Kế Thê

Chương 333: Đương gia




Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

_____________

Thiêu hủy di chỉ của Tiên Đế?!

Lưu Đồng kinh ngạc há mồm, cảm thấy tin tức này có chút làm cho người ta khó có thể tin nổi.

"Chúc Vương phi... Tứ tẩu? Vì sao nàng..."

Thái Xương đế cười cười: "Cho nên ngạn ngữ nói, cưới vợ nên cưới vợ hiền, không phải không có đạo lý."

Lưu Đồng lặng im, nghĩ rằng Chúc Vương phi cũng không tính là người hiền lành gì... Ít nhất nàng đối với trượng phu, chưa nói tới lấy phu làm thiên, tất cung tất kính.

Lưu Đồng cười cười, nói: "Là Chúc Vương phi nhìn thấu Tĩnh thái phi muốn làm chút chuyện khiến hoàng huynh ngột ngạt, sợ gây ra phiền phức cho Chúc vương, cho nên mới đốt ý chỉ?"

Hắn vừa nghĩ, lại cảm thấy không quá thông: "Nhưng mà Tĩnh thái phi cũng không phải người ngu xuẩn, tự nhiên bà ta biết, xuất ra ý chỉ này, hoàng huynh sẽ vô cùng có ý kiến với bà ta, cũng sẽ không cho Chúc vương sắc mặt tốt. Sao bà ta lại cứ phải vẽ vời thêm chuyện?"

Thái Xương đế nói: "Người già, đầu óc trở nên ngu dốt chút cũng là chuyện thường. Tĩnh thái phi cũng xác định trẫm sẽ không vô duyên vô cớ xuống tay với Chúc vương, cho nên mới hi vọng cầm ý chỉ này thị uy cùng trẫm. Bà ta biết Chúc vương không có cơ hội phục khởi, sau này cũng vậy, làm sao buông tha cơ hội khiến trẫm mất mặt?"

Lưu Đồng như có đăm chiêu: "Vậy còn Chúc Vương phi... Lại vì cái gì phải thiêu hủy di chỉ phụ hoàng lưu lại? Nàng ta không biết đây là tội mất đầu sao?"

Lưu Đồng nhìn về phía Thái Xương đế.

Thái Xương đế rêu rao muốn dùng pháp trị quốc, biết Chúc Vương phi thiêu hủy di chỉ Tiên Đế, có phải hắn cũng theo nếp mà làm, bắt Chúc Vương phi lại hay không?

Dường như biết Lưu Đồng nghĩ cái gì, Thái Xương đế bất đắc dĩ nói: "Di chỉ này đã bị hủy, người biết chuyện cũng chỉ có ba người Tĩnh thái phi, Chúc vương cùng Chúc Vương phi, đệ cho rằng bọn họ sẽ thừa nhận đã từng có một đạo ý chỉ như thế sao? Không người làm chứng, không có bằng chứng, cho dù muốn thành án, e là cuối cùng chỉ có thể là một vụ án không thể giải quyết."

"Nhưng trên thực tế... Hoàng huynh biết, ý chỉ là thật."

"Trẫm cũng chưa bao giờ gặp qua." Thái Xương đế mỉm cười: "Miệng người có hai lớp da, một mở một đóng, nói làm sao cho có lý, ai biết là thật là giả."

Lưu Đồng hiểu rõ, Thái Xương đế hạ quyết tâm xem như không biết chuyện.

Còn tại sao Chúc Vương phi phải thiêu hủy di chỉ, kỳ thực trước khi Chúc Vương phi muốn Chúc vương rời kinh thành đến Hiến Châu sinh hoạt, liền biết, nàng ta hi vọng Chúc vương rời xa trung tâm lốc xoáy quyền thế triều đình.

Như vậy nàng ta không hy vọng Chúc vương hoặc là Tĩnh thái phi bởi vì một đạo di chỉ của Tiên Đế mà sinh ra nhiễu loạn, cũng là chuyện hợp lý.

Việc mưu nghịch của đám người Thận Quận vương, sau khi bọn họ chết dần dần bình tĩnh xuống, mấy người đàn bà góa, tử nữ ở trong kinh thành nơm nớp lo sợ mấy tháng, phát hiện quả thật Thái Xương đế không có ý tứ muốn ngầm hạ độc thủ, mới chậm rãi bình tĩnh lại, bắt đầu bôn ba buồn rầu vì dần dần nhập bất phu xuất trướng.

Đều là chủ nhân quen thói tiêu tiền như nước, tuy rằng lúc xét nhà lấy đi hơn phân nửa, nhưng vẫn để lại cho bọn họ tiền tài tích tụ, mặc dù bọn họ không làm công, mặc kệ chuyện này, mỗi ngày ba bữa đều có thể có đồ mặn, cũng đủ để nuôi sống bọn họ đến chết.

Nhưng cuối cùng, tiêu số bạc này không dậy nổi.

Tỷ như Thận Quận vương, hắn ta lưu lại thê thiếp nhiều lắm, người nhiều, tranh chấp cũng nhiều. Hôm nay ngươi nói ta ăn nhiều cái chân gà, ngày mai ta nói ngươi nhiều tài thất bố, vốn nên là người một nhà đồng tâm hiệp lực bắt đầu sống cuộc sống mới, cứ như vậy nhao nhao ồn ào lên, tiêu xài bạc vô độ khiến bạc càng ngày càng ít.

Tỷ như Kỳ vương, Kỳ Vương phi xuất thân từ Tiết gia, quy phạm lễ nghi là chuyện không ai có thể địch lại. Nhưng đó là hành vi cử chỉ làm cao của quý phi cao môn, sau khi trở thành bình dân, Kỳ Vương phi ỷ vào việc tốt thì không nên nhường người một nhà đứng đầu, chi phí ăn mặc vẫn chiếu theo lệ cũ, thậm chí còn mướn nha hoàn, gã sai vật về hầu ha, tự nhiên bạc chảy ra ngoài như nước lũ.

So sánh với nhau, hơi tốt hơn một chút chính là Lễ Vương phi. Nàng ta vẫn luôn không được Lễ vương sủng ái, cũng liên tục mang theo nhi tử, tránh đi mũi nhọn của Trắc phi Lễ vương, luôn luôn tính toán cho tương lai nhi tử của mình, cũng âm thầm cất giấu một số tiền. Bây giờ Lễ vương chết, nàng ta cũng lười chu toàn cùng Trắc phi Lễ vương, đuổi hết tất cả cơ thiếp không con, có nữ nhân mới lưu lại, hài tử giao cho mẹ đẻ dưỡng, phân cho bọn họ ngân lượng tương đồng, để tự bọn họ chi.

Lễ Vương phi nhìn yếu đuối, thân là đích Vương phi, lại nhượng bộ lui bình với Trắc phi, nhưng dù sao thì nàng ta vẫn là mẫu thân, tuy rằng ẩn nhẫn trong khung nhưng cũng phân ra chút thời gian cho chuyện thanh thời.

Sau khi dẫn nhi tử đến làm lễ liễm táng cho Lễ vương, Lễ Vương phi thuê một cái sân khác, dẫn theo thân nhi thân nữ sông riêng, rời xa phân tranh cùng nữ nhân kia.

Có thể nói, Lễ Vương phi sống qua ngày, rất thích ý. Nhi tử hiếu thuận, nữ nhi biết chuyện, còn không đối mặt uy hiếp đến từ bốn phương tám hướng... Chỉ có một điểm khiếm khuyết chính là, trên ăn mặc quan trọng hơn chút.

Nhưng Lễ Vương phi vẫn cho rằng, chuyện này so với việc nàng ta lấy lễ Phật để nỏi tiếng, trong lòng run sợ sống ngày tháng quá kham khổ, muốn cố gắng không biết bao nhiêu.

Bây giờ nàng ta lo lắng nhất chính là, nhi tử nhà mình nỗ lực đọc sách, lại có thể căn bản không được sử dụng đến.

Đương kim bệ hạ có thể để nhi tử của huynh đệ mưu nghịch vào triều làm việc sao?

Lễ Vương phi vô cùng sầu lo về việc này.

Nhưng mà còn không đợi nàng ta quyết định có nên gián đoạn chuyện học tập của nhi tử hay không, lúc nghĩ đường ra, Vinh Quận vương lại tìm đến nhà nàng ta.

Khi nhìn thấy người ngoài cửa, Lễ Vương phi sợ ngây người, vô cùng sợ hãi cuối cùng cũng đã đến lúc Thái Xương đế nhớ tới việc tính sổ, không buông tha một nhà bọn họ.

Nhi tử kéo nàng ta ra sau, đề phòng nhìn Vinh Quận vương, giương giương miệng vẫn gọi một tiếng: "Cửu thúc."

Tuy rất ít gặp mặt cùng các thúc bá, nhưng hắn cũng nhớ được hình dáng của mỗi một thúc bá. Sau khi phụ thân gặp chuyện không may, hắn nhanh chóng trưởng thành, đã có thể một mình đảm đương một phía.

Vinh Quận vương cảm thấy vui vẻ vì xưng hô này của chất tử, hắn gật đầu, nói: "Không mời ta vào ngồi sao?"

Hai mẫu tử chỉ có thể mời Vinh Quận vương vào nhà.

Dù sân viện nhỏ hẹp, nhưng không bẩn loạn. Có một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi chạy thình thịch từ trong phòng ra ngoài, kinh hoảng nhìn khách trong nhà.

Lễ Vương phi kéo nàng đến bên cạnh, ý bảo nàng kêu Cửu thúc.

Tiểu cô nương thành thành thật thật gọi, lại ỷ ôi đến bên cạnh Lễ Vương phi.

Vinh Quận vương lên tiếng, nhìn về phía đích tử Lễ Vương phi, tự đáy lòng nói: "Trắc Nhi cũng là đại tiểu tử."

Lưu Trắc gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tạ vương thúc nhớ tới."

Vinh Quận vương mỉm cười, sau khi vào nhà liền thấy được bài vị Lễ vương ở chính đường.

Lễ Vương phi rùng mình, Vinh Quận vương lại không có ý trách cứ, chỉ nhìn Lưu Trắc nói: "Thi thể phụ thân ngươi, chỉ có ngươi là đứa con trai liễm thân cho hắn, hạ táng hắn, còn để tang cho hắn. Các huynh đệ khác của ngươi, ngược lại dường như không có người phụ thân này."

Đến cùng thì Lưu Trắc cũng chỉ thiếu niên, nghe vậy ánh mắt liền có chút triều ý.

Vinh Quận vương nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của Lễ Vương phi, than một tiếng, đưa tay vỗ vỗ bả vai chất nhi, nói: "Hoàng thượng nghe nói ngươi hiếu thuận, xưa nay lại hiếu học cầu tiến, không muốn ngươi bởi vì việc của phụ thân mình, mà tiền đồ đứt đoạn. Ngươi nói Cửu thúc nghe xem, ngươi có muốn đi theo Cửu thúc làm việc không? Tuy tuổi ngươi còn nhỏ, nhưng vẫn phải học được vài thứ trong quá trình làm việc."

Lưu Trắc kinh ngạc đến ngây người, Lễ Vương phi cũng há hốc miệng, không thể tin được may mắn như vậy lại từ trên trời rơi xuống.