Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 949: Liên minh - đuổi kịp tôi không




Đừng có đùa nữa!

Dương Tín cười chế nhạo: “Nếu như hai người có thể quẹt thẻ mở cửa lớn của E8706 trước mắt chúng tôi, vậy chúng tôi đương nhiên sẽ công nhận thân phận chủ hộ của hai người, lập tức xử lí thủ tục, sau này hai người vào Thiên Vực tuyệt đối sẽ không gặp trở ngại gì.”

“Được.”

Vệ Thường Khuynh gật đầu, gửi cho Tề Tiểu Tô một ánh mắt ám hiệu.

Tuy rằng anh không nói gì với cô trong đầu, nhưng chỉ cần một ánh mắt, Tề Tiểu Tô đã hiểu ý của anh.

Cô chớp mắt.

Hai người ngầm hiểu ý nhau, sau khi trao đổi ánh mắt, không cho đối phương thời gian để phản ứng, lập tức chạy qua đó, hai người xuất phát đồng thời, mỗi người gạt ngã một người trong đội đối phương, nhanh chóng chạy về phía đỗ mô tô bay.

“Mau cản họ lại!”

Dương Tín phẫn nộ quát lên.

Gan to bằng trời, còn dám cướp xe!

Nếu như chỉ là mấy đôi tình nhân tới tản bộ, đuổi đi là được, nói tống họ vào tù là dọa họ thôi.

Nhưng mà, dám cướp mô tô bay thì không phải một đôi tình nhân bình thường đâu!

Hai người này có thể coi như phần tử tội phạm đột nhập Thiên Vực!

Họ có súng, lúc cần thiết có thể nổ súng!

Tốc độ của Dương Tín rất nhanh.

Đối với nhân viên bảo vệ mà nói, tốc độ của anh ta có thể coi như thuộc top đầu rồi.

Tiếc rằng, lần này anh ta gặp phải Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô

Hai người nhanh hơn anh ta một bước, nhảy lên một chiếc mô tô bay, Vệ Thường Khuynh nắm chắc tay lái, không hề dừng lại dù chỉ một khắc, lập tức đạp chân ga.

Dường như chỉ lo chạy thoát thân mình, hoàn toàn không nhìn tới Tề Tiểu Tô ở phía sau.

Ngay vào lúc Dương Tín tin rằng Tề Tiểu Tô đã bị anh bỏ lại phía sau, anh ta nhìn thấy Tề Tiểu Tô chạy nhanh qua đó, một chân đạp lên một chiếc mô tô khác, cơ thể vọt lên, bay về phía trước, ngay thời điểm chiếc xe của Vệ Thường Khuynh lao đi như tên bắn ra khỏi cung, cô đáp ngay tại phía sau anh, ngồi vững vàng, một tay ôm lấy eo Vệ Thường Khuynh, một tay vẫy vẫy chào bọn họ.

“Mau đuổi theo đi, động tác nhanh nhẹn lên nhé.” Cô nói vậy, còn phát ra một tiếng cười trong trẻo vui tai.

Quá vênh váo!

Dương Tín nghiến răng, lập tức lái xe đuổi theo.

“Dừng lại! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!” Anh ta hét lên.

Nhưng tốc độ của Vệ Thường Khuynh nhanh đến mức không có thật.

Khi anh ta hét ra câu đó, Vệ Thường Khuynh đã đưa Tề Tiểu Tô xông thẳng về phía cổng Thiên Vực.

“Đội trưởng, họ không vào được đâu!”

Một bảo vệ khác hô lên.

Muốn vào cửa lớn, cũng phải quẹt thẻ mới vào được.

Nhưng câu nói kia vừa ra khỏi miệng, họ đã thấy cửa lớn trượt mở, chiếc xe kia vọt vào ngay tức khắc, hoàn toàn không dừng lại dù chỉ nửa giây.

Làm sao mà hai người đó vào được!

Mang theo nỗi nghi hoặc khiếp sợ, ba chiếc xe mô tô bay theo sát phía sau.

Sau đó họ phát hiện ra mình đã đánh giá bản thân quá cao!

Đừng nói tới nổ súng!

Với tốc độ này, họ căn bản còn không kịp rút súng ra!

Nếu như rút súng ra, thì sẽ không đuổi kịp, nếu như muốn đuổi kịp, thì đừng nghĩ tới chuyện rút súng nữa, kể cả có rút ra rồi cũng không ngắm chuẩn được!

Vốn còn hi vọng rằng họ không biết phương hướng của E8706, họ còn kịp hô hoán người khác tới bao vây, nhưng mà, Vệ Thường Khuynh đang hướng thẳng về phía E8706!

Từng mảnh rừng cây, từng mảnh rừng hoa, thấp thoáng trong đó là những con đường sạch sẽ.

Hương hoa thơm ngào ngạt tràn vào cánh mũi, khiến lòng người khoan khoái.

Nơi đây không có dáng vẻ giống khu dân cư trong ấn tượng của Tề Tiểu Tô.

Cô nghĩ rằng sau khi tiến vào ít nhất cũng nhìn thấy biệt thự. Tuy là vườn hoa được quy hoạch ra, nhưng ít nhất cũng phải có một biệt thự nằm ở đó có thể thấy được từ xa.

Nhưng không phải vậy.

Vừa tiến vào, Vệ Thường Khuynh đã rẽ vào một hướng khác theo bản đồ chỉ dẫn mà Hệ thống Tiểu Nhất cung cấp, khung cảnh sau đó biến thành những rừng cây, rừng hoa, đường ẩn trong rừng cây, cứ như đi vào rừng rậm vậy, nhưng khu rừng như vậy ẩn giấu cả một biển hoa, trong biển hoa còn có các pho tượng và đài phun nước, thỉnh thoảng sẽ thấy những cây cầu tản bộ có kết cấu rất mới lạ, hình vòng nè, hình chữ S nè, nằm giữa biển hoa, cao thấp đủ cả.

Đâu có thấy được căn nhà nào khác đâu.

Nhất thời cũng không thể ngó thấy E8706.

Mà khi họ cuối cùng cũng nhìn thấy kiến trúc nhân tạo, lại phát hiện ra đó đâu phải biệt thự chứ, là một lâm viên cực kì lớn thì đúng hơn!

Có chút khác biệt với các lâm viên thời cổ đại.

Đá tảng dựng thành tường, cửa lớn làm bằng thép không gỉ chạm khắc rỗng lớn đến mức đủ cho bốn chiếc xe dàn hàng ngang tiến vào, phong vị cổ kính, tuy rằng nó được chạm khắc rỗng, nhưng nhìn độ dày đó, nếu không mở bằng hệ thống điện, một người không thể nào đẩy được.

Bên trong là hoa và cây cỏ chi chít chằng chịt rồi mới đến tòa kiến trúc có thể thấy được từ bên ngoài.

Khác với tưởng tượng của Tề Tiểu Tô, tòa kiến trúc này là kiểu kiến trúc chín tầng lầu đan xen vào nhau, mỗi tầng đều là tường đá nguyên bản cộng với thủy tinh lấp lánh, chín tầng, mỗi tầng đều có một căn nhà vườn xanh rì, trồng nào hoa nào cây, có một con đường bao quanh chín tầng lầu, có thể lái xe thẳng lên lầu thứ chín.

Ở bên ngoài cửa lớn của lầu một có một hồ bơi uốn lượn, hiện tại không có nước, nhưng bên trong hồ bơi lát đầy gạch men màu bạc và xanh thẫm, có thể tưởng tượng ra, khi đổ nước vào, bật đèn trong hồ thì sẽ đẹp biết bao.

Tề Tiểu Tô sững sờ.

Tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước rằng ngôi nhà này sẽ không quá tệ, nhưng cô không thể ngờ nó lại xa xỉ đến thế!

Hơn nữa, chín tầng lầu, mỗi tầng đều có vườn treo, trong vừa treo còn trồng đủ loại cây và hoa dây leo, có thể trực tiếp lái xe lên tầng thứ chín, khi không lái xe, con đường uốn quanh chín tầng lầu ấy trở thành một sườn dốc trong nhà có thể dùng làm đường chạy bộ! Căn nhà như thế, ở thế kỉ 21, cô không dám mơ tưởng tới.

Quá khoa trương!

Còn chưa biết bên trong trông như thế nào!

Nhưng mà, chín tầng lầu chiếm diện tích vài trăm mét, bên trong lớn đến mức độ nào, cũng có thể hình dung ra.

Hai người sống ở căn nhà như thế này, đúng là xa xỉ đến cực điểm.

Hai người đến bên cửa, phía sau vẫn chưa thấy bóng dáng đám người Dương Tín, nghĩ thôi cũng biết, tốc độ của Vệ Thường Khuynh đã bỏ lại họ bao nhiêu cung đường rồi.

“Xuống mở cửa.” Vệ Thường Khuynh hất đuôi xe, phanh gấp lại, vừa vặn để Tiểu Tô xuống xe ngay trước ổ khóa.

Ở đó chỉ có một tấm thủy tinh mà thôi.

Nhưng Tề Tiểu Tô biết, tấm thủy tinh này an toàn và chắc chắn hơn bất kì loại khóa nào mà cô từng biết.

Thẻ thủy tinh ở ngay trên cánh tay cô.

Cô khởi động thẻ thủy tinh, quét lên bề mặt.

Một tiếng “tinh” vang lên.

Khi Dương Tín đuổi tới nơi, vừa vặn nhìn thấy cánh cửa lớn mà họ nhìn thấy từ xa chầm chậm mở vào phía trong.

“Két!”

Họ dừng xe, sững sờ nhìn cánh cửa lớn mở ra, nhìn thấy Tề Tiểu Tô đứng bên cửa chớp mắt với họ, nhìn Vệ Thường Khuynh xuống xe, dừng lại, đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô, khoác tay lên vai cô, sau đó nhướn mày nhìn họ.

“Đội, đội trưởng, tôi không nằm mơ phải không? Họ, họ thực sự là chủ nhân của E8706...” Một đội viên sững sờ nhìn cánh cửa mà hỏi lại.

Còn phải hỏi sao?

Khóa cửa của E8706 là loại khóa bằng thẻ thủy tinh mới nhất ở Liên minh, ngoài thẻ thủy tinh ra, không có thứ gì có thể mở ra được nữa, cho dù có là siêu trộm khét tiếng hay chuyên gia mở khóa gì, muốn mở được khóa này, ít nhất cũng phải tốn chút thời gian chứ? Không thể nào mở cửa ra dễ dàng như vậy được.