô rồi.

Thật ra đến thủ đô mở chi nhánh cũng chưa chắc không được.

“Tớ cũng đã nghe nói qua danh tiếng của Thịnh Tề Ngọc Tu rồi, cậu họ tớ đã từng ăn ở đó, nói ông chủ của cậu ấy thích nhất đến đó ăn cơm, thường xuyên lái xe hai tiếng đến thành phố D để ăn. Có điều cho dù Thịnh Tề Ngọc Tu mở chi nhánh ở thủ đô, hai nghìn tệ của chúng ta cũng chẳng gọi được mấy món đâu, nhất định là không tụ tập nổi.”

Tề Tiểu Tô nói: “Sau này đi, sau này có cơ hội, tớ thu hai nghìn tệ rồi làm một bàn thật ngon.”

“Ha ha ha.” Học sinh cả lớp đều cười vang.

“Nói như nhà hàng đó là của cậu ấy! Lại còn hai nghìn tệ làm một bàn thật ngon.”

Tề Tiểu Tô bị xem thường sờ sờ mũi.

Cô rất có thành ý mà.

Nhưng Doãn Học Hải luôn im lặng, Tề Tiểu Tô liếc cậu ta một cái, cau mày. Lần này, nghe nói thành tích của Doãn Học Hải bị thụt lùi, vốn dĩ đã dự đoán cậu ta sẽ đứng đầu, nhưng lần này trực tiếp rớt khỏi tốp 10 của lớp.

Buổi sáng lúc phát bài thi, Doãn Hỉ Chính đọc đến tên cậu ta, ánh mắt nhìn cậu ta cũng khiến cho người ta cảm thấy có chút kiềm chế.

Cho nên, chuyện của bố mẹ sao có thể không ảnh hưởng đến con cái được.

Nhưng Tề Tiểu Tô lại cảm thấy vấn đề của cậu ta không đơn giản như vậy, có điều cũng không thân lắm, cô không quen quan tâm chuyện của nhà người khác.

Lúc tan học, cô vừa đi về phía cổng trường, vừa gọi điện thoại cho Đồng Xán.

Đúng lúc đó Doãn Học Hải lại đi gần với cô.

“Đồng Xán, bây giờ tôi sắp ra ngoài rồi, các anh chuẩn bị đến đón tôi đi.” Cô biết chắc chắn bọn họ đã đợi ở bên ngoài rồi. Cúp điện thoại, Doãn Học Hải đã đi đến gần.

“Này, thánh học Tề, có xe tới đón cậu đúng không?”

Thánh học Tề là biệt danh mới hôm nay lớp 12/3 đặt cho cô. Bọn họ đều nói là phải dùng cái biệt danh này để khích lệ bản thân, tranh thủ cướp lấy cái mũ thánh học của cô.

“Ừ.”

“Tớ có thể...” Doãn Học Hải hơi xấu hổ nói: “Có thể đi quá giang một chuyến không? Đến bên phía trung tâm, nếu như không tiện đường thì cho tớ đến gần đó tìm chỗ nào xuống xe cũng được.”

Giao thông bên phía trường học cũng không tính là thuận tiện, trạm xe buýt cách nơi này một đoạn đường, hơn nữa thời gian tan học rất nhiều người đợi xe, nếu như không chen lên được chuyến này thì sẽ phải đợi chuyến tiếp theo. Rất nhiều học sinh đi xe đạp đến, đương nhiên cũng có rất nhiều nhà lái xe đưa đón.

“Đương nhiên là được rồi, cùng đi đi.” Trước khi trả lời Tề Tiểu Tô đã suy nghĩ qua, bây giờ phải nói là cô có chút nguy hiểm, nhưng lần này cô đã kêu Hệ thống mở rộng kiểm tra xem có sát thủ mai phục không rồi, hơn nữa Doãn Học Hải không phải là mục tiêu của đối phương, chắc sẽ không sao.

Cô nhìn ra được, Doãn Học Hải là có chuyện gì gấp phải ra ngoài.

Buổi sáng Doãn Học Hải không nhìn thấy cảnh Tề Tiểu Tô được bốn vệ sĩ cao lớn bảo vệ vào cổng trường, mặc dù nghe bạn học kể lại rồi nhưng cũng không mường tượng được bao nhiêu, cho là bọn họ khoa trương, nhưng đợi bọn họ đi tới cổng trường, thấy bốn người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc áo vest đen đang đợi ở đó, lúc bọn họ đi đến, một người trong đó hỏi rõ thân phận của cậu ta, mời cậu ta lên chiếc xe màu đen ở phía trước trước, sau đó bốn người mới bảo vệ Tề Tiểu Tô đi tới, bọn họ bảo vệ quanh cửa xe, để cô lên xe.

Cảnh tượng này khiến cho Doãn Học Hải không thốt được thành lời.

“Có phải đã doạ cậu rồi không? Trước đó tớ xảy ra chút chuyện, cho nên người lớn trong nhà hơi căng thẳng.” Đây là câu giải thích đầu tiên trong ngày hôm nay của Tề Tiểu Tô.

Doãn Học Hải cảm thấy đây là tình tiết chỉ có trong phim, ban đầu đúng là bị doạ một phen, nhưng rất nhanh lại cảm thấy có chút hưng phấn, chỉ là không dám biểu hiện ra quá, sợ Tề Tiểu Tô cảm thấy cậu ta cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng cậu lại cảm giác cuộc sống của cô thật ngầu!

Không giống cậu ta, bố mẹ ly hôn, mẹ lại như vậy...

“Doãn Học Hải, cậu không về nhà ôn tập làm bài, muốn đến trung tâm làm gì? Chuyện riêng à?” Tề Tiểu Tô hỏi. Trên thực tế, cô cũng phải đi qua trung tâm thật.

Doãn Học Hải gãi gáy, thấp giọng nói: “Cũng không có gì, tớ có hẹn phỏng vấn.”

“Phỏng vấn?” Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Công việc à?”

“Ừ, làm buổi tối và cuối tuần, ban ngày vẫn có thể đi học bình thường.” Doãn Học Hải cảm thấy đi nhờ xe cô, giấu cô cũng không hay lắm nên nói thật: “Buổi tối sáu giờ đến mười giờ, cuối tuần làm chín tiếng ban ngày. Chắc cũng không bận, chỉ là giúp trong quán cà phê.”

“Nhưng bây giờ là lớp mười hai, ngoài giờ học cậu đều đi làm thêm thì lấy đâu ra thời gian làm bài tập và ôn tập chứ?” Tề Tiểu Tô không tán thành.

“Được chứ, tớ đã tính qua rồi, buổi tối về đến nhà khoảng mười giờ bốn mươi, tắm xong đến mười một giờ, sau đó ôn tập đến một giờ sáng, vẫn được hai tiếng.”

“Vậy buổi sáng mấy giờ cậu dậy?”

“Sáu giờ.”

“Chỉ ngủ năm tiếng cậu sẽ không tỉnh táo được đâu.” Tiểu Tô nhíu mày: “Điều kiện kinh tế nhà cậu chắc cũng không khó khăn lắm chứ?”

Doãn Học Hải nói: “Vốn dĩ là được, nhưng bố mẹ tớ ly hôn rồi, lúc mẹ ly hôn xong rõ ràng đã tìm được người khác rất giàu có, nhưng vẫn tranh tài sản với bố tớ, bố tớ không muốn ầm ĩ với bà ấy, tiền tiết kiệm đều đưa cho bà ấy hết. Sức khoẻ của bà nội không tốt, cho nên tiền lương của bố phải nuôi nhà tớ, còn phải chi trả tiền thuốc men cho bà, cho nên không đủ.”

Vốn dĩ Tề Tiểu Tô không muốn hỏi rõ ràng như vậy, nhưng không ngờ Doãn Học Hải vì đi nhờ xe cô mà cảm thấy ngại, cô hỏi một câu liền trả lời ba câu, đã nói ra hết rồi.

Nghe cậu ta nói xong, Tề Tiểu Tô muốn giúp cậu ta, nhưng bất kể cô nói thế nào, Doãn Học Hải cũng đều không nhận sự giúp đỡ của cô.

“Không cần đâu, công việc tớ tìm bây giờ rất tốt, hơn nữa ông chủ đã nói rồi, chỉ cần làm tốt thì sẽ không bạc đãi, khách của quán cà phê đó toàn là người nước ngoài, tớ cũng có thể luyện khẩu ngữ, chuyện này tớ đã nói với bố rồi, ông ấy cũng đã đồng ý.”

Đến trung tâm, cậu ta kiên quyết xuống xe, nhanh chóng chạy về một phía. Tề Tiểu Tô nhìn qua đó, nhìn thấy một quán cà phê hai tầng tương đối sang trọng.

Trên đường đến bệnh viện, cô vẫn nghĩ đến chuyện của Doãn Học Hải. Cô thật sự khá thích hai bố con họ Doãn này, có khí khái, có chí khí, rộng lượng, có chí tiến thủ.

Vừa đến bệnh viện, xuống xe một cái cô liền nhận được điện thoại của bà Chương.

“Tiểu Tô, cháu đến thủ đô sao không nói với cô thế? Bây giờ cháu đang ở đâu, chỗ cô có một bữa tiệc vô cùng quan trọng, cháu nhất định phải tham gia nhé!”