Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 677: Toàn là cái kiểu gì không biết!




“Anh, mấy năm trước anh vẫn rất ủng hộ em theo đuổi anh Dật Quân, tại sao sau này lại cứ luôn phản đối em thế? Chính vì anh không giúp em, cho nên em mới không theo đuổi được anh ấy đấy!” Chương Linh Thù giậm chân: “Em không tin còn có người đàn ông nào tốt hơn anh Dật Quân cả, dù sao ngày nào anh ấy còn chưa kết hôn với Biên Hải Vi thì ngày đó em vẫn chưa từ bỏ!”

“Vớ vẩn!” Chương Vân Tễ nói: “Trước không nói hai người bọn họ thế nào, chỉ nói riêng quan hệ của hai nhà Nguyễn gia và Biên gia vốn dĩ đã vô cùng mật thiết rồi, hôn nhân của bọn họ thật ra đều được hai nhà vui vẻ tác thành, em chen vào có thể có tác dụng gì chứ? Còn nữa, trước đây Nguyễn Dật Quân và Biên Hải Vi vẫn chưa coi là hoàn toàn xác định quan hệ, lúc đó em vẫn còn nhỏ, anh chỉ nghĩ em đùa thôi, ủng hộ cái gì hả?”

Chương Linh Thù cắn môi.

Trước kia rõ ràng hắn không nói như vậy, lúc đó không phải nói Nguyễn Dật Quân là một trong những người đàn ông mà hắn quen có điều kiện phù hợp với cô nhất sao?

Hơn nữa, dã tâm của Biên gia lớn, luôn muốn dùng Biên Hải Vi để tìm một người chồng có điều kiện càng tốt hơn, chưa chắc đã có thể thành với Nguyễn Dật Quân, cô vẫn có cơ hội.

Tại sao bây giờ lại thay đổi hết rồi, lật mặt không thừa nhận!

“Vân Tễ, người con nói có điều kiện tốt hơn Nguyễn Dật Quân là ai thế?” Bà Chương lại động tâm. Điều kiện của Nguyễn Dật Quân đã rất tốt rồi, lúc hắn và Biên Hải Vi tuyên bố xác nhận quan hệ, bà ta cũng rất thất vọng, nhưng bây giờ nghe thấy con trai nói vẫn có một người có điều kiện tốt hơn, bà ta lập tức vui vẻ trở lại.

Đúng thế, con gái bà ta xinh đẹp như vậy, vốn dĩ nên xứng với người tốt hơn!

Chương Vân Tễ chỉ về phía Tề Tiểu Tô vừa đi: “Người hôm nay Tề Tiểu Tô đến đón, chính là người mà con nói, điều kiện của hắn tốt hơn Nguyễn Dật Quân.”

“Phi! Người cô ta đón?” Bà Chương bị ép đến chua ngoa. Bà ta nhìn con trai mình y như nhìn quái vật: “Có phải con bị con nhỏ đó hớp hồn đến điên rồi không hả? Không phải con nói chồng chưa cưới của nó đấy chứ?”

Bà ta tự tưởng tượng một chút, lập tức trợn to hai mắt, thất thanh nói: “Vân Tễ, con nghĩ ra cái ý gì thế hả? Bảo Linh Thù đi theo đuổi chồng chưa cưới của nó, sau đó con lại đi theo đuổi Tề Tiểu Tô hả?”

Như vậy, ngộ nhỡ mà thành thật, vậy quan hệ giữa hai anh em nó há chẳng phải là rất kỳ dị sao!

Chương Vân Tễ thật sự bị cách suy nghĩ của mẹ mình đánh bại rồi.

Chương Linh Thù rất xinh đẹp, nhưng với chỉ số thông minh của nó, Vệ Thường Khuynh người ta có Tề Tiểu Tô rồi, còn quay đi chọn Chương Linh Thù sao?

Không phải anh ta coi thường em gái mình, mà đó căn bản là chuyện không có khả năng.

“Người con nói là anh trai của Tề Tiểu Tô, cứ đợi ở đây lát đi, lát nữa hai người có thể tận mắt nhìn thấy người ta ngay thôi.”

Thật ra trước đó Tề Tiểu Tô nghĩ cũng không sai, Chương Vân Tễ đến đón em gái xuất viện cũng là đúng, nhưng Chương Linh Thù đã có thể xuất viện từ ba ngày trước rồi, là hắn tìm người nghe ngóng thời gian xuất viện của Đổng Ý Thành, sau đó ép Chương Linh Thù nằm viện thêm ba ngày nữa, cố ý đợi đến ngày hôm nay đến bệnh viện, chính là vì có cơ hội quang minh chính đại “vô tình gặp” Tề Tiểu Tô.

Nhưng hắn thật sự không ngờ, trước đó Tề Tiểu Tô còn bằng lòng nói một hai câu với hắn, lần này cô lại lạnh lùng như thế.

Cô càng như vậy, hắn càng muốn có được cô.

Tề Tiểu Tô tiến vào phòng, có một người đang đứng bên cạnh giường sắp xếp lại chăn, cái chăn màu trắng được anh gấp lại giống như một miếng đậu vuông vắn, không hề có vết nhăn.

Cuối cùng Đổng Ý Thành thay quần áo bệnh nhân, mặc quần áo của mình vào, cao lớn, khí thế, mang theo cảm giác mạnh mẽ của lính đặc chủng tinh nhuệ.

Áo len màu trắng, áo gió màu nâu, quần dài màu xám nhạt và giầy da màu đen, cả bộ từ đầu đến chân đều là Tề Tiểu Tô mua cho anh.

Bây giờ anh mặc vào quả nhiên rất đẹp.

“Anh, anh thu dọn xong cả rồi à?”

Tề Tiểu Tô nhìn cái túi bên cạnh giường, hơi ngẩn ra, không ngờ tốc độ của anh lại nhanh như vậy.

Đổng Ý Thành đứng thẳng, quay người lại, vết thương trên mặt đã khỏi hết rồi, gương mặt này đẹp trai không thua gì Nguyễn Dật Quân, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, một thân khí thế.

“Em gái, anh ở đây sắp được ba tháng rồi, người sắp bị mốc rồi. Mau đi thôi.”

Lương Lệ định tiến lên cầm túi, Đổng Ý Thành đã khoát tay ngăn anh ta lại, tự mình cầm.

“Xem ra anh thật sự muốn rời khỏi đây ngay rồi. Nhưng em còn mang đến một phần bữa sáng cho anh thì phải làm sao đây?” Tề Tiểu Tô nhấc cái túi tiện lợi trong tay lên: “Bánh bao cô Kim đích thân làm, còn có sữa ngũ cốc nữa.”

Đổng Ý Thành nhận lấy, nói: “Lên xe rồi ăn.” Anh không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, bao nhiêu năm huấn luyện và đủ loại nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm cực kỳ cao, tự dưng bắt anh phải nằm trên giường lâu như vậy, anh cảm thấy tay chân mình sắp không phải là của mình nữa rồi.

Tề Tiểu Tô cũng không nói được gì.

Ba người ra khỏi phòng bệnh, đi được một đoạn, lại phát hiện một nhà ba người Chương gia vẫn còn đang ở đây.

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua song cửa sổ ở hành lang chiếu qua, Chương Linh Thù vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Đổng Ý Thành khôi ngô cao lớn được ánh mặt trời chiếu rọi đi qua đây.

Trong nháy mắt, cô ta ngẩn ra, cứ tưởng đó là Nguyễn Dật Quân mà cô ta đã thích mấy năm nay, nhưng nhìn kỹ lại, mới phát hiện dung mạo của người đàn ông này còn anh tuấn hơn cả ngũ quan luôn luôn lạnh lùng của Nguyễn Dật Quân mấy phần.

Đây không phải là Nguyễn Dật Quân.

Chương Linh Thù hoàn hồn lại, đây chắc là người đàn ông mà anh trai nói tốt hơn Nguyễn Dật Quân rồi.

Tim cô ta đập rộn lên, vội vàng cúi đầu xuống, tự nói với bản thân mình, không thể dễ dàng đứng núi này trông núi nọ như vậy được, người cô ta yêu là Nguyễn Dật Quân.

Nhưng vừa nghĩ đến Nguyễn Dật Quân đã ở bên Biên Hải Vi rồi, cô ta lại đau lòng, không nhịn được lại nhìn Đổng Ý Thành lần nữa.

Tề Tiểu Tô cau mày, vô cùng ghét Chương Vân Tễ, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

“Tiểu Tô...” Lúc mấy người Tề Tiểu Tô đi qua, Chương Vân Tễ lại tiến lên.

Nhưng hắn còn chưa đến gần, Đổng Ý Thành đã giơ tay ôm lấy vai Tề Tiểu Tô, dẫn cô trực tiếp đi qua hắn, không hề dừng lại chút nào.

Lương Lệ đi sau khoảng hai bước, ngăn cản lại hành động định đuổi theo của hắn, cọ cọ đế giày, đợi bọn họ đã đi được một đoạn rồi mới bước theo.

“Nhìn đi, nhìn đi, đây là cái kiểu gia giáo gì thế hả?” Bà Chương tức giận giơ tay dụi trán, trước mắt tối lại: “Chương gia chúng ta từ lúc nào phải chịu sự coi thường như vậy? Chương Vân Tễ, mẹ nói cho con biết, sau này con không được nhắc đến Tề Tiểu Tô nữa? Còn có cả người đàn ông vừa nãy nữa, mẹ thấy nó chẳng khác gì chồng chưa cưới của Tề Tiểu Tô cả!”

“Mẹ....”

“Linh Thù, chúng ta đi!” Bà Chương không để ý đến hắn, kéo Chương Linh Thù đi.

Chương Vân Tễ siết chặt nắm tay lại.

Tề Tiểu Tô đợi ra khỏi thang máy mới cười hì hì vui vẻ. “Anh, sao anh biết em không thích cái gã vừa nãy thế?”

“Anh trai em đâu có mù, nhìn vẻ mặt lúc em thấy hắn là anh đã biết rồi.”

“Đúng đúng đúng, anh trai em là thông minh nhất.” Tề Tiểu Tô cảm thấy buồn cười.

Lên xe rồi, cô giục Đổng Ý Thành mau ăn sáng kẻo để lúc nữa sẽ nguội mất. Mà ở trong một toà nhà nhỏ thuộc quân khu, cửa phòng của Tần Yên Vũ bị đẩy ra.