Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 936: Liên minh - Mèo vờn chuột




“Chuyện này bà để tôi suy nghĩ thêm đã.” Ông ấy thấp giọng nói.

“Suy nghĩ cái gì? Ông còn sai người ngăn Mạt Na xin hồ sơ tin tức cư dân thay Thường Khuynh, ông thế này là muốn ngăn cản việc hôn nhân của nó và Mạt Na đúng không!”

Thủ trưởng ban chấp hành day day trán, mệt mỏi nói: “Tôi chỉ là cảm thấy, trước kia Mạt Na theo đuổi Thường Khuynh nhiều năm như vậy, Thường Khuynh đều không chấp nhận nó, chứng tỏ Thường Khuynh không thích kiểu con gái như Mạt Na. Bà quyết định thay nó như vậy, Thường Khuynh biết rồi không phải là sẽ giận bà sao?”

“Giận tôi! Giờ ông gọi luôn nó ra đây mà giận tôi đi này!”

Câu này lại khiến cho Thủ trưởng ban chấp hành phải day day hai đầu lông mày.

Vẻ mặt vốn bình tĩnh của ông ấy cuối cùng cũng bị phá vỡ, lộ ra sự đau khổ bi thương.

Cúp điện thoại, Thủ trưởng ban chấp hành nhìn ánh chiều tà buồn bã rải xuống bên ngoài.

Đến tầm tuổi như ông ấy rồi, cũng đã nếm được mùi vị bị mất đi. Không giống với mất đi trước kia, trước kia, ít nhất ông ấy vẫn còn có thể nhìn thấy anh, nghe được giọng nói của anh, biết anh trưởng thành rồi, biết anh càng ngày càng xuất sắc, nhìn anh dựa vào năng lực của chính mình mà nộp lên những bài thi xuất sắc, nghe người khác khen anh, ca ngợi anh, nghe thấy các cô gái reo hò vì anh, đỏ mặt run tim vì anh, ông ấy cũng thấy vinh dự.

Như vậy là đủ rồi.

Nhưng lần mất đi này, chính là mất đi vĩnh viễn.

Sẽ không còn nghe thấy, không còn nhìn thấy nữa.

Thậm chí, ông ấy cũng không có cách nào rửa sạch oan khuất giúp anh được.

Bởi vì mặc dù ông ấy là Thủ trưởng ban chấp hành tối cao của Liên minh các hành tinh, nhưng cũng không thể hoàn toàn nhúng tay vào chuyện nội bộ của quân đội được, hơn nữa, ông ấy cũng không thể để cho người khác nghi ngờ quan hệ của bọn họ, ông ấy không biết dùng thân phận gì để giúp anh cả.

Là ông ấy có lỗi với đứa bé đó!

Nếu nói là mắc nợ, người mà ông ấy nợ nhiều nhất chính là anh.

“Thưa Thủ trưởng.” Bên ngoài có người gõ cửa, đồng thời, màn hình bên trong phòng sáng lên, Thủ trưởng ban chấp hành ngước mắt lên nhìn, thấy là trợ lý của mình, ông nhanh chóng thu lại vẻ bi thương đau khổ trên khuôn mặt.

“Chuyện gì thế?”

“Cháu của tướng quân Mali, cậu Thế Trạch gọi điện thoại đến phòng làm việc, nói muốn khiếu nại quân đội.”

“Ồ, còn có loại chuyện này nữa à?” Thủ trưởng ban chấp hành kinh ngạc. “Cậu ta có nói là đã xảy ra chuyện gì không?”

“Thiếu tướng Bành hiện đang thi hành quân vụ, nổ súng ở chỗ trường đua ngựa Lạc Phi.”

Nghe đến đây, Thủ trưởng ban chấp hành thật sự kinh ngạc: “Nổ súng ở thủ đô Liên minh, bên chỗ quân đội là ai phê chuẩn?”

“Tướng quân Mali phê chuẩn, nói là phải bắt một người phụ nữ tên là Tề Vân Diên.”

“Chuyện gì thế hả? Tề Vân Diên? Cái tên này nghe rất lạ, là tinh tặc à?”

“Thủ trưởng có muốn kiểm tra những chuyện đã xảy ra mà văn phòng đã tra ra được không?”

“Còn bao lâu nữa thì bữa tiệc bắt đầu?”

“Sau mười phút nữa.”

“Vậy thì truyền tài liệu hình ảnh qua đây để tôi xem xem.” Thủ trưởng ban chấp hành dừng một chút, nói: “Nếu như Tướng quân Mali đến thì mời ông ấy vào đây trước.”

“Rõ.”

Tề Tiểu Tô không ngờ cô mới đến Liên minh các hành tinh, tài liệu cũng đã bị đưa tới mặt bàn của Thủ trưởng ban chấp hành tối cao rồi.

Lần này thật sự khiến chuyện này rùm beng đến nỗi tiếng tăm của cô đã sắp vượt qua nhân vật nổi tiếng thứ chín mươi lăm của Liên minh các hành tinh rồi.

Cái tên Tề Vân Diên này trở thành đối tượng mà các thế lực lớn đều tranh nhau nghiên cứu.

Lúc này, cô đang ngồi ở ghế phụ, nhìn Vệ Thường Khuynh thành thạo điều khiển xe bay nghiêng qua lại như con thoi trên không trung, chú ý tình hình dưới mặt đất, khống chế đợt tấn công vòng thứ hai của những chiếc xe không kia.

Bành Khố Các hung dữ siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm màn hình, nhìn những chiếc xe kia vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đột phá vòng vây của hắn.

“Nhất định Tề Vân Diên đang ở trong chiếc xe nào đó đợi xông ra, các người nhìn thật kỹ cho tôi, không được bỏ qua một chiếc nào cả! Bắt sống!”

Hắn nói đến phía sau, trong tai nghe đột nhiên có ít tạp âm, khiến cho giọng nói của hắn không được rõ lắm.

Ánh mắt Bành Khố Các lập tức rét lạnh, ra dấu với thuộc hạ đang điều khiển bảng điều hành tổng ở bên cạnh.

Có người muốn xâm nhập vào hệ thống chỉ huy của hắn!

Được lắm!

To gan lắm!

Tra, lập tức vây quét thông tin của đối phương!

Hắn sắp có thể bắt được đối phương rồi!

Đối phương có thể điều khiển nhiều xe như vậy, chắc chắn cũng nấp trong bóng tối, có một cái trí tuệ nhân tạo dũng mãnh! Là Tề Vân Diên à? Hay là người chi viện đến tiếp ứng cho cô?

Bọn họ muốn chết rồi mới dám xâm nhập vào hệ thống chỉ huy của hắn!

Lần này để xem bọn họ gánh thế nào!

“Bị hắn phát hiện rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất thở dài: “Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi.”

Chỉ thiếu chút nữa thôi là nó có thể thành công xâm nhập vào hệ thống chỉ huy của Bành Khố Các, đến lúc đó là vui rồi.

Nhưng quả nhiên Bành Khố Các vẫn có bản lĩnh của hắn, rất nhạy bén.

Hơn nữa, bây giờ hệ thống chỉ huy của quân đội dũng mãnh hơn nửa năm trước rất nhiều, cho dù là nó muốn xâm nhập thì cũng có khó khăn nhất định.

Tề Tiểu Tô nhướn mày: “Nếu hắn đã phát hiện ra vậy chắc chắn sẽ lập tức truy xét theo dấu vết qua đây.”

Bất kể nói thế nào, bọn họ đã an toàn rút lui ra ngoài rồi, nhưng vẫn nấp nhìn Bành Khố Các tử thủ trường đua ngựa Lạc Phi, phân cao thấp với một đống xe không, loại cảm giác này quá sảng khoái.

Giống như mèo vờn chuột vậy.

Bành Khố Các là con chuột, còn Vệ Thường Khuynh chính là mèo.

Bây giờ cô đã hơi hiểu tại sao sau khi Vệ Thường Khuynh xảy ra chuyện, Bành Khố Các lại bành trướng nhiều như vậy rồi, gần như có thể nói là có chút đánh mất chính mình. Đó là bởi vì Vệ Thường Khuynh mạnh hơn hắn quá nhiều, trước kia nhất định là hắn bị Thiếu soái chèn ép cho không thở nổi, sau đó phát hiện mình lại có thể hủy diệt ngọn núi lớn đè trên đầu này rồi, lập tức cảm thấy mình quá lợi hại, lợi hại hơn Vệ Thường Khuynh nhiều rồi, những thứ hào quang thuộc về Vệ Thường Khuynh trước kia cũng nên là của hắn rồi, cho nên hắn cứ bành trướng như vậy.

“Không sao, hắn phát hiện ra thì càng tốt, hắn sẽ càng tin là chúng ta vẫn còn đang ở trong trường đua ngựa, đang nghĩ cách để xông ra ngoài, cho nên hôm nay hắn sẽ đối đầu đến cùng với trường đua ngựa Lạc Phi.” Vệ Thường Khuynh rồi khoé miệng hơi cong lên lộ ra một nụ cười vô sỉ.

Nhưng Tề Tiểu Tô lại thích anh như vậy.

Đây mới là người đàn ông của cô chứ, bị ức hiếp đương nhiên phải hung hăng trả thù lại rồi.

Bây giờ không thể lấy mạng của Bành Khố Các được, hơn nữa muốn lấy mạng của hắn thì hời cho hắn quá, phải chơi hắn một vố, đập tan sự tự tin của hắn, khiến cho hắn phát hiện mình thật sự không bằng người khác! Đó mới là sự đả kích lớn nhất đối với hắn!

Huống hồ, bọn họ muốn quay về tuyệt đối không phải là để giết người trả thù, mục đích của bọn họ là rửa sạch nỗi oan của Vệ Thường Khuynh! Giành lại vị trí thuộc về anh!

Dẫu sao đây cũng là Liên minh các hành tinh mà anh yêu.

Tề Tiểu Tô quay đầu lại nhìn Tần Tốc.

Anh ta vẫn ngây ngốc đứng ở chỗ đó, nhìn bóng lưng của Vệ Thường Khuynh.

Không, bởi vì có ghế ngồi, bóng lưng cũng không nhìn được, chỉ có thể nhìn cái gáy của anh, nhưng anh ta lại có thể nhìn đến nửa ngày như vậy.

Chẳng khác nào si mê.

Tề Tiểu Tô bật cười.

“Tần Tốc, anh đang làm hòn vọng phu đấy à, tôi cảnh cáo anh, đây là người đàn ông của tôi, tôi sẽ không nhường cho anh đâu.” Mắt còn đỏ lên ngẩn ra nhìn chằm chằm nữa chứ.

Đúng là phục mà.

“Nói linh tinh cái gì đấy?” Vệ Thường Khuynh không nói nổi giơ tay ra véo má cô.