Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 3




Editor: Kẹo Mặn Chát

Tôi mở mắt ra, lại là một mảng trần nhà trắng xóa, trong lòng bỗng chốc hoảng hốt.

Hiện tại mới xuất viện còn chưa tới một tháng, sao lại đưa tôi vào đây rồi? Tôi thử nâng tay lên, vận động thoải mái, không bị dây trói buộc chặt, trên người cũng không thiếu tay thiếu chân.

Một số bác sĩ đang đứng bên cạnh giường nói chuyện với bệnh nhân. Một trong số họ thấy tôi đã tỉnh, đi đến và hỏi: "Trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Tôi lắc đầu.

"Đợi lát nữa đứng lên đi lại, nhìn xem trên chân không có việc gì thì có thể xuất viện."

Chân? Lúc này tôi mới phát hiện trên đầu gối mình có vết thương đã được khử trùng. "Lọ Risperidone kia," bác sĩ chỉ vào bàn bên cạnh rồi nói, "của cậu, lát về thì nhớ cầm theo."

Tôi ôm kín cái lọ trong lòng bàn tay, cảm giác nó vẫn còn hơi ấm, mang theo nhiệt độ cơ thể của một người khác. Tôi nhớ kỹ người đàn ông kia trông như thế nào, anh ấy rất cao, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, trên tay đặc biệt có mùi hương của nước xà phòng.

"Đúng rồi, cậu không cần nộp viện phí, người đưa cậu tới đây là bác sĩ của bệnh viện, anh ấy đã giúp cậu thanh toán rồi."

Tôi cảm thấy trên má có gì đó mát lạnh, mới biết rằng chính mình không kìm được rơi nước mắt, đó là những giọt nước mắt vui vẻ.

Tôi không thể để nó tiếp tục mất kiểm soát rơi xuống nữa, vì thế tôi vội vàng lau khô.

"Mấy người các cậu đó, có thể yên tĩnh một chút được không? Nếu đã có bệnh thì đừng luôn nghĩ đến việc chạy ra ngoài, sau khi gặp chuyện không may lại rước lấy một đống thứ phiền toái, khó giải quyết muốn chết." Chờ bác sĩ đi rồi, tôi vội vàng mở nắp chai ra, đổ toàn bộ số thuốc còn lại lên nắp đếm từng viên một, không nhiều không ít, không có dấu vết bị người khác động qua.

Bệnh nhân ở giường bên cạnh quay đầu sang, nén giọng nói: "Này! Anh bạn, có phải não cậu có bệnh phải không? Cái loại rối loạn thần kinh ấy."

Tôi không để ý tới cậu ta, trực tiếp xuống giường đi ra khỏi phòng bệnh. Trước đây tôi ở trong bệnh viện chuyên khoa tâm thần, cho nên tôi không quen thuộc với cấu trúc bệnh viện lớn của thành phố, mà dường như có rất nhiều ruồi nhặng vo ve bay loạn trong đầu tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng choáng váng, cố gắng tìm được tay vịn thang cuộn đi lên từng tầng một.

Tầng 7 là Khoa ngoại Gan mật tụy. Tôi đứng trước bảng giới thiệu của khoa, ánh mắt lần lượt lướt nhanh, cẩn thận tìm kiếm, chợt nín thở trong giây lát, tầm nhìn khóa chặt vào một trong những người ở hàng thứ hai.

Anh ấy họ Diệp. Tôi nhìn xuống phần giới thiệu vắn tắt dưới ảnh chân dung, bác sĩ phó chủ nhiệm Khoa ngoại Gan mật tụy, phó giáo sư đại học XX, giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh thạc sĩ... Rất dài rất dài, sau đó có viết thời gian khám bệnh, chiều thứ Hai, sáng thứ Năm.

Ngày mai là thứ Năm, tôi sẽ đến tìm anh ấy.

Bệnh viện rất gần nhà, tôi biết đường, nhanh chóng đi bộ về.

Cửa mở rộng, phòng khách bật đèn, cậu và mợ đang ngồi trên sô pha, TV cũng không bật, trong phòng đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của chính tôi.

"Cháu đã đi đâu?" Tôi không muốn nói chuyện, cởi giày cúi đầu đi về phía trước, cậu đi tới tát tôi một cái, còn gõ mạnh lên trán tôi, giận dữ mắng, "Ngu xuẩn, bao nhiêu tuổi rồi còn không biết suy nghĩ! Trời tối còn đi loạn, bị bọn buôn người bắt cóc thì làm sao bây giờ? Bảo cháu chạy à! Đúng là cái thứ không có trí nhớ kéo dài."

Tôi cúi đầu không lên tiếng.

Mợ ở bên cạnh giải vây nói: "Quên đi quên đi, Thu Thu, cháu về phòng ngủ đi."

"Về sau không được im lặng không nói một tiếng đã chạy mất, có biết chưa!"

Tôi trở về phòng nằm xuống, quấn mình trong chăn giống như một con giòi. Lăn qua lộn lại không ngủ được, tôi lại xuống giường đi tìm nước uống, cửa phòng của cậu khép hờ, ánh sáng bên trong lọt ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.

"...... Ông không thấy tròng mắt của nó à, đôi mắt đó vẫn là con người sao? Loại quái vật vô cảm này, ai biết nó đang suy nghĩ cái gì, không chừng ngày nào đó cắn ngược lại ông một phát! Ông nhanh chóng đưa nó đi đi, bằng không mỗi đêm tôi ngủ đều gặp ác mộng, trong lòng sỡ hãi muốn hoảng đây này, cứ tiếp tục như vậy, tôi cũng sẽ phát điên."

Cậu trầm mặc.

"Nhiều năm như vậy ông đã chi bao nhiêu tiền trên người nó? Sao ông không nghĩ về con trai mình hả? Cũng hay rồi, nhất định phải đón nó về, nhà mình thì không để ý, còn đi quản nhà người khác."

"Tôi mặc kệ nó, ai đấy đi mà chăm sóc cho nó."

Một lúc lâu sau, đèn trong phòng ngủ vụt tắt.

Tôi lôi giấy ghi chú và bút từ tủ TV trong phòng khách ra, lấy ghế ngồi xuống, xé ra một tờ, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một dòng chữ:

Tôi đi rồi, không cần phải tìm tôi.

Sau khi viết xong, tôi bắt đầu tự hỏi mình muốn đi đâu. Tôi 27 tuổi, không có tiền, không có việc làm, ở trong nhà người ta, ăn của người ta, uống của người ta, thật giống một con quỷ hút máu.

Nhưng ra khỏi căn nhà này, tôi không có chỗ nào để đi.

Cuối cùng tôi xé tờ giấy ném nó vào thùng rác, thành thật trở lại giường đi ngủ.