Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ

Chương 6: Chương 6






Nữ giúp việc Viễn Viễn nhìn thấy bóng dáng của Lê Đình Nam, vì vậy vội vàng chạy như bay về bẩm báo.
Lúc này vẻ mặt của Hứa Nhược Mộng toát lên vẻ mừng rỡ, nhân lúc này cô ta sửa sang lại dung nhan và quần áo của mình để ra nghênh đón.
“Đình Nam, hôm nay anh làm việc có một không? Em đã tự tay chuẩn bị trà chanh nấu ẩm cho anh rồi, đợi lát nữa anh nếm thử một chút nhé!
Lệ Đình Nam đi bộ mang theo cơn gió, sải bước đi đến bậc thang nơi cánh cửa lớn ở biệt thự, anh vừa đi đến cửa đã nhìn thấy dáng vẻ ấm áp tươi cười của Hứa Nhược Mộng.
Tiếng ồn bên tại giống như tiếng muỗi vo ve vo ve khiến Lệ Đình Nam hơi nhíu mày.
Anh theo thói quen mà cởi áo khoác xuống, ném sang cho người giúp việc.
Hứa Nhược Mộng đứng chờ đợi ở bên cạnh anh liếc ánh mắt sắc lẹm, vội vàng giành cầm lấy trước.

Cô ta khom lưng, làm ra dáng vẻ của một người vợ hiền đức, một người mẹ mẫu mực.
Lệ Đình Nam liếc mắt nhìn Hứa Nhược Mộng, hơi nhíu mày rồi cuối cùng cũng không sốt ruột mà lên tiếng nói.
Anh đi đến bên ghế sofa rồi ngồi xuống, vừa rủ mắt xuống thì nhìn thấy cốc trà chanh đặt ở trên bàn trà nhỏ.
Hai lát chanh mỏng nổi lên trên mặt nước, vỏ chanh đã được rửa sạch sẽ bóng loáng và hai nửa múi cam nhỏ màu xanh nằm dưới đáy cốc.

Ánh sáng màu xanh và màu cam chiếu rọi đan xen vào nhau.
Màu sắc này khiến người ta cảm thấy rất thoải mái khoan khoái, khiến anh nhớ đến Anna, nhà điều chế nước hoa đứng đầu Thế Giới mà anh vừa mới gặp ngày hôm nay.
Hành vi của người phụ nữ đó rất suồng sã, lại rất táo bạo gan dạ.

Nhưng thật ra bên trong cô ta lại rất bảo thủ và e thẹn.
Chỉ cần một nụ hôn cũng khiến cô ta thể hiện ra kỹ thuật hôn vụng về của mình.
Khá là thú vị.
Lệ Đình Nam hơi nhếch khoé môi, cầm cốc trà chanh ở trước mặt lên rồi uống một ngụm.

Xộc đến và hương vị ngọt ngào, sau đó là vị chua mà đường cũng không thể kìm hãm được.
Lệ Đình Nam nhíu mày, lại cảm thấy không hứng thú gì cả.
Hứa Nhược Mộng vội vàng lén đưa chiếc áo khoác vest cho người giúp việc, dặn dò cô ta cầm lên trên tầng treo trong phòng ngủ của Lệ Đình Nam.

Sau đó cô ta quay người muốn ngồi sát vào Lệ Đình Nam.
Lệ Đình Nam liếc nhìn cô ta.
Ánh mắt lạnh lùng khiến trong lòng Hứa Nhược Mộng hoảng hốt, sau đó vội vàng ngồi xích ra với khoảng cách một người.
Hứa Nhược Mộng không cam lòng mà cắn môi, rồi lại nặn ra nụ cười vui vẻ.
“Đình Nam, em đã nghiên cứu cốc trà chanh này rất lâu và pha chế đặc biệt hơn.

Có ngon không?”
Lệ Đình Nam gác chắn, đầu gối bắt chéo vào nhau, dáng vẻ vừa tạo nhã vừa lạnh lùng: “Tạm được”
Bình luận một cách rất thờ ơ hững hờ.
Cốc trà chanh này cô ta đã chuẩn bị cả một người, cắt những lát chanh mỏng mấy tấc rồi lại đun đường mấy phút.

Sau đó cô ta nếm thử mấy chục lần, tính toán chính xác rồi cuối cùng mới ra được một cốc trà chanh hoàn mỹ nhất này.
Thế mà Lệ Đình Nam chỉ hững hờ uống một ngụm.
“Đình Nam, nếu như anh không hài lòng thì em có thể cải thiện nó hơn.”
Hứa Nhược Mộng khoanh tay lên đầu gối, nắm chặt lấy ngón tay cái của mình một cách căng thẳng.
Trong hai tiếng ngủ trong phòng khách quý, tâm trạng của Lê Đình Nam vốn rất thoải mái.

Nhưng dưới sự công kích lải nhải không ngừng về cốc trà chanh của người phụ nữ này, huyệt thái dương của anh đột nhiên căng lên rất đau đớn.

Lệ Đình Nam xoa huyệt Thái Dương rồi đột nhiên đứng dậy, đi lên trên tầng.
Hứa Nhược Mộng đuổi theo hai bước.
Lệ Đình Nam thấy động tỉnh phía sau lưng mình, anh dừng bước chân lại rồi ném một câu ra mà không thèm quay đầu.
“Cô điều chế nước hoa ở tập đoàn Hứa Thị đi.

Cô không có thiên phú để làm trà đâu, đừng lãng phí thời gian nữa”
Bóng dáng cao lớn của anh biến mất ở chỗ ngoặt ở cầu thang trên tầng, rất nhanh tiếng đóng cửa phòng sách vang lên.
Vẻ mặt Hứa Nhược Mộng tái nhợt, tim đập thình thịch lảo đảo bước đi.
Khó khăn lắm cô ta mới vịn vào ghế sofa và đứng vững được.
Ở tập đoàn Hứa Thị, không ai có thể làm lay chuyển được thân phận quản lý người điều chế nước hoa của cô ta.

Nhưng cô ta cũng chỉ dựa vào mấy chai nước hoa được bảo quản mà mình đã ăn trộm được từ Hứa Nhược Phi năm đó.
Những năm gần đây, cô ta không hề có sản phẩm nghiên cứ chế tạo nào mới cả.
Thỉnh thoảng cô ta chế ra được vài hàng mẫu, sau khi loại trừ dư luận thì tiến hành bán với quy mô lớn.

Nhưng lượng tiêu thụ rất ít nên đã khiến cho tập đoàn Hứa Thị trở thành một trò cười.
Những năm qua, cô ta tự xưng mình là người điều chế nước hoa đứng đầu Lâm Xuyên, nhưng đó chỉ là đạo danh lừa đời mà thôi.
Trong khi hưởng thụ danh dự này, tô ta cũng nơm nớp lo sợ, sợ rằng mình bị người ta vạch trần.
Mà đến bây giờ, sự bao dung lúc đầu của Lệ Đình Nam càng ngày càng bắt bẻ bới móc đổi với cô ta.
Là bởi vì từ trước đến nay cô ta không hề chiếm được vị trí nào trong lòng anh ta sao?
Chẳng lẽ bao nhiều năm như vậy đều là do cô ta tự mình đa tình sao?

“Cô Hứa, cô không sao chứ?”
Nữ giúp việc thấy vẻ mặt cô ta trắng bệch thì tốt bụng lên phía trước hỏi han.
“Cút!” Hứa Nhược Mộng bị người ta nhìn thấy vẻ nhếch nhác thảm hại của mình, trong lòng vô cùng chán nản mà nghiêng đầu trợn trừng mắt.
Nữ giúp việc vô cùng hoảng sợ, vội vàng lo lắng mà lùi xuống.
Hứa Nhược Mộng siết chặt nắm đấm, đi lên trên tầng với vẻ mặt tái nhợt rồi đi về phòng ngủ của mình.
Hứa Nhược Mộng ngồi xuống tấm thảm Ba Tư trong được nhập khẩu trong phòng ngủ, mở chiếc laptop ra một cách thô bạo rồi mở email ra.
Không còn nhiều nước hoa nữa.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, cô ta sẽ không thể nào nắm được Lê Đình Nam trong tay nữa.
Cô ta tuyệt đối không thể để mất đi danh phận vợ sắp cưới của Lệ Đình Nam.
Hứa Nhược Mộng mở hòm thư của Anna, gửi liên tục ba thư thúc dục, hơn nữa còn ra tiền thù lao rất cao.
Trời càng ngày càng về khuya, ánh sao rải rác khắp nơi.
Hứa Nhược Phi ẩn mật khẩu, đẩy cửa đi vào nhà trọ.
Hứa Nhược Hy đang vui vẻ chơi đồ chơi Lego trên ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân mẹ mình quay về từ xa thì bước đôi chân nhỏ nhào đến, ôm chầm lấy đùi Hứa Nhược Phi.
Cô bé ngước cái đầu nhỏ, tròn xoe đôi mắt: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô con gái nhỏ, Hứa Nhược Phi ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: “Mẹ cũng nhớ Dịch Làm lắm”
Cô đặt cô bé lên ghế sofa, Hứa Nhược Phi hìn thấy cô bé ghép được một nửa bộ Lego Star Wars Millennium Falcon thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đây chính là bộ Lego dành cho người lớn chơi, cô nhóc tinh ranh Hứa Nhược Hy lại ghép được một nửa nhanh như vậy.
Hứa Nhược Phi không khỏi cúi đầu mà hôn một cái lên trên gương mặt nhỏ bé của cô bé: “Nhược Hy nhỏ quá, tối nay mẹ làm món súp gạo nấm khoai mà con thích ăn nhất”
Hứa Nhược Hy hôn một cái lên trên gương mặt Hứa Nhược Phi, gương mặt nhỏ bé rất vui vẻ.
Hứa Nhược Phi xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Nhược Hy, anh con đâu?”
Cô vừa mới dứt lời đã nhìn thấy Hứa Nhược Hy che mặt lại: “Anh trai không cho phép Nhược Hy nói”
Hứa Nhược Phi nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Nói thật sẽ được khoan hồng, có phải anh con lại làm ra chuyện xấu gì không?”
Hứa Nhược Hy liếc nhìn Hứa Nhược Phi qua kẽ tay.
Hứa Nhược Phi nhìn chằm chằm vào động tác nhỏ của cô con gái bé bỏng của mình, đôi mắt cô loé lên rồi vội vàng quay người bước nhanh đến phòng khách.


Phòng trọ này không lớn, chỉ là một căn hộ một phòng khách ba phòng ngủ.

Bên ngoài còn có thêm ba ban công rộng rãi thoải mái đủ để cho ba người sử dụng.

Hứa Nhược Phi bắt được Hứa Đình Phong ở trong phòng khách, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh lùng của cậu bé đang nhìn chằm chằm vào máy tính.

“Hứa Đình Phong! Con lại tự tiện đụng vào máy tính!” Hứa Nhược Phi cố tình cướp lấy cái máy tính, Hứa Đình Phong không hề cảm thấy áy náy khi bị bắt lấy chút nào, cậu bé ôm cánh tay, liếc mắt nhìn cô em gái đang núi phía sau lưng Hứa Nhược Phi.

Ánh mắt này như đang nói: Sao0 em không bảo với anh là mẹ về rồi? Hứa Nhược Hy chu cái miệng nhỏ của mình: Anh à, điều này không thể trách em được.

Ai bảo anh không để ý đến động tĩnh bên ngoài.

Bé lớn bé nhỏ nhà mình giao tiếp qua ánh mắt, Hứa Nhược Phi nhìn thấy mà dở khóc dở cười.

Cô mở máy tính ra, liếc mắt nhìn qua, sau đó đôi mắt xinh đẹp lại liếc về phía Hứa Đình Phong: “Con nói đi, con lại làm cái gì vậy?”.

Kể từ khi cô bắt được Hứa Đình Phong hack vào máy tính của chủ tịch tập đoàn Lệ Thị một cách thần không biết quỷ không hay, Hứa Vũ Tình cảm thấy vô cùng lo lắng rằng liệu cậu bé vẫn còn nhỏ tuổi nếm được chỗ tốt thì lần sau có ngày càng táo tợn hơn, không cẩn thận ngã sang con đường không đứng đắn hay không.

Vì vậy đã nhiều lần cô nghiêm khắc khi quản cậu bé sử dụng máy tính.
Cho nên lúc này huyệt Thái Dương của cô đang nhảy lên rất dữ dội.
Hứa Nhược Phi chống tay lên trán, vẻ mặt hơi tái nhợt và thở dài một hơi sâu.
Hứa Đình Phong thấy mẹ mình có vẻ giận thật rồi, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng bình tĩnh như của ông cụ non lập tức hiện lên vẻ lo lắng, được cô em gái đẩy mấy cái nên đành ngoan ngoãn đi tới, cái đầu nhỏ cúi gằm xuống đất, hai cánh tay nhỏ nhắn khoanh vào để trước ngực, mặc dù xin lỗi nhưng giọng nói vẫn vô cùng kiêu ngạo, “Mẹ, xin lỗi, con không nên tự tiện chạm vào máy tính của mẹ”
“Hử?” Hứa Nhược Phi nhíu mày.
Hứa Đình Phong ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu, “Con chỉ xóa bốn cái email mà thôi.”