Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 89




Trấn Nam vương phủ, Lâm Cẩm Nghi đang cùng Tiêu Tiềm ngồi một chỗ, nghe mật thám ở núi Lạc Thanh bẩm báo tình huống Sầm Thoa và Kỷ thị ban ngày.

Lâm Cẩm Nghi nghe xong, cong khóe miệng, trên mặt khó được xuất hiện dáng vẻ hớn hở.

Từ lúc Trung Dũng hầu phu nhân qua đời, tính tình nàng càng trầm tĩnh, hỉ nộ ái ố đều nội liễm rất nhiều, thậm chí có chút tối tăm, đôi khi Tiêu Tiềm nhìn nàng, thật giống như thấy chính mình.

Mật thám bẩm báo xong, Tiêu Tiềm cho hắn đi xuống, thấy Lâm Cẩm Nghi tâm tình cũng không tệ, hắn liền muốn trò chuyện thêm với nàng.

"Kỷ thị không phải dễ đối phó, trước mắt bà ta đối với Vân Dật đạo nhân vẫn không yên tâm, có bà ta ở bên, không dễ xuống tay."

Lâm Cẩm Nghi vuốt ve cằm trầm ngâm một lúc lâu, "Vậy chế tạo chút nhiễu loạn, để Kỷ thị không thể lúc nào cũng theo Sầm Thoa."

Như thế không khó, Sầm phủ người như vậy, ai cũng có thể đâm chọc.

Tiêu Tiềm gật đầu nói, "Được, ta sai người đi làm."

nói xong việc này, canh giờ cũng không sớm.

Tiêu Tiềm tự giác đứng lên nói: "Vậy nàng nghỉ ngơi trước, có tiến triển ta lại nói với nàng."

Lâm Cẩm Nghi đứng lên đưa hắn tới cửa, "Vương gia đi thong thả."

Trung Dũng hầu phu nhân tuy đã đi mấy tháng, tâm tình Lâm Cẩm Nghi vẫn không được tốt, bình thường trang điểm cũng trắng trong thuần khiết, Tiêu Tiềm cũng thông cảm nàng, cho nên luôn ở thư phòng.

bọn người Thiên Ti và Nhụy Hương ngóng trông hai người tốt đẹp, thấy bọn họ ôn hoà như vậy, trong lòng tránh không được muốn khuyên hai câu. Nhưng mỗi lần đối diện ánh mắt Lâm Cẩm Nghi không sợ hãi, không vui giận, lời khuyên bảo hai người chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

**********

chính viện Thập vương phủ, tùy tiện bắt chuyện vài câu với Sầm Thoa xong, Thập vương gia đứng dậy, chậm rãi mặc quần rời đi.

Sầm Thoa lập tức gọi nha hoàn chuẩn bị nước ấm, chạy vào tịnh phòng tắm rửa một phen.

Tắm rửa xong, Sầm Thoa ghét bỏ bảo nha hoàn ném đi tẩm y mặc lúc cùng Thập vương gia, lúc này giường bên ngoài cũng thu thập tốt. Nàng lại qua thăm Kỷ thị, rồi trở về nằm xuống.

Ngày thứ hai, Kỷ thị nghỉ ngơi một đêm trở lại bình thường, nhưng vẫn cứ cảm thấy đi đứng đau mỏi.

Sầm Thoa cũng không dễ đi lại, nàng coi như còn trẻ, hơn nữa chờ mong sinh con rồi rời đi Thập vương phủ, không thể chịu được.

Sầm Thoa đau lòng Kỷ thị, muốn cho Kỷ thị ở trong phủ nghỉ ngơi, một mình mang theo nha hoàn đi gặp Vân Dật đạo nhân.

Kỷ thị cũng là bất chất thân thể khó chịu, kiên trì cùng đồng hành.

Sầm Thoa cũng toàn tâm toàn ý ỷ lại Kỷ thị, thấy bà kiên trì, cũng không khuyên nhiều nữa.

Hôm nay trên núi Lạc Thanh, đám đông bắt đầu khởi động, Sầm Thoa trước tiên cho người chuẩn bị tốt kiệu nhẹ, mẹ con hai người lên núi cũng không tính là cố sức.

Trong Vị Nguyệt am như trước tụ tập không ít dân chúng cầu kiến Vân Dật đạo nhân, tiểu đạo cô khắp nơi ứng đối, thấy Sầm Thoa và Kỷ thị, mời các nàng đi vào.

Vân Dật đạo nhân như trước một thân đạo bào, một đầu tóc đen dùng trâm cài lên, tiên phong đạo cốt, phong thái lỗi lạc.

Tuy biết nàng là nữ tử, Sầm Thoa cũng không tự chủ được nhìn nhiều hai mắt.

một ngày trước luc Sầm Thoa đến, cho hạ nhân mang vàng bạc tế nhuyễn, Vân Dật đạo nhân cũng không thu. Hôm nay nàng mang một ít hương liệu thanh nhã và lá trà, không tính là đặc biệt quý trọng, xem như một phần tâm ý, Vân Dật đạo nhân lại nguyện ý nhận.

Thấy nàng không thích vàng bạc, Sầm Thoa càng phát khẳng định Vân Dật đạo nhân chính là thế ngoại cao nhân đắc đạo.

Hôm nay lưu trình giống ngày hôm trước, Vân Dật đạo nhân để các nàng quỳ gối trên bồ đoàn, bắt đầu hành pháp.

Ngày hôm trước quỳ hơn một canh giờ, hôm nay quỳ cũng đến lúc trời sắp tối, chừng hai canh giờ.

Sầm Thoa coi như có thể chống đỡ, Kỷ thị đã lung lay sắp đổ, hai tay chống trên mặt đất mới giữ vững thân mình.

Canh giờ đến, Vân Dật đạo nhân cho các nàng đứng lên, Sầm Thoa vội đỡ Kỷ thị ngồi xuống bồ đoàn, thân thiết nói: "Nương, người khỏe?"

Kỷ thị trán đầy mồ hội, được Sầm Thoa lau mồ hôi, vừa nói: "không có gì, nương nghỉ một lát là tốt rồi."

Vân Dật đạo nhân bảo tiểu đạo cô dâng trà, nhân tiện nói: "Thực hiện bảy ngày, chú ý là tiến hành theo chất lượng, ngày mai canh giờ càng lâu, vị phu nhân này chống đỡ không được, cũng không cần cùng tiến vào."

Sầm Thoa cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, nương, nữ nhi đã biết đường lên núi, ngài không cần ủy khuất mình ngày ngày theo giúp con."

Kỷ thị lắc đầu, không chịu nghe theo, cũng đã mệt đến nói không nói nên lời.

Canh giờ không còn sớm, hai người dùng trà xong, Sầm Thoa cho nha hoàn trông ở bên ngoài cõng Kỷ thị lên kiệu, hai người cùng nhau xuống núi.

Vất vả hai ngày, Kỷ thị trở lại Thập vương phủ, sắc mặt thật không tốt. Nhà giột gặp đêm mưa gió, các nàng vừa xuống xe, người gác cổng tiến lên bẩm báo: "Thông gia phu nhân, vương phi, mới vừa rồi người Sầm phủ đến thông truyền, nói là Sầm gia công tử hôm nay cưỡi ngựa chấn kinh, ngã xuống, tình huống không tốt lắm..."

Kỷ thị có một trai một gái, nữ nhi là lòng bàn tay, nhi tử là mu bàn tay, lập tức cường đả tinh thần nói: "không tốt thế nào? đã đi tìm đại phu nhìn?"

Người gác cổng hàm hồ nói: "Tiểu nhân cũng không rõ, người đến tìm ngài, tiểu nhân nói ngài và vương phi có việc đi ra ngoài, người tới vội vội vàng vàng đã về, chỉ để lại lời nhắn, nói phu nhân nếu trở lại, lập tức về nhà xem một chút đi."

Kỷ thị cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng không dám ở lại, lập tức lên xe ngựa.

Sầm Thoa thấy bà cước bộ bất ổn, tự đỡ lấy, "Nương, cần nữ nhi bồi ngài một đường trở về?"

Kỷ thị nhìn sắc trời đã tối, nghĩ Thập vương gia một lát còn muốn tìm nàng, nhân tiện nói: "không cần, con ở vương phủ chờ, nương về xem ca ca con thế nào, rồi lại đến nhìn con."

Sầm Thoa gật gật đầu, nhìn theo xe ngựa rời đi.

Kỷ thị lòng như lửa đốt trở về, Sầm phủ lúc này cũng loạn thành một đoàn.

Thê tử Sầm Ngọc là Vương thị, là Kỷ thị tự mình chọn lựa, tính tình nhu nhược. Thời gian này Kỷ thị không ở trong phủ, luôn là nàng miễn cưỡng chủ trì việc bếp núc, trước mắt Sầm Ngọc xảy ra đại sự như vậy, Vương thị không có tâm phúc, trừ canh giữ ở trước giường gạt lệ thì cái gì cũng khôngbiết.

Kỷ thị sau khi trở về, nhìn Sầm Ngọc sắc mặt trắng bệch nhắm hai mắt nằm ở trên giường, hai chân đều lắp ván gỗ, quấn băng vải, lập tức nóng nảy, chất vấn Vương thị: "Ngươi đừng khóc, A Ngọc đây là thế nào?"

Vương thị vừa khóc thút thít, vừa nói: "Thiếp thân cũng không rõ, chỉ biết là hôm nay phu quân hưu mộc, cùng vài bạn tốt ra ngoài thành ngắm cảnh, chạng vạng bị nâng về, nói là ở ngoại ô ngã ngựa, đôi chân đều bị vó ngựa dẫm đứt."

Kỷ thị gấp đến độ không được, lại hỏi: "Đại phu xem rồi nói như thế nào?"

Vương thị tiếp tục nói: "Đại phu nói phu quân gân cốt đều đứt, phải ở trên giường nghỉ ngơi mấy tháng, về sau nói không chừng còn có thể... còn có thể tàn tật."

Kỷ thị hít một ngụm khí lạnh, nhất thời hốc mắt đỏ lên.

Lúc này Sầm Thanh Sơn ở trong thư phòng xử lý xong công vụ cũng tới, thấy Kỷ thị trách cứ liên tục: "Nhà chúng ta chỉ A Ngọc một nam đinh, sau này môn hộ đều phải dựa vào hắn chống đỡ, bà không ở nhà hảo hảo nhìn hắn, chỉ biết đi chiếu cố nữ nhi đã gả, bà làm mẹ thế nào?"

Kỷ thị đau lòng con, vẫn tranh cãi: "Lão gia, a Thoa cũng là cốt nhục chúng ta, lại nói A Ngọc cũng đã lớn, ta nào ngờ chỉ không ở trong phủ mấy tháng, hắn sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy đâu?"

Sầm Thanh Sơn nhíu nhíu mày, ở trước mặt bọn tiểu bối ẩn nhẫn giận dữ nói: "Dù sao A Ngọc bị thương nặng, bà ở nhà chiếu cố hắn, chỗ nào cũng không cho đi."

Phải biết rằng triều đại này làm quan cũng chú ý dáng vẻ, Sầm Ngọc khoa cử c không thông, vài năm nay dựa vào quan hệ Sầm Thanh Sơn mới đến một chức quan nhàn tản, trong nhà giúp hắn khơi thông hơn nửa năm, mắt thấy đến lúc có thể lên chức, trước không nói sau này có phải tàn tật hay không, gần ngay trước mắt cơ hội lên chức cũng đã không còn. Sau này nếu thật sự tàn tật, ngay cả cơ hội vào triều làm quan đều không có. Sầm Thanh Sơn chỉ cần nghĩ đến mình dốc sức nhiều năm làm việc, khả năng truyền đến đời Sầm Ngọc lại thất bại trong gang tấc, liền tức không kềm chế được.

Kỷ thị thấy Sầm Thanh Sơn giận thật, mặc dù vẫn lo lắng nữ nhi, cũng không dám kiên trì.

Sầm Thoa ở Thập vương phủ đợi một canh giờ, Kỷ thị phái người tới đơn giản nói tình huống Sầm Ngọc, cũng nói trong lúc này bà phải ở lại phủ chăm sóc Sầm Ngọc, không có thời gian tới.

Nghe Sầm Ngọc không nguy hiểm tính mệnh, Sầm Thoa cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bảo nha hoàn thu thập một chút đồ của Kỷ thị, cho người tiện thể mang về.

Hôm sau giữa trưa dùng đồ ăn xong, Sầm Thoa một người cùng vài nha hoàn lên núi Lạc Thanh.

Vân Dật đạo nhân đã chờ nàng, thấy nàng đến một mình, Vân Dật đạo nhân không chút kinh ngạc, vẫn dẫn nàng đi đến chỗ tu hành quỳ xuống.

Sầm Thoa ngửi thấy huân hương ngòn ngọt trong nội thất, nhất thời đột nhiên cảm thấy tâm tình sung sướng không ít, vốn nên trầm tĩnh hôm nay nàng không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy có chút xao động.

Lần này Kỷ thị không đến cùng nàng, Vân Dật đạo nhân liền ngồi ở bồ đoàn bên cạnh Sầm Thoa, cảm giác được nàng dị thường, Vân Dật đạo nhân mở mắt ra kỳ quái nói: "Phu nhân cảm thấy nơi nào không khoẻ?"

Sầm Thoa gò má nóng lên, nói: "Cũng không biết thế nào, tâm thần hơi có chút không yên."

Vân Dật đạo nhân bấm tay tính toán, nói: "Bần đạo có câu này, không biết có nên nói với phu nhân hay không."

Sầm Thoa nói: "Đạo trưởng cứ nói đừng ngại."

"Phu nhân vốn chỉ có một con trai, nhưng hẳn là đã siêu thoát mà đi, bần đạo sợ là bất lực..."

Sầm Thoa nóng nảy vội hỏi: "Đạo trưởng thần thông quảng đại, ngài giúp ta! Ta có thể thêm dầu vừng, thêm công đức, muốn bao nhiêu ngân lượng ngài chỉ cần mở miệng!"

Vân Dật đạo nhân cười lắc đầu, "Bần đạo là người thế ngoại, muốn cái đó có tác dụng gì? Bần đạo lúc trước đã nói, cái gọi là thực hiện cũng bất quá xem nhân duyên con nối dõi trước, trong sinh mệnh đã không có, bảo bần đạo như thế nào..."

Sầm Thoa giữ chặt ống tay áo Vân Dật đạo nhân, "Đạo trưởng, ta chỉ có thể hi vọng vào ngài, cầu ngài giúp ta đi! Ta đã đến đường cùng, nếu khôngthể hoài đứa nhỏ, ta nửa đời sau cũng sẽ bị hủy! Có biện pháp khác, ngài chỉ cần nói, nếu có thể làm được, cái gì ta cũng nguyện ý!"

Vân Dật đạo nhân vỗ vỗ bàn tay nàng, hỏi: "thật sự cái gì cũng nguyện ý?"

Sầm Thoa liên tục gật đầu, đầy cõi lòng chờ mong nhìn bà. Cái gì càng đáng sợ hơn là không có hi vọng? Chính là có hi vọng lại tan biến. Nàng thật sựđã không chịu được đả kích như vậy!